Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sierra, cháu đang dán mắt vào cái gì đấy?"
"Không có gì đâu Manny."
Đó là một lời nói dối trắng trợn. Sierra liếc từ giàn giáo xuống nơi ông Manny - ông hoàng Domino - đang đứng khoanh tay trước ngực. "Cháu chắc chứ?", ông nói.
Sierra lại nhìn lên bức Bích họa. Cô không hề bịa ra chuyện này: có một giọt lệ ánh lên từ khoé mắt của bức họa Papa Acevedo. Giọt lệ không hề đi chuyển - mà tất nhiên là nó không di chuyển rồi: nó vốn là màu sơn mà! Nhưng điều đáng nói ở đây là, giọt lệ chưa từng xuất hiện ở đó hôm qua hay hôm kia.
Và bức chân dung đang phai dần đi; có vẻ như nó đang dần biến mất, mỗi giờ mỗi phút. Chiều nay, khi đến bãi phế liệu để vẽ bức tranh của mình, Sierra đã phải mất vài giây để nhìn thấy được khuôn mặt của ông già trên nền gạch. Nhưng về cơ bản, mộ bức bích họa mờ dần đi với một bức bích họa chảy nước mắt là hai dạng kì quặc hoàn toàn khác biệt.
     Cô quay trở lại với bức bích họa của riêng mình trên một bề mặt bê tông còn mới nguyên, nằm liền kề với toà nhà gạch cũ có khuôn mặt đăm chiêu của Papa Acevedo. "Manny này", Sierra nói. "Ông chắc là chủ của toà nhà này sẽ không nổi điên lên vì bức bích họa của cháu chứ?"
     "Bọn ta chắc chắn là chúng sẽ điên lên", ông Manny cười khúc khích. "Đó là lí do bọn ta nhờ cháu làm thế. Bọn ta ghét toà tháp này. Toà tháp đáng phủ nhổ. Chỗ màu sơn của cháu là cục đờm bẩn thỉu mà bọn này nhổ vào sự ngu động của toà tháp." Ông già cười toe toét với Sierra rồi quay lại với cái máy gõ chữ cũ mèm mà ông đang mày mò nghịch phá.
     "Tuyệt", Sierra nói. Toà tháp mới xuất hiện được hơn một năm và gần như không hề báo trước: một tảng bê tông năm tầng kì quái đặt trên một cái bệ toàn đá nâu. Đám thợ xây dựng cấu trúc bên ngoài khá nhanh rồi bỏ đi. Bị bỏ hoang và chưa hoàn thiện, với những ô cửa sổ trống hoác, chẳng có viền khung hướng ra bầu trời của Brooklyn, bức tường phía Bắc toà tháp dựa sát vào vách của bãi phê liệu, nơi hàng núi xe hơi phế thải nằm chờ đợi như những đống giấy vụn bị vò nát. Manny và mấy ông bạn già khác thường hay chơi Domino ở bãi đá tuyên chiến với nó ngay lập tức.
     Sierra quét màu lục sẫm tối suốt cái cổ của con rồng mà cô đang vẽ. Nó vươn cao đến tận tầng năm của toà tháp, và mặc dù phần lớn cơ thể của nó vẫn chỉ là phác họa, Sierra có thể khẳng định rằng nó sẽ rất tàn bạo. Cô đánh bóng những hàng vảy và gai lưng, mỉm cười về cái cách mà sinh vật này trông dần thực hơn từng chút một với những chi tiết mà cô thêm vào.
     Lần đầu khi Manny nhờ cô vẽ thứ gì đó  lên toà tháp, Sierra đã từ chối. Cô chưa từng vẽ bích họa trước đó mà chỉ nhồi đầy hết quyển sổ này đến quyển sổ khác với những sinh vật hoang dã hay những phiên bản có cánh mặc giáp trụ sẵn sàng chiến đấu của hội bạn bè và hàng xóm. Còn trên cả một bức tường ư? Nếu cô làm hỏng thì cả Brooklyn sẽ nhìn thấy mất. Nhưng Manny khăng khăng là Sierra có thể vẽ bất cứ thứ gì cô muốn, và hứa sẽ dựng giàn giáo cho cô. Manny còn nói thêm rằng ngoại Lázaro của cô vẫn còn có thể nói được đầy đủ một câu thay vì nằm bệt ra đó sau vụ tai biến thì Manny cũng sẽ chẳng bao giờ muốn cô làm việc đó.
     Chính câu cuối đó đã thuyết phục được Sierra. Cô không thể nào từ chối được dù chỉ là một ý nghĩ của ngoại Lázaro. Nên giờ cô ở đây, vào ngày thứ hai của kì nghỉ hè, thêm thắt những chiếc vảy rải rác trên đôi cánh của con rồng và lo lắng về những bức bích họa đang khóc.
     Di động rung lên với một tin nhắn từ người bạn thân nhất của cô, Bennie:

Tiệc tùng ở chỗ của Sully tối nay, phi vụ đầu tiên trong hè đấy! Tớ sẽ qua nhà cậu trong một tiếng nữa nhé.
     Bữa tiệc đầu tiên của mùa hè ắt hẳn phải rất tuyệt. Sierra mỉm cười, thả điện thoại vào túi và bắt đầu thu dọn mớ dụng cụ. Lúc đó là chín giờ tối. Con rồng có thể đợi được.
     Cô quay lại nhìn bức bích họa Papa Acevedo, lúc này phải khó khăn lắm mới thấy được nó trên bức tường gạch lồi lõm. Không chỉ có thêm một giọt lệ mới toanh trên mặt ông, mà toàn bộ biểu cảm của ông đã biến đổi. Papa Acevedo đã từng là một trong số những bạn chơi Domino của ngoại Lázaro và ông Manny. Ông luôn luôn cười hoặc có một chuyện cười dễ thương dành cho Sierra, và bất kể ai ve bức chan dung tưởng niệm này thì họ cũng đã lưu lại được vẻ ấm áp đó một cách hoàn hảo. Nhưng giờ thì, bằng cách nào đó mà khuôn mặt của ông nhìn có vẻ méo mó và hoảng loạn, cặp lông mày hướng lên, khoé miệng trễ xuống bên dưới bộ ria mép rậm rì.
     Giọt lệ bằng màu vàng sơn lấp lánh run rẩy rồi trượt xuống khỏi khoé mắt và chạy dài trên mặt người đàn ông già.
     Sierra hổn hển: "Cái quái...!"
Giàn giáo đột nhiên rung lắc. Cô nhìn xuống. Manny bám một tay lên cái cọc chống, tay kia úp quanh cái tai nghe điện thoại không dây mà lúc nào ông cũng đeo. Đầu ông cúi gằm lắc lia lịa.
"Lúc nào?", Manny hỏi. "Bao lâu rồi?"
Sierra nhìn một lần cuối vào Papa Acevedo rồi trèo xuống khỏi giàn giáo.
" Cháu chắc không?", Manny nhìn co rồi lùi lại. "Cháu có chắc là lão không?"
" Ông không sao chứ?" Sierra thì thầm.
" Ta sẽ quay lại ngay. Rồi. Rồi, bắt đầu đi đây, đến luôn đấy. Chắc mất khoảng... mười lăm phút thôi. Đuợc rồi." Manny bấm bài nút trên chiếc ống nghe và dán mắt xuống đất mất vài giây.
" Xảy ra chuyện gì vậy?", Sierra hỏi.
" Mấy chuyện của hội phóng viên ấy mà", Manny nói. Ông ngắm mắt lại. Ngoài việc là ông hoàng Domino vùng Brooklyn tự phong, Manny còn viết và xuất bản nhật san Đèn rọi vùng Bed-Stuy, một tờ báo ba trang gồm toàn những lời đồn nhảm địa phương và ập nhật sự kiện, được tung ra từ một tầng hầm nhỏ xíu trên đường Ralph. Tờ Đèn rọi đã được phát hành mỗi ngày tố chừng nào Sierra còn có thể nhớ nổi.
" Ai đó mà ông quen à?"
Manny gật đầu. " Quen. Bọn ta gọi ông ấy là già Vernon. Ông ấy đi rồi."
" Chết ư?"
Ông gật đầu, lắc đầu, rồi lại gật.
" Manny, thế nghĩa là sao?"
" Ta phải đi rồi, Sierra. Cháu hoàn thành bức tranh này đi, cháu nghe chứ?"
" Sao cơ? Tối nay á? Manny, cháu..."
" Không!" Manny nhìn cô, cố gượng cười. " Tất nhiên là không. Chỉ cần sớm thôi."
"Đồng ý, Manny."
Trong những âm thanh hỗn độn của tiếng chìa khoá cọ xát và tiếng thở nặng nhọc, Manny tắt những bóng đèn cao áp rồi dẫn đường ra khỏi hàng rào sắt của bãi phế liệu. "Chúc buổi tối vui vẻ, Sierra. Đừng lo cho ta. Nhưng hay bảo trọng đấy!"
Đi động của Sierra rung lên khi cô nhìn bóng dáng Manny chìm vào trong màn đêm Brooklyn. Lại là Bennie.
Cậu có đi đấy chứ?
Sierra nhanh chóng gửi trả một chữ ừ rồi nhét di động vào túi. Một cơn gió mát đầu hè lướt qua mái tóc trong lúc cô rảo bước qua những căn nhà xay bằng đá nâu và các cửa tiệm ở góc phố, rẽ vào đường Lafayette để về nhà. Cô cần chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tiệc và hỏi thăm ông ngoại Lázaro, nhưng tất cả những gì cô có thể nghĩ đến lại là giọt lệ của Papa Acevedo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net