Chương 144: Hắc y nhân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 144: Hắc y nhân.



Sau sáu ngày đường, nhóm người Vương Nhất Tự cuối cùng cũng đến được Đông Bắc Hải.


Vương Nhất Tự cùng ba nương tử và đám đệ tử quyết định chọn một khách điếm tại thành Hồ Hải để nghỉ ngơi qua đêm.


“Hồ Hải thành cách bờ biển khoảng chừng hơn ba mươi dặm.

Sáng sớm mai chúng ta sẽ khởi hành sớm”

Vương Nhất Tự tựa lưng vào ghế, chậm rãi nói.


“Chưởng môn, người có cảm thấy dân chúng trong thành này rất kỳ lạ không?”

Lục Thiên Cầm ngồi đối diện Vương Nhất Tự, lạnh lùng hỏi.



“Đệ cũng cảm thấy có gì đó rất lạ...”

Âu Dương Kiệt ngồi cạnh Lục Thiên Cầm tiếp lời.


“Hai ngươi là nói tới cái cách mà dân chúng trong thành nhìn chúng ta đúng không?”

Trương Tố Tố tay rót trà vào ly cho Vương Nhất Tự, nói.



“Cái ánh mắt e dè, cảnh giác, đúng chứ?!”

Mộc Phiến La thêm vào.



“Ừm...”

Trương Tố Tố cùng đám đệ tử gật đầu.



“Đó là vì các vị là người từ nơi khác đến đây a!”


Tên tiểu nhị bưng hai đĩa thức ăn lên, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của đám người Vương Nhất Tự, liền giải thích.


“Món ăn mà các vị gọi đây ạ!

Xin cứ dùng thong thả!”


Tên tiểu nhị đặt hai đĩa thức ăn xuống bàn, nói.

Tiếp sau hắn là ba tên khác cũng bưng thức ăn lên.



Hắn định quay người bỏ đi thì Vương Nhất Tự bất chợt lên tiếng hỏi.

“Tiểu nhị, lời ngươi vừa nói là có ý gì?”



Tên tiểu nhị ánh mắt quan sát một lượt những vị khách đang ngồi sau đó chậm rãi giải thích.

“Hồ Hải thành trước đây rất đông đúc, không như bây giờ.

Vì là nằm ở gần biển nên có rất nhiều thương lái từ các nơi tập trung về đây buôn bán cũng như trao đổi hàng hóa, cũng vì thế mà Hồ Hải thành trở thành thành trì quan trọng bậc nhất trong vòng hai trăm dặm xung quanh Bắc Hải này.

Người dân ở Hồ Hải thành cuộc sống cũng sung túc hơn những nơi khác.

Nhưng hơn một năm trở lại đây, các thương lái đã không còn trở lại nữa, và hầu như cũng không có người từ nơi khác đến nữa...”



“Tại sao?”

Vương Nhất Tự nhấp một ngụm trà, hỏi.



“Không giấu gì khách quan, một năm trước đây, ngoài khơi Đông Bắc Hải xuất hiện dị tượng lạ, tất cả những thuyền buôn, những thuyền đánh bắt cá của ngư dân đều mất tích một cách bí ẩn...

Dị tượng này vẫn còn kéo dài cho đến bây giờ.

Ngay cả những ngư dân dày dặn kinh nghiệm nhất cũng không dám ra khơi...

Chính vì chuyện này mà những thương lái đã tìm một nơi khác để giao thương...

Hồ Hải thành cũng không còn ai lui tới nữa.

Dân chúng trong thành cũng vì chuyện này mà đa số đều đã rời đi, tìm nơi khác mà sinh sống.

Những kẻ còn ở lại như ta đây, cũng vì hoàn cảnh mà không thể rời đi...

Các vị đây là đến từ nơi khác cũng không lạ khi mọi người trong thành tỏ thái độ như thế...”


“Dị tượng sao...?

Ngươi có biết nó như thế nào không?”

Trương Tố Tố tò mò hỏi.



Tên tiểu nhị lắc đầu.

“Ta cũng không rõ lắm!

Vốn ta chỉ là tiểu nhị của một tửu lầu nhỏ mà thôi.

Mà ta khuyên khách quan cũng đừng quá tò mò về chuyện này a!”


“Ý này là sao?”

Mộc Phiến La nhíu mày hỏi.



“Vài tháng trước, vì dị tượng này gây ảnh hưởng rất lớn đến Hồ Hải thành cũng như những thành trì xung quanh khác, cũng như đã có rất nhiều người mất tích, nên Thiên môn Đại học các đã cử một nhóm người đến đây điều tra xem xét.

Nhưng khi họ lên thuyền ra khơi để điều tra thì không một ai trở về được cả...

Tất cả đều mất tích một cách bí ẩn...”



“Thì ra là vậy...”


Vương Nhất Tự gật gù.


“Được rồi, ngươi có thể lui ra a!”


Vương Nhất Tự ném cho tên tiểu nhị một nén bạc, xua xua tay.



“Đa tạ khách quan!”

Tên tiểu nhị nhanh nhảu bắt lấy nén bạc cho vào trong áo sau đó cúi đầu với đám người, bước ra khỏi phòng.



“Phu quân, chàng nghĩ sao về chuyện này?”

Mộc Phiến La quay qua hỏi Vương Nhất Tự.



“Ta không quan tâm đến dị tượng mà tên tiểu nhị nói đến.

Chúng ta mục đích đến nơi này là để tìm Bách Độc lão quái cứu Thiên Tuyết.

Bất cứ thứ gì cản đường ta đều sẽ dọn dẹp hết!”

Vương Nhất Tự thản nhiên hỏi lại, tay cầm đũa lên chậm rãi gắp thức ăn.



“Chưởng môn, đệ tử biết người rất mạnh, nhưng người không cảm thấy lo lắng hay sao?”

Âu Dương Kiệt ngốc trệ hỏi.



“Bản tọa vì sao phải lo lắng?”

Vương Nhất Tự nghiêng đầu nhìn tên đệ tử ngồi đối diện hỏi.



“Dị tượng kia, đến người của Thiên môn Đại học các cũng không có cách giải quyết, những người được cử đi điều tra đều một đi không trở lại.

Theo đệ tử được biết thì Thiên môn Đại học các có thể được coi là một thế lực mạnh nhất ở Tinh không Đại lục này, có rất nhiều cao thủ bên trong, cho dù là một tên gác cửa ở một phân đà thì thực lực cũng là không thể xem thường.

Chúng ta hiện tại, ngoài chưởng môn, Mộc sư nương và Tam sư tỷ ra thì những người khác tu vi cảnh giới cũng không cao, chúng ta cũng là nên chuẩn bị một chút...”

Âu Dương Kiệt giải thích.



“Việc mà đám Thiên môn Đại học các không làm được chưa chắc Thương Sơn phái đã không làm được!

Ngươi đừng có mà tự hạ thấp bản thân chứ!”

Vương Nhất Tự vẫn thản nhiên gắp thức ăn.



“Chưởng môn, đệ tử nghe lời nói của Âu sư đệ cũng không phải là không có lý...”


Trương Tấn lên tiếng, nhưng vừa kịp nói hết câu thì Vương Nhất Tự chợt dừng đũa, đôi đũa chỉ lên phía trên trần nhà.


“Thay vì ở trên đó nghe trộm người khác nói chuyện, sao không xuống đây mà ngồi cho đàng hoàng a?”



Đám người nghe Vương Nhất Tự nói liền khẽ giật mình, ánh mắt ngước nhìn lên phía trần nhà, nhưng mà đều là không nhìn thấy gì cả.



Xoạt!

Ngay lúc cả đám ngước lên nhìn thì từ phía cửa sổ xuất hiện một hắc y nhân.



“Đệ tử của Thiên môn Đại học các sao lại không đi bằng cửa chính mà phải leo trèo cửa sổ như thế chứ?!”

Vương Nhất Tự quay qua hỏi tên lạ mặt với giọng điệu trêu chọc.


Tức thì bốn đệ tử Thương Sơn phái lập tức đứng lên vào thế sẵn sàng chiến đấu, ánh mắt dán về phía kẻ lạ mặt vừa xuất hiện.



“Các hạ vì sao lại biết ta là đệ tử của Thiên môn Đại học các?”

Hắc y nhân lên tiếng.



Tên này ăn vận như một thích khách, khăn che mặt che đi gương mặt, chỉ để lộ ra cặp mắt.


“Được rồi, các ngươi không cần phải sốt sắng như thế đâu!

Kẻ này không phải là kẻ địch!

A Tấn lấy thêm một cái ghế nữa lại đây!”


Tên hắc y nhân ánh mắt dè chừng với thái độ của Vương Nhất Tự, hắn ở bên ngoài nghe lén cuộc trò chuyện của đám người đã hoàn toàn che dấu đi khi tức của bản thân, không hề gây ra một tiếng động nào, nhưng tên kia lại có thể phát hiện ra được, còn nói chính xác ra được thân phận của hắn.


‘Kẻ này... rốt cuộc là ai...?’


“Các hạ vì sao lại đoán được ta đến từ Thiên môn Đại học các?!”

Tên hắc y nhân hỏi lại lần nữa.



“Còn chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao?”


Vương Nhất Tự tâm trạng vẫn không đổi, tựa như không hề chú ý đến tên hắc y nhân kia, hắn vừa gắp thức ăn vừa chậm rãi nói.


“Khi chúng ta cách Hồ Hải thành khoảng chừng mười dặm thì bản tọa đã phát hiện ra ngươi đang theo dõi bọn ta.

Chính ngay lúc đó, bản tọa đã âm thầm dò xét khí tức của ngươi, cho dù ngươi đã cố gắng che giấu đi khí tức của bản thân nhưng vẫn là chưa hoàn hảo, vẫn còn lộ ra một chút dù là rất nhỏ khí tức.

Ngươi, chắc hẳn đã từng dùng Ẩn giới đan, loại đan dược đặc biệt khiến cho kẻ phục dùng lập tức giảm đi một tầng cảnh giới, và chỉ có đệ tử của Thiên môn Đại học các khi gia nhập mới được phát cho loại này đan dược.

Ẩn giới đan này tuy sau khi phục dùng lập tức giảm đi một tầng cảnh giới nhưng lại có tác dụng cường hoá đan điền, khai thông tất cả kinh mạch trong cơ thể, và khả năng hấp thụ thiên địa linh khí của kẻ phục dùng sẽ tăng lên gấp hai lần.

Thiên môn Đại học các nổi danh là có đệ tử mạnh hơn hẳn tất cả những tông môn khác cũng là nhờ vào loại này đan dược.

Bản tọa nói có chỗ nào sai không?”



“.....”

Hắc y nhân không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Tự, chỉ đáp lại hắn bằng một ánh mắt hoang mang xen lẫn nghi ngại.


‘Chỉ dựa vào một chút khí tức lộ ra của ta mà có thể phân tích cặn kẽ được như thế...?

Tên này quả là không tầm thường!

Ta chắc chắn đã tìm đúng người!’

Hắc y nhân trong lòng thầm nghĩ.



Trương Tố Tố, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi cùng bốn đệ tử trong lòng nổi lên sùng bái với Vương Nhất Tự.

Bọn hắn, từ lúc đặt chân đến Hồ Hải thành vẫn là không hề biết rằng có kẻ đang bám theo, hoàn toàn không một chút gì cảnh giác.


“Bọn ta, sau mấy ngày đường vất vả mới đến được Đông Bắc Hải, đang là muốn dùng một bữa thật ngon, cũng không mong có người quấy rầy.

Cô nương, nếu như không có chuyện gì thì cũng đừng làm phiền bọn ta ăn uống a!”

Vương Nhất Tự âm trầm nói.



Hắc y nhân khẽ giật mình.



“Ta...ta không cố ý bám theo các vị, xin đừng hiểu lầm...

Chỉ là...chỉ là...”

Hắc y nhân ngập ngừng.


“Chỉ là thế nào?!”


“Ta chỉ là muốn biết rõ hơn về thân phận của các vị...

Hồ Hải thành hơn một năm nay chỉ có người bỏ đi không có nhân tìm đến.

Các vị lại tự dưng xuất hiện khiến ta rất tò mò nên là...”

Hắc y nhân lúng túng giải thích.



“Ồ, chỉ là tò mò thôi sao?!”

Vương Nhất Tự ngừng đũa, ánh mắt nhìn qua Lục Thiên Cầm như ra hiệu.


Lục Thiên Cầm ngầm hiểu ý, liền vận Lăng Ba Vi Bộ đến trước mặt nữ hắc y nhân kia, đồng thời rút ra Lưu Ly kiếm, mũi kiếm kề sát cổ hắc y nhân.



“Tò mò nhiều quá sẽ chết đấy!”

Lục Thiên Cầm lạnh lùng nhấn mạnh từng từ.


Nữ hắc y nhân trong khoảnh khắc không thể theo kịp chuyển động của Lục Thiên Cầm, còn chưa kịp phản ứng thì kiếm đã kề cổ.



“Ta...ta không phải có ý xấu...xin hãy bình tĩnh...”

Hắc y nhân có chút hoảng với tình huống hiện tại.


‘Nữ nhân này... cực kỳ mạnh...

Mình không phải là đối thủ...’

Hắc y nhân nghĩ thầm.



“Nói, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?!”

Lục Thiên Cầm âm trầm hỏi.



“Ta...ta...

Ta là muốn các vị giúp đỡ...”


“Giúp đỡ?!!”

Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi.


“Đúng vậy...

Ta theo dõi...đi theo các vị cũng một khoảng thời gian...

Ngoài hai vị đang ngồi ở kia, ta không nhìn thấu được, các vị còn lại ta cảm nhận được đều là cao thủ...

Vì thế ta muốn tìm thời cơ thích hợp để gặp gỡ và nói chuyện với các vị... nhưng chưa kịp thì đã bị phát hiện...”

Hắc y nhân giải thích, ánh mắt khi nói chuyện khẽ nhìn về phía Vương Nhất Tự cùng Mộc Phiến La.



“Đừng nói là cô nương muốn bọn ta giúp điều tra về dị tượng ngoài khơi Đông Bắc Hải a?”

Vương Nhất Tự lên tiếng.



“Đúng...đúng là như vậy...”



“Bản tọa từ chối!”

Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.


“....”

Hắc y nhân.


“Tại sao bản tọa phải giúp cô nương?

Giúp cô nương thì bản tọa sẽ được lợi gì chứ?!”

Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.



“Chuyện này...”

Hắc y nhân trờ nên ngập ngừng.


“Hơn nữa, bản tọa vì sao lại đi giúp một kẻ đã bị đuổi ra khỏi Thiên môn Đại học các cơ chứ?”



“?!!”

Hắc y nhân thoáng giật mình, trong lòng chấn kinh.



‘Hắn...vì sao lại biết được cả chuyện này...?!!’.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#14