Chương 170: Nữ nhân này không nên chọc vào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 170: Nữ nhân này không nên chọc vào.


“Ngươi...đang nói cái quái gì thế?!!”

Trác Hồng Quân ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Vương Nhất Tự.


Đứng ở cạnh hắn, ba nương tử của hắn cũng không khỏi ngạc nhiên trước cái điều kiện mà hắn vừa nói ra.



‘Phu quân nhìn thấy người nào vừa ý là đều muốn người ta trở thành người của Thương Sơn phái a’

Trương Tố Tố thầm nghĩ.



Nhưng mà cái điều kiện hết sức vô lý đó liệu Trác Hồng Quân kia có đồng ý hay là không?

Thiên môn Đại học các là tông môn có thể nói là lớn mạnh nhất Tinh không đại lục này, khắp mọi thành thị lớn đều có phân đà, nhân sĩ khắp nơi ai ai cũng muốn được có cơ hội để trở thành đệ tử, để có thể gia nhập vào Thiên môn Đại học các danh tiếng lừng lẫy.


Trác Hồng Quân kia phải là một thiên tài xuất chúng, phải có ý chí cùng sự quyết tâm không ngại gian khổ thì mới có thể giữa trăm vạn đệ tử mà trở thành trưởng lão của Thiên môn Đại học các, cái chức danh phận trưởng lão ấy biết bao nhiêu người thèm muốn, cái danh phận trưởng lão ấy biết bao nhiêu người mơ ước trở thành, ấy thế mà Vương Nhất Tự lại đưa ra yêu cầu bảo nàng từ bỏ cái danh phận đó để cứu mạng đệ tử cũng như tự cứu bản thân, đương nhiên là trong một lúc Trác Hồng Quân sẽ không thể nào đồng ý, có lẽ còn xem xem Vương Nhất Tự là một kẻ tự luyến, một kẻ điên.


Một Thập lưu môn phái không tên không tuổi lấy cái gì để so sánh với một tông môn đứng đầu đại lục?

Chỉ có kẻ đầu bị lừa đá mới có thể đồng ý cái điều kiện hết sức là vô lý kia mà thôi.


“Ngươi cũng đã nghe bản toạ nói rõ ràng rồi đấy, đồng ý hay không thì tùy ngươi, bản toạ trước giờ không thích ép buộc người khác”

Vương Nhất Tự chậm rãi nói.


“Phu quân... điều kiện này có phải là hơi...quá đáng không?

Nữ nhân này...dù sao cũng là trưởng lão của Thiên môn Đại học các...còn chúng ta chỉ là... một thập lưu môn phái nhỏ nhoi...”

Hoa Vi Nghi bẽn lẽn ghé tai nói nhỏ với Vương Nhất Tự.


“Nàng đừng lo, ta tự có cân nhắc a...”


Vương Nhất Tự ôn nhu đáp lời sau đó lại hỏi Trác Hồng Quân.


“Thế nào...Trác trưởng lão?

Chỉ là một cái danh phận trưởng lão mà ngươi cũng không thể từ bỏ hay sao?

Ngươi nhìn bên cạnh ngươi mà xem...”


Vương Nhất Tự ngón tay chỉ vào Kiều nhi, người đang thoi thóp bên cạnh Trác Hồng Quân.


“Ngươi nhìn xem, đệ tử của ngươi bây giờ chỉ còn lại nữa hơi thở, tánh mạng như chiếc lá úa tàn sắp sửa rơi xuống, ngươi nỡ lòng nhìn đệ tử của ngươi chết trước mặt ngươi sao chứ?!”


Trác Hồng Quân quay qua nhìn Kiều nhi, một trong hai đệ tử chân truyền của nàng với đôi mắt sầu thãm.

Nếu không vì nàng, Kiều nhi cũng không trực tiếp lãnh một chưởng của tên Trịnh Kiểm.

Nếu không phải vì nàng, Kiều nhi cũng không màng sống chết mà đối đầu với Hắc Ban Báo.

Một tên đệ tử ngoan ngoãn, biết nghe lời, lại hết lòng hết dạ vì sư tôn không kể đến tính mạng, nàng có thể tìm đâu ra cơ chứ?


Lúc này đây, thâm tâm nàng đang là đấu tranh dữ dội.

Nàng một mặt muốn cứu Kiều nhi nhưng lại không muốn từ bỏ cái chức vị trưởng lão của Thiên môn Đại học các.

Nàng có thể vờ như đồng ý với điều kiện của Vương Nhất Tự, sau khi cứu được Kiều nhi và khôi phục lại tu vi cảnh giới nàng sẽ trở mặt, nhưng nàng không muốn làm thế, nàng trước giờ luôn luôn là một người ngay thẳng chính trực, những hành vi lừa lọc người khác, xảo trá, gian manh là thứ mà nàng cực kỳ ghét, lương tâm nàng không cho phép nàng làm như vậy.


‘Mà khoan đã!’


Trác Hồng Quân phút chốc như nhận ra được điều gì đó liền như sực tỉnh sau cơn mụ mị.


‘Tên này không phải nói là hắn xuất thân từ một cái thập lưu môn phái hay sao?

Tình trạng của Kiều nhi bây giờ vạn vạn nguy kịch, một tên ất ơ của thập lưu môn phái lại có thể cứu sống Kiều nhi hay sao chứ?’


Nghĩ đến đây Trác Hồng Quân liền quay qua nhìn Vương Nhất Tự với ánh mắt nghiêm nghị.

“Ngươi thật sự có cách cứu sống Kiều nhi hay sao?

Ngươi chẳng qua chỉ là một tên đến từ một thập lưu môn phái, lấy cái tự tin gì mà có thể cứu chữa được một kẻ sắp chết?!!”


“Tin hay không thì tùy ngươi, nhưng mà đệ tử của ngươi không đợi được lâu hơn nữa đâu!”

Vương Nhất Tự thẳng thừng đáp lại.


Trác Hồng Quân nhăn mặt khó chịu.

Cái thái độ lấp lửng nữa vời của tên nam nhân này khiến nàng cảm thấy rất bực bội.


Nhận thấy sự đắn đo nghi hoặc hiện rõ trên gương mặt Trác Hồng Quân, Vương Nhất Tự nói tiếp.

“Bản toạ là muốn giúp nhưng ngươi lại không chấp nhận lòng tốt của bản toạ, thôi thì cứ để mặt tên đệ tử này của ngươi chết đi cho xong chuyện.

Hắn chết không phải vì bản toạ không cứu hắn, mà hắn chết là bởi vì cái tôi, cái ích kỷ của chính sư tôn hắn...”


Lời nói này buông ra tựa như con dao đâm thẳng vào lồng ngực Trác Hồng Quân, nàng cảm nhận được cơn đau nhói ruột nhói tim kia.



Trác Hồng Quân cắn chặt môi, ánh mắt hiện lên cam chịu, hai tay nàng bấu chặt vào y phục đỏ màu máu của Kiều nhi, nàng gằn từng tiếng.

“Ta...ta đồng...ý...!

Chỉ cần có thể cứu được Kiều nhi, ta sẵn sàng rời bỏ Thiên môn Đại học các gia nhập Thương Sơn phái của các ngươi!”


Ba!


Ba!


Ba!


Vương Nhất Tự vỗ vỗ tay, giọng khen ngợi.

“Quyết định tốt lắm!

Bản toạ hy vọng ngươi không phải là kẻ không biết giữ lời a!”


“Ta trước nay nói được làm được!”

Trác Hồng Quân chắc cú.



“Vậy thì cầm lấy!”

Vương Nhất Tự lấy ra một viên đan dược ném cho Trác Hồng Quân.


Nhận được đan dược trên tay, Trác Hồng Quân lập tức hỏi.

“Đây là gì...?”


“Là một viên trị thương đan!

Hãy mau cho đệ tử của ngươi phục dùng đi!”

Vương Nhất Tự đáp.



‘Trị thương đan?!!

Tên này đầu bị lừa đá hay gì?

Hắn nghĩ trị thương đan có thể cứu sống Kiều nhi hay sao chứ?!!

Nếu như là trị thương đan thì ta cũng có, cần gì đến hắn cơ chứ?!!’


Trác Hồng Quân âm thầm nghĩ.


‘Nếu như hắn dám lừa gạt ta, đợi sau khi ta khôi phục lại tu vi cảnh giới sẽ cho hắn sống không bằng chết!’


Nhưng sau khi Trác Hồng Quân cho viên đan dược vào miệng Kiều nhi một chuyện kỳ lạ đã xảy ra khiến cho gương mặt Trác Hồng Quân từ nhăn nhó khó chịu trở nên giãn ra sau đó thì kinh ngạc không thôi.


‘Chuyện... chuyện gì... thế này...?

Đan dược này....?!!’


Tâm thần Trác Hồng Quân chấn động khi chỉ trôi qua vài khắc, Kiều nhi, đệ tử của nàng phục dùng viên trị thương đan của Vương Nhất Tự thần sắc liền trở nên hồng hào, từng vết từng vết thương trên cơ thể Kiều nhi tựa như có phép lạ nhanh chóng lành lặn trở lại, tất cả nội ngoại thương tựa như tan biến vào hư vô, hơi thở của Kiều nhi cũng trở nên ổn định hơn.



“Đây...là cái loại gì trị thương đan...?!!

Không lẽ là...?”


Trác Hồng Quân quay ngoắc lại hỏi gấp Vương Nhất Tự khi chứng kiến hiệu quả thần kỳ mà viên đan dược mang lại, và nàng chợt nhớ ra một chuyện.


“Không lẽ...đây là trị thương đan...mà Tô đại gia tộc đang bán...?!!”



“Ngươi đoán đúng rồi đấy!”

Vương Nhất Tự gật đầu đáp.



Trác Hồng Quân lúc trước đã có nghe qua về loại trị thương đan có thể chữa lành tất cả loại thương tích, ngay cả những vết thương chí mạng cũng dễ dàng chữa khỏi, loại này đan dược chỉ duy nhất có mỗi Tô đại gia tộc ở Hoa Dương thành là sở hữu, một viên trị giá gấp trăm lần đan dược trị thương bình thường, bất cứ ai muốn sở hữu một viên đều phải chen chúc giành giựt thậm chí là đánh nhau thì mới có thể có được.


‘Tên này...làm sao lại có loại đan dược quý giá như thế cơ chứ?!’

Trác Hồng Quân một mặt mộng.



Đứng phía sau đám người, Huyền Mộ Nhân cũng là há hốc mồm kinh ngạc.

Hắn quan sát từ lâu, nữ đệ tử của Trác Hồng Quân kia hơi thở yếu ớt, thân thể bị thương nghiêm trọng, chỉ còn lại chút hơi tàn, chắc chắn là không thể sống nổi, hoạ may có thần tiên giáng thế mới có thể cứu sống được nàng, ấy vậy mà chỉ cần phục dùng một viên đan dược là có thể hồi phục hoàn toàn?


‘Tên thanh niên này đúng là không đơn giản...tu vi cảnh giới sâu không thể đong đếm được...lại còn có cả tài vật ngưu bức như thế này...chắc chắn phía sau hắn có một thế lực khủng bố chống lưng...’

Huyền Mộ Nhân khổ sở suy nghĩ.



“Kinh ngạc cái gì?

Loại này đan dược ở Thương Sơn phái ta số lượng không đếm xuể, đám đệ tử mỗi người trong người đều có cả mười mấy viên...”

Mộc Phiến La lên tiếng mỉa mai Trác Hồng Quân nhưng lại bị Vương Nhất Tự ra hiệu ngừng lại.


“Phiến La, tuy là vậy nhưng chúng ta vẫn phải khiêm tốn a!”



Trác Hồng Quân cùng Huyền Mộ Nhân khoé miệng giật giật liên hồi.


“Đệ tử ngươi đã không còn nguy hiểm gì nữa, chốc nữa là có thể tỉnh lại.

Bây giờ đến lượt của ngươi!”

Vương Nhất Tự tay nâng cằm nói.



Trác Hồng Quân âu sầu nói.

“Tuy ngươi có loại trị thương đan thần kỳ kia... nhưng mà...độc mà ta trúng phải không phải là loại độc bình thường...e là...”


“E là ở Tinh không đại lục này không ai có thể chữa được, đúng không?”

Vương Nhất Tự ngắt lời Trác Hồng Quân.



Trác Hồng Quân chỉ khẽ gật đầu.



Thập Tán Cốt là loại độc mạnh vô cùng, được điều chế từ độc của bảy loại trùng độc nhất, không màu không mùi cũng không vị, người trúng phải loại độc này toàn thân sẽ mất hết sức lực, kinh mạch cũng bị độc tố làm tắc nghẽn không thể luân chuyển linh lực trong cơ thể, nếu như cố gắng vận khí tức sẽ càng khiến độc tố lan nhanh hơn bạo phát mà chết, nhưng điều đáng sợ hơn hết chính là sau mười ngày trúng độc, xương cốt sẽ tan rã, lục phủ ngũ tạng xuất huyết, người trúng độc chắc chắn sẽ chết và chết rất là khó coi, chẳng khác gì một đống bùn nhão.

Vì là dùng độc của bảy loại trùng độc để luyện chế thành, mỗi độc dược sư lại có cách điều chế khác nhau, nên Thập Tán Cốt cũng không có loại thuốc giải cố định nào cả, chỉ kẻ luyện chế ra độc mới biết cách giải được độc.



“Tuy bản toạ không phải y dược đại sư, đối với độc dược càng không rành rẽ cho lắm, nhưng bản toạ có cách có thể giúp được ngươi!”

Vương Nhất Tự tự tin nói.


“Ngươi có cách gì?”

Trác Hồng Quân ngốc trệ hỏi.



“Dùng linh lực ép chất độc ra ngoài!”

Vương Nhất Tự ngón tay giơ lên thản nhiên nói.



“?!!”

Trác Hồng Quân một khắc ngây ngô sau đó lại tỏ ra nghi hoặc.



‘Dùng linh lực để ép chất độc?!!

Tên này chẳng qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi lại có thể làm được hay sao chứ?!

Đến ngay cả ta, dù đã là Võ Hoàng đỉnh phong, cũng chỉ có thể truyền linh lực cho người khác chứ không thể nào điều khiển được linh lực đã truyền đi...’


“Ngươi có thể hay sao?!!”

Trác Hồng Quân một mặt đầy nghi hoặc hỏi.


“Thử liền biết!”

Vương Nhất Tự cười đáp, trông mặt hắn không có tí nào thể hiện để người đối diện có thể tin tưởng được.



“....”

Trác Hồng Quân.


Nhận thấy sự do dự cũng như nghi ngờ hiện lên trong ánh mắt của Trác Hồng Quân, Mộc Phiến La đứng bên cạnh Vương Nhất Tự trở nên bực dọc, nàng bước lên một bước đối diện với Trác Hồng Quân, hai tay chống nạnh nói lớn đồng thời bộc phát ra khí tức của bản thân.


“Ngươi chẳng qua chỉ là một cái trưởng lão của một cái tông môn rách nát, ngươi nghĩ ngươi lớn lắm hay sao?

Phu quân nhà ta có lòng tốt muốn cứu mạng sư đồ các ngươi, ngươi không biết ơn chàng thì thôi đi, lại còn hết lần này đến lần khác nghi ngờ chàng.

Ngươi nhìn lại bản thân ngươi đi, có khác gì phàm nhân phế vật hay không hả?

Ngươi bây giờ ngay cả tư cách hỏi cũng là không có, đừng có ở đó mà cố tỏ ra bản thân thượng đẳng!

Ngươi mà còn dám tỏ thái độ đó ra một lần nào nữa, ta liền bóp chết ngươi!

Đã thông chưa hả?!!”



“Phiến La muội...bình tĩnh chút...”

Trương Tố Tố đặt tay lên vai Mộc Phiến La nhỏ nhẹ nói.


Khí tức của kẻ đứng đầu yêu giới cuồn cuộn lan tràn như sóng dữ bao trùm cả hang động khiến cho Trác Hồng Quân tựa như bị bóp nghẹt, thở không ra hơi, cả thân thể nàng run lên bần bật kém chút thổ huyết.


Phía sau, Huyền Mộ Nhân bị uy áp của Mộc Phiến La đè nén lập tức quỳ rạp xuống đất toàn thân run rẩy như một con cún.



‘Nữ nhân này...sao lại có thể mạnh như vậy?!!

Khí tức mà nữ nhân này toả ra...là...là Võ Thánh...mà còn là...Võ Thánh đỉnh phong...?!!

Đây là cái tình huống gì thế này?!!

Một thập lưu môn phái lại có Võ Thánh đỉnh phong toạ lạc...?!!’

Trác Hồng Quân người ướt đẫm mồ hôi khổ sở suy nghĩ.



“Phiến La, thu liễm lại khí tức, nàng xem nàng dọa người ta sợ đến xanh cả mặt ra rồi kìa...”

Vương Nhất Tự ôn nhu nói với Mộc Phiến La.



“Thiếp là thiếp rất ghét cái thể loại này!

Thiết nghĩ chàng cũng không nên phí công sức để cứu ả, sau này chắc chắn ả sẽ không thể giữ lời hứa đâu!”

Mộc Phiến La thu lại khí tức, giọng vẫn khá bực tức.


“Được rồi, được rồi...

Đã giúp thì giúp cho trót...chúng ta cũng đâu phải kẻ tiểu nhân a!”


Vương Nhất Tự cười cười với Mộc Phiến La, sau đó quay sang Trác Hồng Quân.


“Trác trưởng lão, nương tử của bản toạ khá là nóng tính ngươi đừng để trong lòng.

Ngươi bây giờ có muốn chữa trị hay là không?”


Trác Hồng Quân thở dài một cái, ngữ khí còn chứa đựng sự sợ hãi vừa rồi.


“Đến đi...”

Trác Hồng Quân hạ thấp giọng, hai hàng chân mày nhăn lại, tay phải đặt lên vai trái, ngón tay cái lòn vào trong vạt áo từ từ kéo xuống.



‘Nữ nhân này... ấy vậy mà là Võ Thánh đỉnh phong...hơn nữa khí tức lại vô cùng tà ác...chắc chắn là tà tu...

Linh lực hùng hậu như thế...chỉ có Thái thượng tông chủ...mới có thể so sánh được....

Nữ nhân này vốn là kẻ không nên chọc vào...

Ta bây giờ rơi vào bước đường này...còn có thể làm gì được cơ chứ...chỉ trách bản thân gặp phải xui xẻo mà thôi...’



“Này, ngươi đang tính làm cái trò gì đấy?!”

Mộc Phiến La nhíu mày hỏi Trác Hồng Quân.



“Ai nha...

Bản toạ vẫn là chưa chữa trị cho ngươi mà ngươi đã nghĩ đến dùng thân báo đáp bản toạ rồi hay sao?

Đừng nha!

Bản toạ đã có nương tử, ngươi đừng hòng dụ dỗ bản toạ a!”

Vương Nhất Tự tay nâng cằm giọng đầy giễu cợt.



“.....”

Trác Hồng Quân.


‘Cái tên nam nhân chết tiệt này!

Nếu không phải bản thân đang trúng độc, nếu không phải có nữ nhân kia che chở cho ngươi, ta đã sớm xé xác ngươi ra làm trăm mảnh rồi!!!’

Trác Hồng Quân trong lòng gào thét lên.


“Ngươi chẳng phải nói là dùng linh lực để ép chất độc ra ngoài hay sao?

Ta chẳng qua...chỉ là muốn...cỡi y phục bên ngoài ra để ngươi thuận tiện hơn mà thôi, đừng có mà nghĩ ngợi lung tung!”

Trác Hồng Quân gằn giọng.



“Bản toạ có bảo ngươi phải cỡi y phục hay sao?”

Vương Nhất Tự nghiêng đầu ra vẻ ngốc trệ.



“.....”


“Cách bản toạ dùng không cần phải trực tiếp chạm vào, là cách không truyền lực!”

Vương Nhất Tự giơ ngón tay lên nói.



“Cách...cách không truyền lực...?!!”

Trác Hồng Quân giật mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#14