đừng khóc giữa một đám đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ấy cười nhiều, khoé môi cong đầy khả ái và tươi trẻ. Điều đấy khiến cho những người xung quanh cô luôn cảm thấy thoải mái, ít phiền muộn.

Ngược lại, cho dù cô ấy cười nhiều, nhưng cô không vui. Cô chẳng biết mình cười vì điều gì, cô cười vì không thể làm gì khác, có lẽ.

Những con người trầm tính, hiếm khi chia sẻ được cảm xúc của bản thân bằng lời nói, khi đó, họ mới chọn cách viết ra. Thoả mãn được cái tôi đầy kiêu hãnh, ngắm ngía xúc cảm được trườn dài trên con chữ, đôi khi, cũng là một điều tốt.

Nội tâm của con người là một thế giới, một vũ trụ bao la, rộng khắp thiên hà, có điều, không phải ai cũng hiểu, thiên hà của mỗi người đều khác nhau. Thật khó khăn để một người được quyền tham quan thiên hà của một người khác. Càng khó hơn nữa, khi ta vô tình xé toạc thế giới của họ và bước ra mà quên rằng những dấu giày hằn lại sẽ biến thành vết sẹo lâu lắm mới lành.

Tình yêu, đại diện cho sự kiện hai trái tim, hai hành tinh, hai bản ngã va vào nhau. Đôi bên đều nhất thiết phải chịu sự tổn hại cá nhân cho đến khi mọi chuyện ổn thoả, thế giới dung hoà. Chúng ta luôn mang trong mình một thế giới đầy màu sắc, tuy nhiên, việc tôn trọng thế giới đối với nhau lại chưa thật sự rõ ràng. Thẳng thắn mà nói, yêu đương cũng giống như pha màu, chúng ta tình nguyện lấy màu sắc của bản thân hoà với màu của một người khác, sau một thời gian, ít nhiều, ta đều sẽ nhận ra, màu của bản thân đã khác.

Chúng ta, những con người có cái tôi kiêu hãnh ấy, ta luôn cho rằng chính mình mới là chỗ dựa vững vàng nhất của bản thân, từ đó tin tưởng và tôn sùng bản thân vô điều kiện. Điều đó không sai. Chỉ là, ta quên rằng, kể cả những người chỉ biết cúi đầu trước bản ngã của người khác cũng cần được tôn trọng.
Thế giới chúng ta khác nhau đến mức nào, chỉ cần thử một lần khập khiễng bước đi trên hành tinh của một người là đủ. Nếu không thể cảm thông cho một người, làm ơn, cũng đừng chê trách hay phán xét sự lựa chọn của người ta. Đó không phải thế giới của chúng ta, ta không hiểu.

Thế nên, nếu cô ta cười nhiều vào ngày hôm nay, hãy cười cùng cô ấy. Cho dù bạn biết rõ tâm hồn cô ấy đã đổ vỡ, cực kì không ổn và tan nát nhiều như thế nào, không cần phải ra vẻ hỏi thăm. Nếu cần tâm sự, đứng trước những người phù hợp, tự cô ấy sẽ trải lòng, nỗi đau luôn mang tính cá nhân và tự cá nhân luôn có cách xoay sở.

Nếu không, không sao cả, cứ mỉm cười, điều tốt nhất chính là giữ cho cô gái của chúng ta vẹn nguyên thứ sắc đẹp đến từ một giống loài kiêu hãnh.

Đừng khóc, giữa một đám đông.

Trác Mỹ Dạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net