Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Vụ náo loạn ở bể bơi ngày càng lớn hơn. Từ sau bụi hoa vàng và những dây bí ngô, Sierra nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi đi xuyên qua bữa tiệc với dáng vẻ hùng dũng. Hắn mặc một chiếc áo khoác mùa đông với một chiếc quần kaki nhìn chẳng hề hợp mắt. Da của hắn trăng bệch như nước tẩy bệnh viện, và đôi mắt đờ đẫn đục ngầu của hắn rực lên trên khuôn mặt xám xịt. Lũ trẻ đứng dạt ra, để mặc cho kẻ lạ mặt tự tung tự tác.

     Robbie nhét quyển sổ vào trong chiếc túi đeo vai. "Chúng ta phải đi thôi", cậi lại nói.

     "Chuyện gì đang xảy ra thế?", Hai bàn tay của Sierra siết chặt lấy cánh tay Robbie, "Đó lá ai?"

     "Tớ không có thì giờ để giải thích đấu", cậu nói, bước lùi vào sâu trong bụi rậm hơn. Cậu nắm lấy tay Sierra và kéo cô theo về phía bức tường rào. "Nhảy qua tường và chạy nhé! Cậu rõ chứ? Nào!"

     "Nhưng còn cậu thì sao?"

     "Tớ sẽ đánh lạc hướng hắn rồi tới chỗ khác. Hắn sẽ đuổi theo  tớ. Cậu đi khỏi đây ngay."
"Đuổi theo cậu? Không được, Robbie à...?"
Nhưng chưa dứt lời thì cậu đã biến mất vào trong bụi rậm. Sierra nhìn nhanh chung quanh mình. Bữa tiệc đang dần vui vẻ trở lại. Có vẻ như kẻ lạ mặt đã đi rồi; cô có thể nghe thấy lũ trẻ tiếp tục chọc ghẹo hắn, cho dù hắn ở đâu.
Một chuyển động từ trong bụi rậm, nơi ban nãy hai người ngồi nói chuyện, khiến cô chú ý. Khi cô quay lại nhìn gì gã đàn ông đã bước ra với một cái nghiến răng bặm trợn. Đôi mắt trợn trừng không chớp của hắn nhìn thẳng vào cô.
Tiếng la của Sierra nghẹn lại nơi cổ họng. Cô lùi lại hai bước.
"Lucera đâu?", hắn thì thầm bằng chất giọng khàn đặc nghe thật lạc điệu.
"Gì cơ?", Sierra cũng thì tầm theo, và cô không biết tại sao mình lại làm vậy. Một luồng khí nặng nề và ám mùi xộc thẳng vào mũi cô. Nó giống hệt mùi chuột chết trong góc tường, thứ mùi mà người ta không có cách nào tẩy hết được.
"Lucera...ở...đâu?", hắn lại gằn giọng.
Cô lùi lại thêm một bước nữa. "Tôi không biết ông đang nói về chuyện gì cả."
Thứ đó - trong nó chẳng giống mọt con người chút nào - gồng người len như chuẩn bị nhảy bổ tới. Một bàn tay lớn xanh xao nắm lấy cổ tay Sierra. Nó lạnh như một tảng thịt tươi vậy. "Nói cho tao biết." Hắn kéo tay cô len gần sát mặt, giật giật đôi mắt.
Sierra vùng tay ra được. "Tránh xa tôi ra! Ông hỏi nhầm người rồi!" Cô lùi lại thật nhanh, mắt vẫn để ý quan sát thứ đó.
"Sierra..."
Hắn biết tên cô. Cô liếc nhì lên. Hắn đang mỉm cười.
Sierra quay người chạy. Cô chạy tới bức tường và leo qua, mặc kệ những ngón tay trầy xước vì cọ vào đá nhọn. Điều duy nhất cô quan tâm là liệu thứ đó có đang đuổi theo đau với đôi tay lạnh ngắt hay không. Cô nhảy xuống vỉa hè của một con phố yên ắng, rung động từ cua chạm đất làm chân và lưng cô run rẩy. Cô vụt chạy, chỉ liếc ra sau thật nhanh đủ để nhìn thấy thứ đó lổm ngổm bò khỏi bức tường và nhảy rầm xuống đất. Cô quặt vào góc đường và chạy thẳng lên dốc về phía công viên Prospect.
"Sierra", hắn quát. Hắn đứng thở hổn hển ở tít cuối dãy nhà.
"Tránh xa tôi ra", cô hét lên. Cô chạy hết góc đường này đến góc đường khác. Sierra nghe thấy những tiếng bước chan nặng nề trên vỉa hè của một con phố rất gần. Cô cố gắng chật nhang hơn. Robbie đâu rồi? Dai cậu ta có thể cứ thế biến mất khi cô đang cần giúp đỡ?
Cô dừng lại để lấy hơi trên một đại lộ rộng thênh thang, nơi những dãy nhà chung cư cao cấp của khu Park Slope nhìn ra công viên Prospect. Những con phố xung quanh cô đều không một bóng người - không thấy cái gã rùng rợn nhì như xác chết đâu cả.
Cô thở phào. Ngay cả trong một đem rùng rợn như thế này, bóng tối của công viên vẫn có vẻ như đang chào mời, những tán lá xào xạc vẫy gọi cô từ phía bên kia đường. Khi Sierra còn nhỏ, ngoại Lázaro va bà Carmen thường dẫn cô đến đây để đạc ngoại. Mỗi thân cây, mỗi phiến đá lại mang đến một câu chuyện riêng, và Sierra bé nhỏ có thể nhảy múa hàng giờ liền, tưởng tượng ra những cuộc phiêu lưu mà các cư dân lặng lẽ này đã chứng kiến. Khi cô trở thành thiếu nữ, sự yên tĩnh và nét đẹp của công viên là một nguồn an ủi mỗi khi phần còn lại của thế giới trở nên qua sức chịu đựng.
Nhưng đêm nay cô không có thi giờ cho sự an ủi hay bình yên của thiên nhiên đâu. Ai đó - cái gì đó - đang cố săn đuổi cô. Hắn đã tìm thấy cô một lần thì cũng có thể tìm thấy cô một lần nữa. Cô phải về nhà. Cô bắt đầu sải bước về phía những ngọn đèn rực rỡ của Grand Army Plaza.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net