ĐỪNG SỢ, DÌ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa phút sau, một bóng người không nhanh không chậm từ trên lầu đi xuống.

Là Yeon Kyo.

Bà ta bước đến bậc thang cuối cùng rồi nhìn thấy thân ảnh Jimin ngồi ở trong phòng khách chính, thì dừng lại, sau đó mới bước đi tiếp.

Cho đến khi bà ta ngồi xuống ghế sô pha, bà ta vẫn còn dáng vẻ uyển chuyển, ngoại trừ vẻ mặt bình tĩnh gần như là chết lặng.

"Tôi luôn biết ông ấy sẽ không giấu được cậu, chung quy sẽ có một ngày cậu sẽ đứng trước mặt tôi."

Jimin thưởng thức cái ly thủy tinh ở trong tay mà người hầu trong nhà mới đưa cho anh lúc nãy, nhìn chút nước còn sót lại lúc ẩn lúc hiện ở trong ly thủy tinh, anh không chút nào để ý nói: "Vậy sao bà không trốn đi?"

"Trốn?" Trên mặt Yeon Kyo lộ ra vẻ trào phúng: "Tôi trốn đi đâu? Ông ta có cho tôi cơ hội sao?"

Ngón tay của Jimin dừng lại, giây lát sau anh phát ra tiếng cười nhạo: "Người cha như Shin Yang cũng coi như đã tận tình tận nghĩa chứ nhỉ? Ông ta vì bà mà từ bỏ cả nửa đời thanh danh, cũng muốn giúp bà tránh khỏi cảnh tù tội—— bà còn đối với ông ta bất mãn?"

"Ha ha ha ha ha ha ha, cha....Ông ta cũng được gọi là cha sao? Ông ta giả bộ như không nghe không biết giúp tôi che giấu, nhưng ông ta căn bản chính là đưa tôi vào cái nhà giam khác! Cùng những tên bệnh tâm thần sống với nhau, chín năm, tôi cũng không thể bước ra ngoài một bước, con cái của tôi cũng không thể gặp, cái này với ngục tù thì có khác gì nhau?"

Giọng nói càng lúc càng cao, vẻ mặt bình tĩnh của bà ta bị xé nát, phía dưới đó là những cảm xúc phẫn uất, dữ tợn và hận thù, tất cả đều xuất hiện, khiến khuôn mặt vốn dĩ chẳng mấy xinh đẹp của bà ta càng trở nên xấu xí.

Anh lạnh nhạt nhìn bà ta, cũng không ngoài ý muốn nói tiếp: "Không biết cảm ơn mà chỉ biết đòi hỏi, bà làm người thật đúng là không có ý nghĩa đấy, Park Yeon Kyo."

Bà ta cười lạnh một tiếng: "Cảm ơn? Người không có tư cách nói tới điều này nhất chính là cậu đó, Park Jimin! Chỉ bởi vì cậu là cháu trai của ông ta, từ khi sinh ra đã được sắp đặt tất cả, cái gì cũng có, cho dù cậu là một tên điên hay ma quỷ, hay là thậm chí không cần động một ngón tay, thì những thứ mà tôi luôn cố gắng tranh lấy luôn luôn được ông ta đặt trước mặt cậu! Nhưng cậu đã bao giờ cảm ơn ông ta lần nào chưa!"

Anh không nhịn được mà bật cười, anh ngồi thẳng dậy, lông mày hằn lên vẻ giễu cợt lạnh lùng:

"Bà cho rằng, bà muốn cái gì thì người khác đều muốn cái đó sao? Đối với tôi, thứ mà ông ta không cần nữa thì mới đưa cho tôi, nhưng đối với bà....Nếu như bà có nhiều oán khí như vậy, nếu như cảm thấy ở nơi đó còn không bằng ngồi tù, thì tại sao bà lại không nói cho ông ta biết bà muốn đi tự thú—— đối với Shin Yang tôi hiểu rõ, tôi không tin nếu như lúc đó bà không gắt gao cầu xin ông ta, thì ông ta cũng sẽ không làm ra loạt hành động bao che như vậy—— bà dám nói bà chưa từng làm đi?"

Câu hỏi vừa dứt, Yeon Kyo theo bản năng tránh né ánh mắt của anh, bà ta vô ý thức nắm chặt lấy gốc áo. Lúc mở miệng nói, bà ta cố gắng ngăn lại vẻ chột dạ cũng như sơ hở từ trong giọng nói của mình.

"Cậu chạy xa từ chỗ đó đến đây chỉ để muốn giáo dục tôi? Cho dù cậu biết chân tướng của sự việc năm đó, thì cũng đừng nghĩ đến muốn biết điều gì từ chỗ của tôi—- tôi đã không còn khả năng, so với năm đó thì bây giờ còn thê thảm hơn, cho nên tôi không còn sợ mất cái gì nữa!"

Ngọn lửa giận dữ dưới mắt Jimin bùng lên dữ dội, lại bị anh kìm nén xuống.

Anh vung tay ném túi hồ sơ đến trước mặt bà ta.

"Tốt hơn hết là bà nên đọc nó trước, trước khi muốn nói tiếp."

"..."

Đôi mắt Yeon Kyo hơi nhíu lại, do dự hai giây, bà ta nhịn không được cầm lấy túi hồ sơ, mở ra nhìn đồ vật ở bên trong.

Chỉ vội vàng nhìn lướt qua vài cái, sắc mặt bà ta liền thay đổi: "Cậu....Cậu như thế nào....tìm được những thứ này?"

"Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả."

Anh chắp tay, cúi người về phía trước.

"Lúc nãy bà có nói, bà không có khả năng, so với lúc trước thì bây giờ thảm hơn nhiều? Vậy thì tôi nói cho bà biết, tôi có thể làm cho bà thê thảm hơn lúc này gấp trăm lần."

Yeon Kyo rất muốn phủ nhận, nhưng bà ta biết đây là sự thật—— những chứng cứ trong túi này cũng đủ để khiến bà ta không thể thoát khỏi liên quan đến vụ án năm đó, và với tài nguyên mạng lưới quan hệ của Jimin, chỉ cần có những chứng cứ này thì anh có đủ khả năng và dễ dàng tống bà ta vào tù, đời này cũng đừng mong được thoát ra.

Nơi đó và viện điều dưỡng không giống nhau.

Chung quy, ở viện điều dưỡng bà ta còn có hy vọng, bà ta hy vọng vào một ngày nào đó cha bà ta sẽ già đi rồi sẽ mềm lòng, sẽ thả bà ta ra rồi lại một lần nữa được nhìn thấy ánh mặt trời—- cho nên mặc dù bị nhốt ở nơi đó nhiều năm, nhưng bà ta cũng chưa từng thực sự thấy tuyệt vọng.

Nhưng nếu bị Jimin tống vào tù, thì bà ta biết chắc cả đời này mình tới đây là xong rồi.

Sự sợ hãi và hoảng loạn hội tụ lại ở trong lòng, Yeon Kyo gần như muốn cầu xin Jimin tha thứ giống như bà ta đã từng làm với Shin Yang, nhưng cuối cùng bà ta cũng không làm.

Không phải bởi vì muốn giữ thể diện, mà là bà biết rõ, Jimin không giống với Shin Yang, hắn ta tuyệt đối sẽ không có chút nào nhân từ mà nương tay với bà ta.

Yeon Kyo hít sâu một hơi, sau đó nói với giọng hơi run rẩy, bà ta buộc mình phải bình tĩnh lại.

".....Những chứng cứ này đã ném đến trước mặt tôi, mà không phải là trực tiếp trình lên tòa án, tôi đoán cậu muốn tôi giúp cậu làm điều gì đó." Bà ta đè nén nỗi sợ hãi nhìn về phía Jimin: "Cậu nói đi, cậu muốn tôi làm cái gì?"

Anh nhìn bà ta bằng ánh mắt chán ghét.

"Tôi muốn có danh sách tất cả những người đã tham dự vào vụ án năm đó."

"——!" Yeon Kyo đáy mắt run lên, đột nhiên lắc đầu: "Không có khả năng, tôi sẽ không nói cho cậu biết—— nếu như tôi nói với cậu, thì những người đó sẽ không tha cho tôi!"

"Hóa ra bà cũng biết sợ? Vậy thì càng tốt." Anh bật cười, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, anh vươn tay xếp lại những chứng cứ nằm rải rác ở trên bàn: "Nếu như tôi tống bà vào tù, thì bà nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho bà?"

"..."

Yeon Kyo sắc mặt trắng bệch.

Một lúc sau, bà ta dường như đã bình tĩnh trở lại.

Bà ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía Jimin, lộ ra một nụ cười ảm đạm: "Nếu, nếu như tôi nói cho cậu biết danh sách đó, vậy cậu sẽ bỏ qua cho tôi sao?"

Jimin không hề nghĩ ngợi nói: "Không có khả năng."

"—-!"

Nụ cười ảm đạm trên mặt bà ta đông cứng lại, giây tiếp theo liền biến thành vẻ dữ tợn, bà ta cười lớn như thể bị điên:

"Nếu kết cục đều giống nhau, thì tại sao tôi lại phải giúp cậu! Dù sao tôi cũng đã đủ bất hạnh, vậy cậu liền dứt khoát cùng bất hạnh với tôi đi, thậm chí bất hạnh hơn với tôi thì càng tốt! Tôi sẽ nhìn xem ai trong hai chúng ta thống khổ hơn! Ha ha ha ha....Ngay cả khi cậu biết tôi là hung thủ hại chết Chaeyoung, cậu ngoại trừ giết tôi thì có thể làm gì nữa?!"

Jimin im lặng, cụp mắt xuống.

Khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh đến lãnh đạm, tựa như những lời đó hoàn toàn không thể can thiệp vào tâm trạng của anh.

Dưới bóng ma tâm lý không tự chủ cùng ánh mắt sợ hãi của Yeon Kyo, anh thong thả cởi nút tay áo sơmi, sau đó mới ngẩng đầu nhìn bà ta.

Anh hỏi mỉm cười: "Cười xong rồi?"

Bình tĩnh như vậy khiến người khác không khỏi sợ hãi, trái tim Yeon Kyo không thể kiểm soát bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi, thân thể bà ta cứng ngắc từ từ lùi về phía sau.

"Cậu...."

"Đừng sợ, dì."

Lần đầu tiên Jimin xưng hô như vậy với Yeon Kyo, nụ cười trên mặt cũng ôn hòa như một người bình thường, nhưng lại làm tóc gáy của bà ta dựng lên.

Anh cười híp mắt: "Nếu như bà kiên trì không chịu nói, thì tôi tuyệt đối sẽ không trừng phạt hay làm cái gì đến bà. Nhưng là...."

"Nhưng, nhưng là cái gì?" Bà ta vô thức nuốt một ngụm nước miếng.

Jimin cười cụp mắt xuống, cầm lấy cái ly thủy tinh bị anh đặt ở trên bàn: "Nhưng mà bà có phải đã quên cái gì rồi không, tôi hiện tại ở Park gia là chủ—— Park Nancy và Park Yoochun, tính mạng của bọn họ là do tôi nắm giữ. Hay là, bà muốn nhìn thấy bọn họ...."

Anh còn chưa nói dứt, đốt ngón tay thon dài bỗng dưng buông ra.

Chiếc ly thủy tinh rớt xuống mặt đất "Rầm" một tiếng, chia năm xẻ bảy thành những mảnh vụn nhỏ.

Yeon Kyo như bị ngốc tại chỗ, bà ta không nhúc nhích ngồi đực ở đó, vẻ mặt đờ đẫn.

Mấy chục giây sau, bà ta mới đột nhiên phản ứng lại, vẻ mặt của bà ta trong nháy mắt dữ tợn, bà ta bất ngờ đứng dậy, giương nanh múa vuốt nhào về phía Jimin ——

"Mày dám! Mày dám động vào bọn họ thử xem! Tao sẽ giết mày—- tao nhất định sẽ giết mày!"

Anh dễ như trở bàn tay kiềm chế lại người đàn bà điên này, sau đó anh thậm chí lười phải tự mình động thủ, trực tiếp ném người cho đám người hầu đang vội vàng chạy tới sau khi nghe thấy tiếng động.

Nhìn bà ta bị hai người hầu quản chế còn nhe răng trợn mắt muốn nhào về phía mình, anh tựa lưng vào ghế sô pha cười đến khoái chí, giống như một kẻ điên không có cảm xúc, cũng không có tia đồng cảm.

"Thật là đáng tiếc, nhiều năm như vậy bà vẫn còn chưa hiểu tôi chút nào—— tôi cái gì mà không dám làm?"

Nói xong, Jimin dừng một chút, sau đó anh cúi đầu bật cười.

"A, có một cái."

Yeon Kyo đáy mắt lóe lên tia hy vọng, nhưng chưa kịp hiện rõ thì bà ta đã nghe thấy anh cười đến khàn giọng:

"Điều duy nhất tôi không dám làm, chính là điều mà Chaeyoung không cho tôi làm."

"—-!"

Bà ta sắc mặt nháy mắt tái nhợt.

Jimin từ từ ngước mắt lên, đôi mắt tối đen tĩnh mịch, không còn ý cười nữa.

"Nhưng bà đã giết cô ấy, Park Yeon Kyo. Là bà đã phá hủy ổ khóa của kẻ điên, là chính bà đã phá vỡ đi sinh mệnh của mình và hai đứa nhỏ."

"....."

"Tại sao bà còn chưa xuống địa ngục? Bà đã hại tôi và cô ấy phải âm dương cách biệt, khổ sở sống nhiều năm như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net