Chương 165: Giận đến mức mất đi cả lý trí.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 165: Giận đến mức mất đi cả lý trí.



“Ngươi nói ngươi có cách?”

Vương Nhất Tự quăng ánh mắt nghi hoặc về phía Huyền Mộ Nhân, nghi ngờ hỏi.


“Thật...ta...ta thật sự...có cách giúp người thân của công tử...chữa bệnh...”

Huyền Mộ Nhân vội vàng đáp.



“Thế đó là cách gì?”

Vương Nhất Tự thu liễm lại khí tức để cho Huyền Mộ Nhân cùng đám đệ tử phía sau cảm thấy dễ thở hơn.



Huyền Mộ Nhân sau vài khắc trấn tỉnh lấy lại sự bình tĩnh ôn tồn đáp.

“Nằm tại trung tâm Lạc Vẫn đảo có một nơi gọi là Phụng Hoàng Cổ trấn.

Đây là một thị trấn cổ xưa xuất hiện rất lâu về trước, hiện không có người sinh sống, thị trấn này cũng chính là lối vào của Trường Sinh bí cảnh.

Theo như truyền thuyết kể lại rằng, trong Trường Sinh bí cảnh tồn tại một loài hoa tên là Bỉ Ngạn.

Nếu có thể sở hữu được Bỉ Ngạn hoa thì thì sẽ có thể nắm trong tay sinh tử...”



“Ồ, thì ra trên đảo này lại ẩn chứa một bí cảnh như thế...”

Vương Nhất Tự tỏ vẻ ngạc nhiên.



“Nếu như ta nhớ không lầm thì Trường Sinh bí cảnh cứ mỗi năm trăm năm sẽ xuất hiện.

Nhưng mà...”

Hệ thống lúc này lên tiếng.



‘Nhưng mà Trường Sinh bí cảnh vốn không phải nằm trên đảo này, đúng không?’

Vương Nhất Tự âm thầm tiếp lời hệ thống.


“Đúng là như vậy!

Hơn nữa bên trong Trường Sinh bí cảnh mấy trăm năm trước đã bị chủ nhân quét sạch rồi còn đâu, làm gì tồn tại cái loại hoa tên là Bỉ Ngạn gì gì kia chứ!

Rõ là đang gạt người!”

Hệ thống nói thêm.



“Ta xem xem hắn không giống như là đang nói dối.

Biết đâu trên đảo này có bí cảnh thật tuy không phải là Trường Sinh bí cảnh.”

Vương Nhất Tự quan sát thái độ của Huyền Mộ Nhân sau đó nhận xét.



“Các ngươi thuộc môn phái nào?

Tại sao lại biết được Trường Sinh bí cảnh ở trên đảo này?”

Gương mặt Vương Nhất Tự trở nên nghiêm túc hỏi.



“Bọn ta...là người của Trường Sinh giáo...

Giáo phái của bọn ta vốn đã thành lập ở đảo này từ rất rất lâu...”

Huyền Mộ Nhân đáp.



Đám đệ tử phía sau Huyền Mộ Nhân ánh mắt trở nên hoang mang nhìn nhau, bọn hắn đầu óc trở nên ngốc trệ khi Đại trưởng lão của bọn hắn không những tự tiết lộ thân phận lại còn nói rõ bí mật của hoa Bỉ Ngạn cho một kẻ lạ mặt, rốt cuộc là Đại trưởng lão đang muốn làm gì?!!



Vương Nhất Tự có thể quan sát thấy thái độ của đám đệ tử kia, nhưng hắn không hề tỏ ra vẻ quan tâm đến, lại tiếp tục hỏi.

“Bản toạ muốn các ngươi dẫn đường đến chỗ bí cảnh, có được hay là không?”


“Được, đương nhiên là được!”


Huyền Mộ Nhân nhanh nhảu đáp, hắn cũng là để ý đến thái độ của đám đệ tử phía sau lưng, hắn âm trầm quát mắng đám đệ tử trong lòng.

‘Cái lũ ngu xuẩn này, với đầu óc ngu muội của các ngươi làm sao mà có thể hiểu được kế hoạch của ta kia chứ!

Đối phương tuy tuổi còn trẻ nhưng lại là một cao thủ, dễ dàng áp đảo cả ba Võ Hoàng, xem thực lực chí ít cũng đã là Võ Thánh.

Với tình hình hiện tại, muốn toàn mạng chỉ có cách dẫn dụ hắn đến chỗ của giáo chủ để người ra tay diệt trừ hắn mà thôi.

Trên đảo này, ngoài giáo chủ ra, không có kẻ thứ hai có thể đánh nhau với tên thanh niên này được đâu, đã hiểu chưa hả?!!’


“Rất tốt!”


Vương Nhất Tự gật đầu.


“Bản toạ còn một câu hỏi nữa muốn ngươi giải đáp cho bản toạ”



“Xin công tử cứ hỏi...”


“Xung quanh Lạc Vẫn đảo bỗng dưng xuất hiện dị tượng, không khí trên đảo cũng tràn ngập yêu khí, ngươi có biết là vì nguyên nhân gì không?”



“Chuyện này...”

Huyền Mộ Nhân ngập ngừng trước câu hỏi của Vương Nhất Tự.



Thái Huyền Mộ Nhân có vẻ lưỡng lự Vương Nhất Tự liền tiếp lời.



“Chẳng lẽ mọi chuyện diễn ra trên đảo này có liên quan đến Trường Sinh giáo các ngươi...?”

Vương Nhất Tự nghiêng đầu phỏng đoán.


Biết không thể chối, Huyền Mộ Nhân liền ngập ngừng nói ra sự thật.

“Những chuyện diễn ra trên đảo từ yêu khí đến cả dị tượng...đều là do Trường Sinh giáo bọn ta gây ra... hòng có thể mở ra được Trường Sinh bí cảnh...

Nhưng mà...mọi chuyện cũng không hẳn là do Trường Sinh giáo gây ra...”



“Hửm...?

Ý ngươi là sao?

Tại sao lại là do Trường Sinh giáo gây ra nhưng lại không hẳn là do Trường Sinh giáo?!!”

Vương Nhất Tự ngốc trệ.



“Chuyện này...phải bắt đầu từ hơn một năm trước...


Lúc đó, Lạc Vẫn đảo bỗng dưng xuất hiện một tên kỳ lạ dẫn theo hai tên thuộc hạ đến Trường Sinh giáo ta cầu kiến giáo chủ.

Hắn tự xưng là Cửu Trôn Đẳng, một tán tu.

Bọn ta không biết hắn biết được bí mật của Trường Sinh bí cảnh từ đâu nhưng chỉ với vài lời nói hắn đã có thể lấy được lòng tin của giáo chủ.

Rất nhanh sau đó, hắn được giáo chủ ưu ái một bước trở thành phó giáo chủ.

Khi giáo chủ của bọn ta bế quan đột phá cảnh giới, đã giao lại tất cả việc trong lẫn ngoài giáo phái cho hắn.

Hắn chính là người tạo ra tất cả chuyện này...

Bọn ta...chỉ là buộc phải làm theo tất cả những gì hắn nói mà thôi...”

Huyền Mộ Nhân giải thích.



“Còn có chuyện như thế sao?”

Vương Nhất Tự nghi hoặc hỏi lại.



“Lời ta nói... từng lời...từng chữ đều là thật..."

Huyền Mộ Nhân cúi gầm mặt đáp lại Vương Nhất Tự, hắn, trong lòng đã có mưu kế, hắn vốn ghét bỏ tên Cửu Trôn Đẳng kia, nếu như đổ hết mọi tội lỗi của Trường Sinh giáo lên đầu Cửu Trôn Đẳng, hắn sẽ thay Trường Sinh giáo gánh lấy tất cả.


Trong lòng Huyền Mộ Nhân thoáng hiện lên sung sướng khi nghĩ đến cảnh tượng tên Cửu Trôn Đẳng kia bị thanh niên này giết chết.

Hắn vừa được sống, vừa giết được kẻ mà hắn căm ghét, một mũi tên trúng hai đích.

Riêng về phần tên thanh niên này, sau khi giáo chủ giết hắn, nếu giáo chủ có hỏi đến hắn có thể giải thích với giáo chủ rằng vì để bảo toàn tính mạng cho giáo đồ hắn buộc phải đưa ra hạ sách là đưa tên thanh niên này đến Phụng Hoàng Cổ trấn, như thế cho dù hắn có bị trách phạt thì cũng không đến nỗi đe dọa tới tính mạng của bản thân.

Một tên nham hiểm!



Nhưng mà...luồng suy nghĩ trong thoáng chốc của Huyền Mộ Nhân bất chợt bị một luồng áp lực kinh khủng phá tan.



Huyền Mộ Nhân cùng cả đám đệ tử cảm thấy lạnh gáy đến rợn người, tim bất chợt đập nhanh liên hồi.

Một luồng yêu khí tà ác đặc quánh, còn khủng bố hơn cả yêu khí do hai yêu thú đầu lĩnh bộc phát ra khi nãy, bất chợt bao quanh lấy cả một góc khu rừng, cả đám người Trường Sinh giáo liền cảm thấy cơ thể như bị trói buộc, hơi thở trở nên nặng nhọc, toàn thân bủn rủn không thể nào cử động được.


Yêu khí kinh khủng này, nguồn cơn bộc phát ra chính là từ Mộc Phiến La.


Mộc Phiến La, nàng, sau khi nghe những lời mà tên Huyền Mộ Nhân kia thốt ra, một cái tên quen thuộc khiến cho nàng ngờ ngợ trong giây lát, sau đó, gương mặt nàng trở nên vô cùng giận dữ, dường như tất cả cảm xúc bị dồn nén trong quá khứ đã được giải thoát ra trong một lúc.

Mộc Phiến La tựa như giận đến mức đánh mất bản thân, hai tay nàng nắm chặt lại, ánh mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc, khí tức yêu khí cứ thế bàng bạc bộc phát ra.



Trương Tố Tố cùng Hoa Vi Nghi trong một giây bất ngờ vì hành động của Mộc Phiến La không hiểu cớ sự gì đã xảy ra với nàng, cả hai không kịp cũng không thể ngăn Mộc Phiến La thi triển thân pháp nhảy ra khỏi màn chắn lao nhanh với tốc độ của ánh sáng đến chỗ Huyền Mộ Nhân.


Oành!



Vương Nhất Tự quay lưng lại với đám người Trường Sinh giáo, một tay thi triển chưởng pháp đón đỡ đòn tấn công chất chứa sự giận dữ cùng sát khí mãnh liệt đến từ Mộc Phiến La.


Mặt đất dưới chân hai người nứt toát ra, cây cối, đất đá xung quanh bị sóng xung kích thổi bay ra khắp xung quanh cùng với đám Trường Sinh giáo.



Cảnh tượng hệt như một quả bom vừa phát nổ.


“Phiến La, đã có chuyện gì xảy ra?!!”

Vương Nhất Tự hỏi Mộc Phiến La với thanh giọng rất lo lắng, hắn chưa bao giờ thấy nàng giận dữ đến mức như thế này.


Mộc Phiến La tựa như không để tâm đến câu hỏi của Vương Nhất Tự, ánh mắt giận dữ của nàng quăng thẳng về phía tên Huyền Mộ Nhân gương mặt xanh như đít nhái cả người bê bết máu phía đằng xa, nàng gằn giọng hỏi hắn.


“Cửu...Trôn...Đẳng...tên đó hiện đang ở đâu?!!”


Huyền Mộ Nhân sợ hãi tột độ trước sức ép quá khủng bố từ yêu khí mà Mộc Phiến La đang tỏa ra, miệng hắn lắp bắp không thể nói nên lời.



Nữ nhân vừa xuất hiện này là thế nào?!!

Tại sao yêu khí của nữ nhân này lại tà ác đến như thế?!!

Và hơn nữa...nữ nhân này...khí tức đang bộc phát ra kia là Võ Thánh đỉnh phong!!!

Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?!!

Tại sao một Võ Thánh đỉnh phong lại xuất hiện ở Lạc Vẫn đảo?!!

Huyền Mộ Nhân trong đầu không ngừng gào thét lên với hàng loạt câu hỏi hiện ra.


Ting!


Ting!


Ting!


Một tiếng đàn bất chợt vang lên ngay trong khoảnh khắc này, cùng với đó là một vòng tròn trận pháp xuất hiện dưới chân Vương Nhất Tự cùng với Mộc Phiến La.


Trương Tố Tố, Hoa Vi Nghi, hai nương tử của Vương Nhất Tự giây phút này cũng bất chợt rời khỏi màn chắn, cả hai thi triển ra tuyệt kỹ của mình hòng giúp cho Mộc Phiến La bình tĩnh trở lại, cả hai dù đang rất lo lắng nhưng vẫn tập trung hết mức có thể trước sức ép kinh khủng mà Mộc Phiến La gây ra.


Vương Nhất Tự cùng lúc đó liền nắm chặt lấy tay Mộc Phiến La kéo nàng lại gần và ôm chầm lấy nàng, cơ thể hắn toả ra một luồng ánh sáng êm dịu sau đó lan sang Mộc Phiến La.



“Phiến La, nàng hãy bình tĩnh lại...”

Hắn nói với Mộc Phiến La bằng giọng ân cần quan tâm.



Ánh mắt Mộc Phiến La dần dần có hồn trở lại, những nếp nhăn giữa hai chân mày cũng từ từ giãn ra.

Chỉ chưa đầy vài phút dòng khí tức luân chuyển hỗn loạn trong cơ thể của Mộc Phiến La cũng từ từ ổn định trở lại.


Mộc Phiến La ngơ ngác vài giây tựa như chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, liền ôm chặt lấy Vương Nhất Tự, nước mắt nàng bắt đầu chảy ra.



“Phu quân...

Lão lão của thiếp...cả tộc nhân Huyết Thù tộc...cùng dân chúng Vẫn Thanh thành...

Tất cả...đều chết dưới tay Man Nhược và Vô Diện...

Mà...Cửu Trôn Đẳng...hắn chính là... một trong những phó tướng... dưới trướng tên Vô Diện kia...”


“Hóa ra là vậy...”


Vương Nhất Tự bàn tay khẽ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Mộc Phiến La.

Hắn đã hiểu được nguyên nhân khiến cho Mộc Phiến La kích động đến mức mất đi cả lý trí.

Mất đi gia đình, mất đi những người thân thuộc, mất hết tất cả, từ một Nữ Vương của Yêu giới trở thành kẻ lang bạc ở Nhân giới không nơi thuộc về, cảm xúc của Mộc Phiến La, hắn có thể hiểu được, nếu đổi ngược lại là hắn, hắn cũng sẽ trở nên như thế mà thôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#14