Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế, gây lộn với cô nhà hử?" -Kelly hỏi trong khi những gã còn lại thì nhìn Phil chăm chú -"Chuyện thường ở huyện, bồ tèo ơi, ông phải xin lỗi và cầu xin tha thứ cho dù ông không làm gì hết. Cách đó dễ hơn nhiều."

Phil lắc đầu, hớp một ngụm bia. "Cái đó...Tụi tui không có cãi nhau. Là tác nhân bên ngoài làm xáo trộn nhịp sống của tụi tui." -ông gật đầu buồn bã -"Với lại tui vẫn đang cố gắng tìm hiểu một vài chuyện. Tui biết là cổ biết chuyện gì đó, tại vì ngoại trừ cái lần tui giấu cổ việc mình đi xây một cái tàu sân bay thì cổ luôn luôn phát giác mọi thứ. Anh có biết tui lúc nào cũng phải mất nhiều thời gian hơn mới phát hiện ra chuyện liên quan tới cổ hông? Nào là hợp tác với Fury, nào là bị thay thế bằng robot, nào là quay lại với tình cũ, vụ đó là tốn thời gian tìm ra nhất đấy."

"Đau lòng dữ bồ, cổ bỏ rơi ông để tái hợp với tình cũ hở?" -Kelly tỏ vẻ đồng cảm.

"Ừa, nhưng anh biết đấy, thằng cha đó biến thành một con quái vật rồi rằng thì là mà..." -Phil nhún vai.

"Không thể có chuyện thằng nào dám bạo hành May" -một gã khác lên tiếng.

"Không, thằng chả thiêu cháy trái tim của một số người, mấy cái xác nhầy nhụa ghê lắm, và tui cần phải ngừng nói về mấy thứ tuyệt mật đi thôi." -Phil huyên thuyên -"Okay, phải, hiện tại. Mấy ông có biết ngay trước khi tụi tui tới đây thì cổ đã ra ngoài vũ trụ để cứu tui hơm? Hết sảy cào cào. Nhưng cổ lại hông chịu cho tui nói đùa về Star Wars mới tức chứ."

Cả một bàn đàn ông ngừng lại để suy xét xem mình nên chú ý tới phần nào của câu chuyện. Cuối cùng một người hỏi -"Một chuyện cười nhỏ xíu về stormtrooper cũng không hở?"

"KHÔNG LUÔN!" -Phil nện chai bia xuống bàn -"Nhiệm vụ cứu nguy ngoài không gian mà lại không được nói mấy thứ như thế ư? Sai quá sai. Cơ mà cổ thì giống Han hơn Luke. Anh có nghĩ cổ sẽ iu tui nếu tui gọi cổ là scruffy nerf herder hem?"

"Hem" -Kelly đáp. Gã ra hiệu với một người trong nhóm đi lấy nước lọc cho Phil -"Sao ông lại nói chuyện với tụi tui thay vì với cổ hử, bồ tèo?"

"Tui nói rồi, cổ đã biết được mấy đứa kia đang âm mưu cái gì, còn tui thì chưa, và tui không thể khiến hai tụi tui bình thường lại được cho tới khi tui biết." -Phil tự gật đầu với chính mình -"Ta cần một danh sách. Công việc giấy tờ luôn có tính khuyên giải. Tụi mình sẽ viết ra, rồi tui sẽ thấy được manh mối." -ông chộp lấy một cái lót cốc bằng các-tông rồi lật úp nó xuống -"Cứu nguy vũ trụ, giao công ty lại cho Daisy, chuyển tới Úc, tới căn nhà Melinda đã mua hồi mấy năm trước khi tui đang phát khùng và nghĩ rằng cổ phải găm một viên đạn vô đầu tui mới được."

"Giời ơi ông bạn, ông đâu thể cứ nhờ phu nhân giết mình như vậy chớ." -một người thốt lên.

"Tụi tui từng là đồng nghiệp, từng trải qua địa ngục cùng nhau, nghề này là vậy đó." -Phil gạt đi -"Khám phá ra Bunnings, mấy ông, cừu, ngựa, Nick tới thăm rồi đi kể với tất cả những đồng nghiệp cũ là tụi này đang bí mật kinh doanh B&B mà không thèm báo với tụi này một tiếng." -Phil tự gật đầu thêm cái nữa và viết tiếp những ghi chú luộm thuộm -"Clint nè, đua lạc đà nè, nhận ra tui đang yêu Melly mine, và Captain America trở thành một kẻ thứ ba vĩ đại chưa từng có."

"Anh chàng đi cùng ông đúng là nhìn giống vị ấy thật. Diễn viên hử?" -Kelly hỏi.

"Cái gì cơ? Không đó là Steve mà." -Phil đáp -"Họ rời đi, các thứ các thứ, trở thành giáo viên, và rồi những chuyện quái gở xảy ra."

"Bởi vì mấy chuyện trước đó không hề quái gở?" -một gã bình luận.

"Không phải với ổng, tao nghĩ vậy." -ai đó trả lời.

"Cô gái Bunnings thả thính với tui trước mặt May, Bobbi với Hunter ghé thăm rồi diễn trò tình thương mến thương xong lại bảo rằng họ đang làm theo lệnh. Hunter sẽ không làm thế cho bất cứ ai nhưng...Bobbi sẽ làm vì Jemma." -ông nhận ra -"Và tới Natasha. Natasha chết bầm, đứa mà sẽ có thông tin từ Clint." -Phil rên rẩm và đặt bút xuống -"Cho tui thêm bia."

"Ông đang ở số 5 rồi" -Kelly cảnh báo -"Cổ sẽ giết tụi này mất."

"Không đâu, còn không biết tui đang ở đây nữa là, tui lẻn ra bằng đường cửa sổ, bởi vì tui là một người đàn ông 53 tuổi chín chắn, người từng phụ trách một cơ quan điệp viên siêu bí mật. Mấy đứa nhỏ nhà tui là siêu anh hùng đó nghen." -ông thì thào -"Và hết thảy tụi nó đang cố gắng sắp đặt cho tui với Melly mine." -nó dần dần trở nên rõ ràng với ông và ông có thể tự đá đít chính mình cho rồi tại vì nó quá đỗi hiển nhiên khi đặt mọi mảnh ghép lại với nhau.

Việc này làm cho bốn gã còn lại bối rối. "Sắp đặt hai người làm cái gì cơ?" -người nào đó hỏi.

"Sắp đặt, đến bên nhau á. Bọn chúng biết tui thương Melly mine và muốn tạo ra một cú hích để khiến tụi tui thành một đôi."

Cả đám đồng thanh hét lên vô vàn biến thể của cụm "Xàm cứt!"

Phil nhìn chai bia, mấy ông bạn, bức tường, tất cả đều có vẻ bối rối -"Hả?"

"Bồ ơi, hai người đang bên nhau mà."

"Ừa, bạn bè đồng nghiệp nghỉ hưu cùng nhau." -Phil nói -"Tui bảo ông rồi còn gì."

Cái gã mà Phil không bao giờ có thể hiểu được chỉ phun ra một lô một lốc những từ Phil còn không phân tích nổi khi tỉnh táo.

"Ý tui là tui yêu cổ, và mấy đứa nhỏ tự nguyện trở thành kẻ xấu để ép mặt hai tụi tui vào nhau nhưng Melly mine thì không cảm thấy như vậy đâu."

"Nếu ổng uống thêm vài chai nữa thì ổng sẽ thông minh hơn chứ?"

Kelly chỉ lắc đầu -"Lạy chúa, bồ tèo à, cổ hoàn toàn chết mê chết mệt ông đấy."

"Melinda May không có mê tui. Tụi tui có quá nhiều sai lầm trong quá khứ rồi."

"Ông mê cổ mà." -Kelly nhắc.

"Cái đó khác. Thống kê cho thấy ta không thể nào không yêu Melinda May được." -Phil gật gù -"Tui có lần đã cho chạy thử số liệu rồi."

Ai đó khịt mũi. Kelly chỉ nhắn tin báo Melinda để cô tới đón Phil.

Tất cả bọn họ ngồi đó lắng nghe cái danh sách dài ngoằng của Phil nói về việc yêu Melinda là một thứ không thể tránh khỏi đối với mọi đàn ông dị tính, người song tính hay toàn tính luyến ái, và hầu hết các lesbian. Mọi người đều nhất trí lờ đi những thứ mà họ chắc mẩm là tuyệt mật và mình đáng lẽ không được biết.

"Tới Deadpool còn crush cổ nữa là!" -Ở một khoảnh khắc nọ Phil la lên -"Cổ đứng hạng 3 trong danh sách spank bank trong phòng thay đồ nam đó, và đứng nhất trong danh sách 'sẽ giết chúng ta nếu cổ phát hiện là có một cái danh sách spank bank'. Nhiều người thật ra còn xếp cổ cao hơn nữa kìa. Trời ơi, mấy ông phải yêu một người phụ nữ có thể thoát khỏi việc bị xích vô trần nhà rồi đánh gục hết 5 thằng, xong thì còn tới cứu mấy ông nữa chứ. Sau đó tui băng bó tí chút cho cổ." -Phil mỉm cười trìu mến.

"Phil" -Melinda gọi từ đằng sau ông. Cô nhìn bọn họ -"Tôi tin rằng ký ức của các anh về bất cứ chuyện gì các anh đã nghe thấy tối nay sẽ rất rất là mơ hồ. Anh ấy đang giận mấy người bạn."

"Tụi tui chỉ đang nói về việc sửa sang lại cái mái nhà của hai người." -Kelly đáp -"Và bóng bầu dục."

Melinda gật đầu -"Trèo cửa sổ hén, thiệt luôn hả Phil?"

Phil trưng ra vẻ mặt cún con say xỉn giỏi nhất của mình với cô. -"Con chúng ta thiệt là ngu. Anh nên lấy lại Lola."

"Tụi nó ngu thật, nhưng không có nghĩa là anh nên đáp trả lại bằng cách trở nên ngu ngốc hơn."

"Cách của Clint đấy, anh đang thử coi sao." -Phil nói.

Melinda quyết định bơ đi. "Đem anh về nhà thôi nào." -cô kéo ông dậy và dẫn ông vào xe. Cô lái xe về nhà.

"Không xỉn tới mức đó à nha." -cuối cùng ông lên tiếng.

"Đủ xỉn để tiết lộ những chuyện không nên tiết lộ."

"Không có đưa ra quá nhiều chi tiết cụ thể đâu." -Phil nói -"Và anh phát mệt vì những cư dân không hề biết em phi thường ra sao rồi. Họ nên biết người phụ nữ dạy karate cho con họ tuyệt vời đến nhường nào."

"Thế những câu chuyện của anh có cho thấy anh giỏi thế nào không?"

Phil nhìn cô -"Không, tất nhiên là không rồi."

"Sao lại không?"

"Tại vì anh chỉ là một người đang làm công việc của mình. Còn em...em là người hùng của anh, Melly mine à." -ông ngáp -"Quên hết tất cả những người khác đi. Vào cuối ngày, nếu anh có thể có nó, anh sẽ muốn một hình nộm của Melinda May." -ông lún người vào ghế -"Chúng ta từng rất ổn. Thế mà bọn họ lại tới quấy rầy."

"Đúng thật" -Melinda đồng tình. Con đường tối đen như mực và vắng tanh khi họ gần tới nhà -"Ta rồi sẽ lại ổn thôi."

"Có lẽ...có lẽ anh không muốn ổn nữa." -Phil nói.

Bàn tay Melinda bấu chặt vào vô lăng -"Có chuyện gì vậy?"

"Hỏi anh lần nữa khi anh tỉnh nhé." -Phil trả lời.

Melinda tấp vào trước cửa nhà rồi bước vô trong, để ông một mình.

*********************************************

Một sáng nọ Melinda ngồi trong chuồng gia súc và một cái túi nằm dưới chân cô. Đã thêm vài tuần trôi qua kể từ việc Natasha đã làm nhưng họ vẫn rối bời. Có khi chuyện này sẽ không hiệu quả được lâu nữa, bất cứ cái gì mà họ đang xây dựng, đã xây dựng, đều đổ vỡ quá đỗi dễ dàng. Để ông ở lại đây sẽ là một điều tốt. Ông hòa nhập với cộng đồng ở đây hơn cô. Những học sinh có thể sẽ nhớ cô khoảng một hai tuần gì đó nhưng rồi bọn chúng sẽ vượt qua thôi. Và cô ghét cái cách Phil lượn lờ xung quanh cô, quan sát cô. Mà không chạm vào cô.

Cô biết ông đã gặp một vài cơn ác mộng và đã không tìm đến mình. Melinda thậm chí đã không nhận thấy rằng cả hai là một thể thống nhất chặt chẽ đến thế nào cho đến lúc họ tách nhau ra. Cô muốn Phil của cô. Cô muốn "bọn họ". Và cô không biết liệu hai người có thể lấy lại được điều đó hay không. Biến mất có vẻ là một lựa chọn tốt. Cô thơm mấy con ngựa rồi đi lấy cái túi nhưng nó đã biệt tăm. Melinda nhìn quanh chuồng và thấy một vết kéo lê trong đám bụi. Cô lần theo nó và chính là cừu Stark, làm sao đó đã ở bên ngoài bãi chăn thả, đang ị lên cái túi của cô.

"Con đũy chó này. Tụi tao nên ăn mày từ lâu rồi mới phải." -Melinda nói -"Mày đúng là đồ ác ôn."

"Lại chạy trốn nữa sao?" -Phil nói vọng xuống từ hiên nhà -"Em đã chạy trốn khỏi anh bao nhiêu lần rồi hả Melinda?"

Cô trừng mắt với ông -"Còn anh đã dửng dưng nói dối em bao nhiêu lần rồi? Anh đang giấu giếm."

Họ nhìn nhau. Con cừu nhìn họ.

"Làm cho em một cái sandwich chết tiệt đi, em cưỡi ngựa một chút." -Melinda hầm hầm trở vào trong chuồng và chuẩn bị cho một con ngựa. Cô để mặc cái túi ở chỗ mà cừu Stark đã phóng uế. Trong bữa sáng họ ăn cùng nhau và trừng mắt với nhau. Phil bám theo cô suốt cả ngày. Không nói chuyện với cô, nhưng cũng không rời cô xa hơn một bước chân. "Em cần đi tiểu" -cô nói ở một thời điểm nọ, cố gắng sập cửa vào mặt ông nhưng ông chèn một chân vào và nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm khắc nhất của mình.

Melinda đảo tròn mắt nhưng đi tiểu với cửa để mở. Cái ông này đang hành xử rõ lố bịch.

Đêm đó ông dựng trại với một cái túi ngủ để chặn cửa. Cô xem ông gắn một cái báo động lên cửa sổ phòng cô. Ông vẫn không thèm nói chuyện với cô kể từ bữa sáng mà chỉ trừng mắt và chưa bao giờ rời bước khỏi cô.

Chưa bao giờ rời bỏ cô.

Y hệt cái kiểu mà ông không muốn cô rời bỏ ông vậy.

Cô tắt đèn rồi cuộn người vào trong giường. Cô lắng nghe tiếng ông thở, biết rằng ông vẫn còn thức. Cái người này sẽ chống chọi với cơn buồn ngủ càng lâu càng tốt để đảm bảo cô sẽ không đi mất.

Bởi vì rõ rành rành ông muốn cô ở lại ngay tại đây.

"Em sẽ không đi" -cô nói vào màn đêm. Ông vẫn lặng im. "Tới tận cùng biên giới" -cô nói thêm, chắc chắn những lời này sẽ xoa dịu ông.

"Anh ghét Captain America." -ông nói.

"Cái đéo gì vậy?" -Melinda ngồi dậy cầm lấy một khẩu súng, sẵn sàng làm điều gì đó.

"Hắn ta đến và lấy hết sự chú ý của em và em cười với hắn và nó trông như là đang thả thính và anh muốn hắn chết."

"Em đâu có thả thính." -Melinda nói -"Chưa từng luôn."

"Em cười với anh ta."

"Em cười với cả đống người." -cô nói. Cả hai đều im lặng. "Em cười với một vài người." -cô sửa lại. Sự lặng im thật nặng nề quá -"Em cười với anh."

"Không nhiều như anh đã ước." -ông thì thầm -"Không nhiều như anh hằng mơ."

"Có mà." -Melinda nói -"Chỉ khi anh không nhìn thấy, em mới cười với anh, Phil à."

Melinda lắng nghe sự yên tĩnh, cô nghe thấy những con bọ bên ngoài, một con sói đồng cỏ. Phil không nói gì cả. Cô tự hỏi mình nên nói gì đây.

"Melinda ơi" -cuối cùng Phil gọi nhỏ.

"Ơi Phil?" -cô giữ mình ngồi yên.

"Cái sàn phòng em hơi gồ ghề đó, tụi mình thiệt tình nên rải cát rồi làm lại cho đẹp hơn. Kỹ năng của tụi mình đã cải thiện nhiều lắm."

"Anh chỉ muốn thuê cái máy rải cát khổng lồ ở Bunnings chứ gì." -cô đáp và bật cười khe khẽ. Tất nhiên là sẽ không có lời tỏ tình trang trọng nào cả. -"Cứ lên mẹ giường đi trước khi anh giết cái lưng của anh."

"Anh ở đây được rồi." -ông nói.

"Lần cuối anh xịt thuốc diệt nhện là khi nào vậy?"

Phil đã ở trên giường trong vòng chưa tới mười giây. "Anh ghét em." -ông lầu bầu. Ông nhìn cô và họ có thể hôn nhau ngay lập tức.

"Phải vậy không?" -cô hỏi.

"Không. Không bao giờ." -ông đáp.

Cô chạm vào tay ông và nhìn nó sáng lên một chút. "Em cũng không bao giờ." -cô nói, áp mấy ngón tay lên trên bàn tay giả của ông và cứ để chúng ở đấy. Họ nhìn nhau và không nói gì, quyết tâm chỉ ngắm người kia càng lâu càng tốt. Cuối cùng Phil thiếp đi và Melinda ngắm ông thêm một lúc trước khi cô không thể mở mắt nổi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net