Chương 149: Lo lắng của Phiến La.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 149: Lo lắng của Phiến La.



“Rất tốt!”


Vương Nhất Tự khoé miệng hiện lên mỉm cười.


“Thiên Cầm, A Kiệt, A Tấn, Liên Hoa, cùng lên giải quyết cái thứ kia cho bản tọa!”


Vương Nhất Tự vung tay, khẩu khí hùng dũng, ra lệnh cho bốn đệ tử.



‘Hả?!!’



Bốn đệ tử hắn, trong giây lát ngốc trệ, lập tức quay lại nhìn hắn bằng con mắt bàng hoàng.



“Chưởng môn, đệ tử e là không phải đối thủ của Tam Sinh Hải Xà Vương...”

Trương Tấn khoé miệng giật giật nói.



“Đó là ngũ giai hung thú...đệ tử thật là không nắm chắc...phần thắng...”

Lý Liên Hoa thêm vào.



“Các ngươi là đệ tử Thương Sơn phái lại tỏ ra sợ hãi với một ngũ giai hung thú hay sao?!!”


Vương Nhất Tự quát.


“Chỉ là một con hung thú mà đã muốn thoái lui hay sao?!!

Sao này các ngươi làm sao làm được việc lớn?!!

Cái con rắn chết tiệt kia đã hại chết biết bao nhiêu sinh mạng, các ngươi lại vì sợ chết mà không dám đánh nhau với nó hay sao?!

Các ngươi có nghĩ tới Thiên Tuyết hay chưa?!!

Sư tỷ của các ngươi vẫn đang nằm chờ chết ở môn phái đấy!”



“....”

Bốn đệ tử.



“Tiến lên và chém chết con rắn đó cho bản tọa!”

Vương Nhất Tự gằn giọng hét lớn.



Chậc...!


Lục Thiên Cầm âm trầm quay người lại, đối diện với Tam Sinh Hải Xà Vương, nàng cất Lưu Ly kiếm vào không gian giới chỉ sau đó lôi ra Ỷ Thiên kiếm, bàng bạc hàn băng khí tức bốc lên ngùn ngụt.



Ngũ giai hung thú thì đã sao?

Ở trong lãnh địa của kẻ địch thì đã sao?

Nó cũng chỉ là một con hung thú mà thôi, há lại để cho Lục Thiên Cầm phải sợ hãi hay sao?

Không!

Chỉ là một con hung thú cản đường cần phải giết mà thôi!

Là đệ tử Thương Sơn phái không có chuyện gặp khó liền thoái lui!

Lục Thiên Cầm, nàng, trong khoảnh khắc tâm thần bị khí tức của đầu lĩnh thú làm cho hoảng sợ, nhưng lúc này nàng đã lấy lại được bình tĩnh.



‘Lục Thiên Cầm ơi Lục Thiên Cầm  ngươi yếu kém như vậy thì sau này làm sao mà đi theo chưởng môn được cơ chứ?!!’

Nàng tự trách bản thân.



“Chưởng môn nói đúng, chúng ta há lại sợ cái thứ tôm tép đó hay sao?

Cùng lên thôi!”

Lục Thiên Cầm âm trầm nói với ba sư đệ sư muội.



“Lúc tên này xuất hiện, đệ có hơi hoảng a...”

Âu Dương Kiệt cất đi khẩu AWM, hai bàn tay bóp vào nhau nghe rắc rắc, ánh mắt tràn đầy tự tin nhìn về phía Tam Sinh Hải Xà Vương đang lướt tới.



“Ai nha, Liên Hoa, muội cứ thoải mái chém tên đó đi a.

Sư huynh sẽ ở sau hộ vệ cho muội!”

Trương Tấn tay phải cầm Tử Liên kiếm, tay trái lại lấy ra thêm Hộ Sơn thuẫn, miệng sắc xảo nói.



“Sư huynh, ngươi lại nỡ để cho ta lên trước hay sao chứ?!!”

Lý Liên Hoa tay cầm chắc Tử Liên kiếm, tiến lên một bước ngang hàng với Trương Tấn, giọng châm chọc nói.



Cả bốn đệ tử sau khi bị Vương Nhất Tự quát cho một trận liền tâm thần trở nên bình tĩnh đến lạ thường, cả bốn người đều bước lên phía trước, đối mặt với Tam Sinh Hải Xà Vương đang hung hăng rẽ sóng lao đến.


‘Ai nha, cái đám nhóc này, cứ phải khiến cho ta phải lao tâm khổ trí a...’

Vương Nhất Tự ngón tay day day thái dương.



Lý Mộng Vân quỳ ở phía sau, nước mắt phủ kín gương mặt, ánh mắt thẫn thờ nhìn về bóng lưng bốn đệ tử Thương Sơn phái, trong lòng hiện lên kinh ngạc.



‘Chỉ một vài giây trước, mấy người này còn tỏ ra sợ hãi, nhưng bây giờ sao lại như thế này?!!


Bọn họ...bọn họ...lấy đâu ra cái tự tin đó chứ?!!

Đánh nhau với một đầu lĩnh thú thủy hệ ngay trên biển...đầu óc bọn họ sợ đến phát điên rồi hay sao...?’



“Vân nhi, nhìn cho rõ, đệ tử của bản tọa sẽ thay bản tọa trả mối thù này cho ngươi!”

Vương Nhất Tự ôn nhu nói vớ Lý Mộng Vân.



“Bọn họ... được sao...?!”

Lý Mộng Vân lắp bắp.



Nàng, đến nhờ vả đám người Vương Nhất Tự là muốn họ giúp nàng giết Tam Sinh Hải Xà Vương, vì nàng cảm nhận được trong đám người bọn họ có hai kẻ rất mạnh.

Nàng những tưởng người ra tay sẽ là Vương Nhất Tự, không ngờ tới là hắn sẽ để cho bốn đệ tử của hắn chiến đấu.

Một Võ Đồ, một Võ Tông, một Võ Tôn, một Võ Vương thì làm sao đối mặt được với một hung thú đầu lĩnh cấp bậc Võ Hoàng cơ chứ?!!



“Cứ nhìn mà xem!”

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.



Tam Sinh Hải Xà Vương rẽ sóng lướt đến chỗ đám người gây ra những đợt sóng hung hăng lan ra khắp xung quanh, cái đầu ở giữa của nó mồm há rộng, một cột nước khổng lồ bắn ra thẳng đến đám người.



“Sư tỷ, đến rồi!”

Âu Dương Kiệt cảnh báo cho Lục Thiên Cầm, người đang tích tụ khí lực.



Lục Thiên Cầm sau đó rất nhanh mở mắt ra, chân khẽ đạp vào mai Cổ Băng Long Quy nhảy lên cao.



“Cực Băng Chi Nộ!”

Lục Thiên Cầm hét lớn, kinh khủng hàn băng khí tức bộc phát ra.



Rắc...


Rắc...


Rắc...


Chỉ trong chớp mắt, không gian trước mặt Lý Mộng Vân tựa như dừng lại, nàng sững người, không tin vào những gì đang hiển hiện ra ngay trước mắt của mình, cột nước do Tam Sinh Hải Xà Vương bắn ra liền lập tức bị Lục Thiên Cầm băng phong, không những vậy, mặt biển, những cơn sóng, ngay cả đến những giọt mưa đang rơi xuống, tất cả đều bị đóng băng.

Sức mạnh băng phong lớn đến mức toàn thể những thứ xung quanh Cổ Băng Long Quy đều bị đóng băng, ngay cả Tam Sinh Hải Xà Vương cũng bị biến thành một tảng băng khổng lồ.



‘Băng...băng tu...?

Thiên Cầm như vậy mà lại là băng tu?!!

Hơn nữa...băng hệ lại mạnh như thế...đây là cảnh giới mà một Võ Vương có thể thi triển ra sao chứ...?

Không!

Không thể nào!

Đến ngay cả lớp phòng hộ của Tam Sinh Hải Xà Vương cũng chỉ trong chớp mắt tiêu tán, toàn thân bị băng phong...

Cho dù là Băng hệ chi thể thức tỉnh thì một Võ Vương cũng không thể làm được như thế!’

Lý Mộng Vân khổ sở suy nghĩ.



Rắc!


Rắc!


Rắc!


Ầm!


Ầm!


Tam Sinh Hải Xà Vương bị hàn băng khí tức của Lục Thiên Cầm băng phong thân thể, nhưng đòn này không thể nào khống chế được nó, nó lắc mạnh thân lập tức toàn bộ lớp băng trên người đều vỡ ra.

Cái đầu bên phải của nó, sau khi thoát ra khỏi lớp băng phong, lập tức phóng một quả cầu lửa về phía Lục Thiên Cầm đang lơ lửng trên không.



Lục Thiên Cầm khẽ nhíu mày khi quả cầu lửa khổng lồ đường kính phải hơn bốn, năm thước lao thẳng tới nàng.



“Phong!”



Lục Thiên Cầm hai ngón tay trái chỉ về phía quả cầu, khí lực tập trung nơi đầu ngón tay xuất ra, lập tức trước mặt nàng, một màn chắn hộ giáp bằng băng xuất hiện.



Oành!



Quả cầu lửa va chạm vào màn chắn gây ra một vụ nổ lớn, Lục Thiên Cầm bị dư chấn từ vụ nổ hất ra phía sau.

Nàng lộn người một cách nhẹ nhàng sau đó đáp xuống mặt biển, nơi đã bị băng phong.



Đây chính là lý do mà Lục Thiên Cầm lại thi triển ra Cực Băng Chi Nộ ngay khi vừa khởi chiến.


Lục Thiên Cầm chính là muốn biến địa hình vốn toàn là nước ở chỗ này thành băng, để nàng và sư đệ sư muội có thể dễ dàng tung hoành.



Khi Lục Thiên Cầm chân vừa chạm xuống mặt băng, liền ở phía trước Âu Dương Kiệt cùng Lý Liên Hoa nhảy lên áp sát Tam Sinh Hải Xà Vương, người quyền kẻ kiếm nhằm hướng con hung thú mà đánh.


Sượt!



Nhưng mà một quyền của Âu Dương Kiệt đấm tới, một kiếm của Lý Liên Hoa chém vào đều bị trượt bởi lớp dịch nhầy bao quanh toàn thân thể của Xà Vương.

Cả hai người ánh mắt hiện lên khó chịu lập tức nhảy lùi ra xa mấy thước.



“Tu La chưởng!”

Trương Tấn lợi dụng thời cơ con hung thú bị phân tâm bởi Âu Dương Kiệt và Lý Liên Hoa liền vận khí lực thi triển ra Tu la chưởng nhằm thẳng vào đầu Xà Vương.


Bành!


Nhưng chưởng ấn đánh vào liền bị hấp thụ bởi lớp dịch nhầy kia.


Trương Tấn hiện lên vẻ mặt hoang mang, nói lớn.

“Cái thứ đó, khả năng phòng thủ của nó rất mạnh!

Sư tỷ, xem ra chỉ có tỷ mới có thể làm nó bị thương!

Bọn đệ sẽ làm nó phân tâm, sư tỷ tận dụng thời cơ mà tấn công!”



Lời này Trương Tấn thốt ra liền lập tức nhận lại những ánh nhìn kinh ngạc từ đám người.



Ngay cả Vương Nhất Tự cũng tỏ ra bất ngờ.

‘Tên ngốc nhà ngươi cũng nói ra được những lời lẽ này sao?!!’



“Ta cần phải tích tụ một lượng lớn linh lực cho sát chiêu!”

Lục Thiên Cầm nói.



“Được!

Sư huynh, sư tỷ, chúng ta hãy kéo dài thời gian cho Tam sư tỷ!”

Âu Dương Kiệt hét lớn, Lăng Ba Vi Bộ lướt ra sau lưng Xà Vương.



“Ừm...!”

Lý Liên Hoa cũng thi triển thân pháp lướt qua bên hông con hung thú.



Trương Tấn truyền linh lực vào Hộ Sơn thuẫn tạo ra một màn chắn bảo hộ bản thân, đối mặt với Xà Vương.



Tam Sinh Hải Xà Vương bị bao vây ba phía, vừa nãy còn bị đám người tấn công nó liền tỏ ra phẫn nộ.

Nó gầm lên một tiếng vang vọng thương không, nó phun ra một tràng lửa quét ngang phía trước mặt.



Trương Tấn nhăn mặt, gồng hết sức để duy trì màn chắn hộ giáp.

Sức nóng của ngọn lửa khiến cho Trương Tấn khổ sở, cả người mồ hôi như tắm, lớp băng dưới chân cũng từ từ tan ra.



Oành!



Cái đuôi khổng lồ đầy gai độc của Xà Vương quật tới chỗ Âu Dương Kiệt, một đòn đánh nát lớp băng, gây ra một đợt sóng dữ dội.



Âu Dương Kiệt trước khi cái đuôi của Xà Vương đánh xuống đã nhảy lên cao, vận hết sức mạnh của bản thân, một quyền đấm vào lưng nó.

Nhưng mà, cú đấm của Âu Dương Kiệt dù có mạnh đến đâu đều bị lớp dịch nhầy hấp thụ, khiến cho cú đấm trượt sang bên, không gây ra được một chút sát thương nào.

Âu Dương Kiệt cũng không lấy chuyện này làm khó khăn, hắn nhảy ra một khoảng, ánh mắt tập trung né đi những cú quật chết người của Xà Vương.



Phía bên kia, Lý Liên Hoa cũng không khá hơn là mấy.

Tử Liên kiếm của nàng chém vào Tam Sinh Hải Xà Vương cũng không có một chút gì tác dụng.



Nhưng mà, cả đám càng kéo dài thời gian thì sẽ càng trở nên bất lợi, lớp băng phong do Lục Thiên Cầm tạo ra chỉ trong chốc lát đã bị Xà Vương phá nát, nơi đặt chân của cả ba người bây giờ chỉ là những tảng băng trôi nổi trên mặt biển.



“Sư tỷ, đệ sắp chịu không nổi rồi!”

Trương Tấn hét lớn, vẫn ráng gồng mình chống đỡ những quả cầu lửa phóng tới liên tục, linh lực lúc này đã tiêu hao hơn một nữa.


Lý Liên Hoa cùng Âu Dương Kiệt cũng sớm đã rơi vào thế hạ phong, cả hai người vừa tấn công Xà Vương liên tục hòng kéo dài thời gian cho Lục Thiên Cầm, vừa phải tránh né đi những đòn đánh chết người từ cái đuôi đầy gai của nó, phía dưới chân cả hai chỗ đặt chân cũng là không còn nhiều nữa, chỉ sơ sẩy một bước chắc chắn sẽ trả cái giá rất đắt.


“Phu quân, chàng không định giúp bọn hắn sao?”

Trương Tố Tố lo lắng hỏi.



“Thiếp thấy... nếu cứ kéo dài...thì cả đám bọn hắn sẽ ngày càng bất lợi...

Đối phương dù sao...dù sao cũng là ngũ giai hung thú...”

Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói.



“Hai nàng không cần phải lo lắng!

Đây là thử thách cần phải vượt qua của bọn hắn!

Nếu như chuyện gì cũng dựa vào ta, thì đám đệ tử bọn hắn sẽ không thể trưởng thành được.

Hơn nữa, Thiên Cầm còn chưa xuất chiêu kia mà”

Vương Nhất Tự ổn trọng nói.


Mộc Phiến La, đứng cạnh Vương Nhất Tự, gương mặt nàng cũng hiện lên lo lắng, nhưng mà sự lo lắng của nàng lại là về một chuyện khác.

Từ lúc Tam Sinh Hải Xà Vương xuất hiện, Phiến La liền trở nên âm trầm không hoạt bát như thường ngày, điểm kỳ lạ này của nàng được Vương Nhất Tự để ý đến.



“Phiến La, nàng không sao chứ?”

Vương Nhất Tự ôn nhu hỏi.



“...?!”


Câu hỏi của Vương Nhất Tự khiến cho Mộc Phiến La khẽ giật mình.


“Thiếp... thiếp không sao...”


“Ta thấy nàng hình như có chuyện gì đó...

Hay là nàng bị say sóng?!!”

Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi.



“Không, thiếp không có vấn đề gì cả...chỉ là...”


Mộc Phiến La ngón tay chỉ về phía con hung thú.


“Chỉ là... thiếp cảm nhận được trên người Tam Sinh Hải Xà Vương này...phảng phất Yêu khí...”



“Yêu khí...?!!”

Cả Vương Nhất Tự cùng Tố Tố và Vi Nghi đều trở nên kinh ngạc.



“Phiến La muội, muội chắc chứ?”

Trương Tố Tố khẩn trương hỏi.



“Ừm...

Muội sinh ra ở Yêu giới nên dù chỉ là một tia Yêu khí nhỏ nhất thì muội cũng sẽ cảm nhận được rất rõ ràng...

Chắc chắn là không sai đâu!”

Mộc Phiến La gật đầu khẳng định.



“Phu quân, thiếp thấy...Tam Sinh Hải Xà Vương này tuyệt đối không đơn giản...”

Mộc Phiến La sau đó nhìn qua Vương Nhất Tự nói, giọng chắc cú.



“Chúng ta cứ tiếp tục theo dõi trận đấu này... nếu có biến cố xảy ra, ta sẽ ra tay!”

Vương Nhất Tự hai chân mày khẽ nhíu lại, hắn không hề thích cái thông tin này một chút nào.



Lần trước đi Cổ Thiên Hoa Cung đã đụng độ với Ma giới, lần này đến Lạc Vẫn Đảo lại gặp phải Yêu khí, nếu như thông tin Yêu giới cấu kết với Ma giới là thật, thì tất cả những chuyện kỳ lạ xảy ra ở nơi này chắc chắn là có liên quan đến Yêu giới.

‘Hừ, đám các ngươi tốt nhất là đừng dính vào chuyện này!’



Bang!


Một xung chấn bộc phát ra từ phía sau khiến cả đám người giật mình, lập tức quay lại.



Tam Sinh Hải Xà Vương đang phẫn nộ đánh nhau với ba tên đệ tử Thương Sơn phái cũng chợt khựng lại, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về chỗ vừa phát ra xung chấn kia.



Trương Tấn, Âu Dương Kiệt cùng Lý Liên Hoa lợi dụng lúc Xà Vương dừng lại, liền thi triển thân pháp nhảy đến chỗ Cổ Băng Long Quy, cả ba người tuy không nhìn nhưng vẫn đoán được xung chấn là từ đâu ra.



“Hàn Băng Kiếm Quyết: Thức thứ ba...

Nhất Tuyết Trảm Không!”



Lục Thiên Cầm lơ lửng trên không, hùng hậu hàn băng khí tức bao quanh thân thể, xoáy quanh nàng không những chỉ là hàn băng còn có cả linh khí của Ỷ Thiên kiếm, khí tức mà Lục Thiên Cầm toả ra lúc này tựa như bóp nghẹt hết tất cả mọi thứ, nàng từ từ mở mắt ra, lời nói âm trầm, tay giơ cao Ỷ Thiên kiếm một đường chém xuống hướng về phía Tam Sinh Hải Xà Vương.



Cả đám người đứng trên lưng Cổ Băng Long Quy, ngoại trừ Vương Nhất Tự và ba nương tử, đều há hốc mồm, mắt mở to nhìn cảnh tượng Lục Thiên Cầm xuất kiếm, nhưng có lẻ người kinh ngạc nhất chính là Lý Mộng Vân.


Lý Mộng Vân, nàng, trong đời chưa từng trông thấy một luồng khí tức khủng bố đến như thế.


‘Một... một Võ Vương...làm sao lại có thể... bộc phát ra khí tức...kinh khủng như thế chứ...?!!

Không lẽ...từ đầu đến giờ...nàng ta vẫn đang là che giấu thực lực của bản thân...?!!’

Lý Mộng Vân gương mặt thoáng chút sợ hãi, âm thầm nghĩ ngợi.



Khí tức của Lục Thiên Cầm toát ra ngay lúc này là sử dụng tất cả linh lực của bản thân cộng thêm cả linh khí từ Ỷ Thiên kiếm, có thể nói đã vượt quá cảnh giới Kiếm Võ song Vương.

Tam Sinh Hải Xà Vương tuy là một ngũ giai hung thú nhưng cũng bị khí tức của Lục Thiên Cầm chèn ép, không thể hành động, nó chỉ biết chết trân tại chỗ không hề có ý định tránh né đi đạo kiếm khí khổng lồ đang ào ào lao đến.


Ực...



Trương Tấn, Âu Dương Kiệt cùng Lý Liên Hoa nuốt nước bọt trước đạo kiếm khí hình bán nguyệt cao hơn mười thước mà Lục Thiên Cầm vừa xuất ra.



Đạo kiếm khí xé toạc không gian, cắt đôi cả mặt biển, cứ thế lao thẳng đến chỗ Tam Sinh Hải Xà Vương.



‘Một kiếm này của Tam sư tỷ... tên kia lãnh trọn thì...’

Cả ba người cùng một suy nghĩ.



“Chết đi, con giun kia!”

Lục Thiên Cầm hét lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#14