Kẻ nghiện rượu 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đứng chôn chân một chỗ. Cái xác kia gật gật cái đầu và cử động cánh tay, tôi có cảm tưởng nó thật đáng sợ. Hàng ngàn ý nghĩ hỗn loạn và khủng khiếp tràn ngập khắp tâm trí tôi. Tôi vẫn thường đọc thấy rằng, thân xác của một tội đồ tự phụ mà suốt cuộc đời mình đã bán linh hôn cho quỷ satan sai khiến, sau khi nhân tính tạm bợ của hắn bị bỏ rơi, hắn sẽ trở thành một thứ đồ chơi kinh khủng của quỷ dữ. Tiếng thét the thé của người mẹ, người bây giờ mới nhận thức chuyện gì đang xảy đến đã đánh thức tôi khỏi u mê do cái nỗi khiếp sợ kinh hoàng tạo ra. Bà ta lao vội về phía giường, nhưng bị choáng bởi sự kinh khiếp và rồi lại cố vượt qua nó bởi những cảm xúc mãnh liệt, trước khi đến được chiếc giường bà ta lại ngã gục xuống nền nhà. Tôi hoàn toàn tin rằng nếu tôi không được đánh thức khỏi sự mê muội rùng rợn vào lúc đó thì tôi đã bị vây kín bởi những sức mạnh và sự kích thích tò mò ghê gớm, tôi lẽ ra đã nhìn chằm chằm vào sự xuất hiện kỳ dị này cho đến khi tôi mất dần lý trí.Ấy là nói vậy chứ, sự mê hoặc đã bị phá vỡ, sự mê tín dị đoan đã nhường chỗ cho một lý trí: kẻ mà tất cả tin rằng đã chết, đang sống lại. Bác sĩ D vẫn đứng yên cạnh giường và sau khi xem xét ông ta phát hiện ra có một dòng máu bất ngờ tuôn ra từ chỗ vết dao phẫu thuật để lại; và điều này,không còn nghi ngờ gì nữa,nó đã tác động một cách bất ngờ đối với ông ấy và một sự hồi sinh phi thường khi tất cả suy nghĩ của ông ấy đều là từng cho rằng không hề có hy vọng. Người đàn ông vẫn không thể nói chuyện được,nhưng dường như ông ấy có vẻ hiểu được bác sĩ khi ông cố gắng lặp đi lặp lại một cách đau đớn và vô vọng để cố nói rõ điều gì đó, và ngay lập tức ông đành âm thầm chịu đựng trong đôi tay của mình.

Tôi để mặc bệnh nhân với vết thương bên trên thái dương của ông ấy,và máu đang tự do chảy, có vẻ như ông đang dần lịm đi trong khi cảm giác mất dần; thực vậy, Bác sĩ D ---- nói với tôi rằng ông chưa bao giờ chứng kiến một cơn tai biến ngập máu mà dường như kết hợp của rất nhiều loại triệu chứng như vậy trước đây, nhưng điều đó chưa từng có nghịên cứu cụ thể nào ghi nhận; nó chắc chắn không phải đột quỵ, chứng giữ nguyên thế, cũng không phải chứng cuồng sảng rượu cấp tính, tuy nhiên dường như,trong một vài phạm vi nào đó, có sự tham gia cùng nhau của các đặc tính của tất cả các triệu chứng trên.Điều đó thật kì lạ, nhưng những điều kỳ lạ hơn nữa vẫn còn đang ở trước mắt.

Trong suốt hai hay ba ngày bác sĩ D----không cho phép bệnh nhân của ông ấy nói chuyện với bất kỳ ai theo một cách có thể gây kích động hoặc làm  cho ông ta kiệt sức; ông chỉ cho phép ông ấy biểu lộ một cách trực tiếp những gì ông ta muốn, càng ngắn gọn càng tốt.Và mãi cho đến ngày thứ tư sau chuyến thăm sớm của tôi, những đặc điểm mà tôi đã từng miêu tả chi tiết, rằng tôi nghĩ đã đến lúc thích hợp để nên gặp ông ấy, và rồi xem ra có vẻ như ông ấy khó chịu và như bị quấy rầy khi gặp tôi, giống như nó làm trì hoãn việc hồi phục của anh ấy hơn là chỉ là sự kiệt sức khi cố gắng tiếp một cuộc nói chuyện ngắn; có lẽ vậy, ông bạn của tôi đã ấp ủ bao hy vọng rằng bằng việc xưng tội, tâm trạng bệnh nhân của ông sẽ thấy được thanh thản khỏi những thứ nguy hiểm đè nén trong lòng ông ta, sự hồi phục của ông sẽ nhanh chóng và được đảm bảo hơn. Sau đó, như tôi đã nói, vào ngày thứ tư sau chuyến thăm mang tính nghề nghiệp đầu tiên của tôi,tôi lại thấy mình một lần nữa trong căn phòng ngủ u ám với cảnh thiếu thốn và bệnh tật.

Người đàn ông đang nằm trên giường, trông suy nhược và bồn chồn. Lúc tôi vào phòng, ông ta chồm dậy trên giường và lẩm bẩm, hai hoặc ba lần: “tạ ơn Chúa,tạ ơn Chúa”. Tôi ra hiệu cho những người trong gia đình ông ấy nãy giờ đứng đấy ra khỏi phòng, và ngồi xuống một cái ghế bên cạnh giường. Ngay sau khi chỉ còn lại hai chúng tôi, ông ta nói, có phần kiên trì: “Bây giờ thật vô nghĩa khi con nói ra những tội ác khủng khiếp đó --- Con biết tất cả. Con biết nơi mà họ dẫn đến----Con đã nhìn thấy mọi thứ về nó bằng chính mắt của mình, rõ rệt như con đang nhìn thấy Cha”. Ông ta cuộn mình trên giường, như thể để giấu mặt mình vào mớ quần áo; và sau đó bất ngờ chồm dậy, ông ta la lên cùng với sự co giật dữ dội. “Nhìn này, thưa Cha!Thật vô ích khi chia nhỏ các vấn đề ra: Con đã bị thiêu cháy bởi ngọn lửa của địa ngục; con đang ở địa ngục. Cha nghĩ sao về điều này? Là ở địa ngục đó---Con đã bị lạc mãi mãi—Con không có cơ hội nào cả. Con đã bị đày xuống địa ngục---Thật đáng nguyền rủa---thật là ghê tởm!”

Kết thúc câu này ông ta đã la rất lớn. Sự kích động của ông là cực kỳ lớn; ông ta lao người về phía sau, và vừa cười, vừa khóc một cách cuồng loạn. Tôi rót một ít nước vào trong tách trà,và đưa nó cho ông. Sau đó ông ta đã uống hết nó,tôi đã bảo với ông rằng nếu ông ấy có bất kỳ điều gì để tâm sự, hãy nói một cách ngắn gọn nhất có thể, và bằng cách cư xử càng ít gây kích động cho ông ấy càng tốt; đồng thời có phần đe dọa, mặc dầu tôi không hề có ý định làm chuyện đó, bỏ mặt ông ta vào lúc này, trong trường hợp một lần nữa ông ấy lại trở nên khích động quá mức. “Đó chỉ là sự ngu xuẩn”, ông ấy lại tiếp tục, “Con cảm ơn Cha vì đã ghé thăm một kẻ bất lương như con thế này. Thật không quen cho con khi ước một điều tốt đẹp cho Cha, hay là phù hộ cha; như là tôi không có phúc lành để chúc”.

Tôi nói với ông đó là bổn phận của tôi, và cố thuyết phục ông ấy đi thẳng vào vấn đề mà cần cân nhắc theo suy nghĩ của ông. Khi ấy ông ta nói gần như sau: “Con đã về nhà trong tình trạng say xỉn vào tối thứ 6 trước, và không nhớ bằng cách nào đó đã đến giường của con ở đây. Đôi lần trong đêm dường như con đã tỉnh giấc, và cảm thấy khó chịu trong người, con đã dậy khỏi giường. Con muốn hít thở hông khí trong lành; nhưng con không mở cửa sổ vì sợ tiếng ồn sẽ đánh thức mọi người. Trời thật tối và rất khó để tìm ra cửa ra vào; nhưng rồi con cũng đã tìm được nó, con dò dẫm đường ra ngoài, và cố gắng đi xuống dưới một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Con thấy hơi tỉnh táo, và con đã đếm những bước chân từng bước, từng bước một, khi con đang đi xuống, rằng con đã mong mình không bị trượt chân bên dưới. “Khi con đến bậc cầu thang đầu tiên ---Chúa luôn luôn bên cạnh chúng ta!---Mặt sàn đã lún xuống dưới chân con,và con đi xuống---xuống---xuống, mãi khi ý thức mất dần trong con. Con không biết con đã rơi vào tình trạng đó bao lâu, nhưng nó dường là khoảng khắc tuyệt vời với con. Khi tôi trở về lại với tình trạng ban đầu, con đang ngồi cạnh một cái bàn lớn; con không thể chứng kiến được sự kết thúc của điều đó, nhưng dù nó là bất cứ cái gì thì nó cũng đã rất xa xôi rồi. Và không lường được nơi đó đã có một người đàn ông đang ngồi như thể đã có ở đó ngay từ đầu, ở mỗi phía, đủ để con có thể nhìn thấy tất cả. Con đã không biết sao lúc đầu nó là bầu không khí cởi mở, nhưng sau đó lại cảm thấy một bầu không khí ngột ngạt dày đặc trong đó, không được tự nhiên. Và có một loại ánh sáng mà mắt con chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, đỏ và không ổn định; và trong một thời gian dài con không thể nào nhìn thấy được nó đến từ đâu,mãi cho đến khi con nhìn thẳng lên, rồi con thấy nó đến từ những quả cầu lửa màu máu rất lớn đang được lăn trên đầu như vũ bão, âm thanh rùng rợn, và con nhận ra rằng chúng đã chiếu sáng lên sườn của mái nhà lớn bằng đá được xây uốn vòm ở trên đầu thay thế cho bầu trời. Khi con nhìn thấy điều đó con thực kinh hoàng biết được mình đã làm gì, con đứng dậy và nói, “tôi không có quyền ở lại đây; tôi phải đi”.Và người đàn ông ngồi đó nãy giờ nhắm vào tay trái của con, chỉ mỉm cười và nói, “ ngồi lại đã, ngươi có thể KHÔNG BAO GIỜ rời khỏi nơi này được”.Và giọng ông ta yếu ớt hơn cả giọng của bất kỳ đứa trẻ nào mà con từng nghe; và khi ông ấy nói lời đó, ông  ta lại mỉm cười.

Sau đó con đã nói rất lớn và mạnh bạo hơn, con nói: “Nhân danh chúa,hãy cho tôi ra khỏi nơi tồi tệ này”. Và đã có một vĩ nhân, người mà con chưa từng thấy trước đây, đang ngồi ở phía cuối của cái bàn, gần nơi con; và ông ta cao hơn cả 12 người đàn ông, khuôn mặt uy nghi và trông rất đáng sợ. Ông ta đứng lên và duỗi thẳng tay ra trước mình; và khi ông ấy đứng lên,tất cả những gì ở nơi đó, to lớn và nhỏ bé đều cúi xuống tạo thành tiếng rì rào, và một nỗi kinh sợ đã xuất hiện trong tim con, và ông ta nhìn con, con không thể thốt nên lời.

Con cảm thấy như mình thuộc sở hữu của ông ta, để ông có thể làm những gì ông thích, cho con biết ông là ai, và ông nói, "nếu ngươi hứa sẽ quay trở lại, ngươi sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới", và giọng nói ông ấy phát ra nghe rùng rợn và thê lương, những tiếng dội của nó đã vang rền và vọng xuống các hang động vô tận, và hòa với những ngọn lửa đang run rẩy trên cao, vì thế mà, khi ông ngồi xuống có một âm thanh phía sau, từ đầu đến cuối nghe như ầm ầm của một lò lửa, và con đã nói, với tất cả dũng khí của mình, "Tôi hứa sẽ trở lại; nhân danh Chúa, hãy để tôi đi," và với thị giác và thính giác bị mất đi ở đó, và khi giác quan của tôi quay về với tôi một lần nữa, tôi thấy mình đang ngồi trên giường với máu me khắp người, Cha và mọi người đang cầu nguyện khắp phòng." Lúc này ông bị tạm dừng và gạt đi những giọt mồ hôi lạnh vì kinh dị toát ra trên trán.

Tôi vẫn im lặng một hồi. Những điều mà ông vừa mô tả tấn công tưởng tượng của tôi không ít, việc này lâu như thể trước khi Vathek và "Hall của Iblis" hài lòng với thế giới, và những gì mà ông mô tả khi tôi nhận được nó, tất cả những đều hấp dẫn khác thường bên cạnh việc gây ấn tượng sâu sắc luôn luôn thuộc về sự tường thuật của một nhân chứng thấy tận mắt, dù là thể xác hay tinh thần, trong những điều mà ông đã mô tả. Có điều gì đó quá kinh dị mà người đàn ông liên quan đến những điều này, trong sự mô tả phi lý của ông, với những ý nghĩ thô tục đã nhận trong cái nơi đầy hình phạt ấy, và tinh thần tự chủ của nó, đã xâm chiếm tâm trí của tôi với nỗi sợ đến kinh hoàng. Cuối cùng, ông nói, với một biểu cảm khủng khiếp, cầu khẩn tha thiết, mà tôi không bao giờ quên - "Vâng, thưa Cha, có bất kỳ hy vọng, có bất kỳ cơ hội nào hay không, hay là linh hồn của con đã cam kết và hứa sẽ tách lìa bất cứ lúc nào ?? là nó tự rời khỏi con, hay là con phải đến đó?? "

Thật không hề dễ dàng để tôi trả lời ông ta; tuy nhiên rõ ràng là sự hoài nghi bên trong của tôi về  nỗi sợ hãi vô căn cứ của ông ấy, và tuy tôi phần nào tôn trọng sự thật của những gì ông đã mô tả, tôi vẫn cảm thấy ấn tượng của mình ngược lại, và sự nhún nhường của ông với kết quả kinh hoàng từ nó, có thể đã được chuẩn bị trước như là những động cơ vô lý trong việc hồi sinh của ông từ sự ngông cuồng, và sự khôi phục của ông đến những thói quen tử tế, đến cả cảm giác tôn giáo. Vì thế tôi nói với ông rằng ông hãy coi giấc mơ của mình như là ánh sáng của một cảnh báo hơn là của một lời tiên tri; rằng sự cứu rỗi của chúng ta không phải phụ thuộc từ một lời nói hay một khoảnh khắc nào, mà là từ các thói quen trong cuộc sống; Và rằng theo hình phạt, nếu ông ta bỏ đi chút nhàn rỗi của mình vốn là làm những thói quen xấu, và chắc chắn quyết tâm bỏ rượu, cần cù, và làm theo tôn giáo của cuộc sống, quyền lực bóng tối muốn đòi linh hồn của ông là vô ích, cho rằng đã có cam kết cao hơn và vững chắc hơn so với những gì mà lưỡi con người có thể nói với nhau, hứa hẹn sự cứu rỗi đối với người phải hối cải và sống một cuộc sống mới.

Tôi an ủi ông ta một chút, và hứa sẽ quay trở lại ngày hôm sau. Tôi đã làm như vậy, và thấy ông vui vẻ hơn nhiều, và không có bất cứ gì còn lại của buồn thảm đeo đẳng mà tôi cho rằng đã phát sinh từ sự tuyệt vọng của ông ta. Lời hứa của ông về việc thay đổi đã được đưa ra theo một cách nghiêm túc thận trọng, mà thuộc về quyết tâm sâu sắc và trang nghiêm, và nó không phải chỉ thú vui nhỏ, tôi quan sát được sau nhiều lần đến thăm thì quyết tâm tốt đẹp của ông đã dần xa sự thất bại, nhưng lấy lại sức qua một thời gian, và khi tôi thấy rằng người đàn ông đã thoát khỏi những bè bạn thất nghiệp và sa đọa của xã hội mà đã có nhiều năm hình thành như giải trí và hủy hoại của ông ta, và làm sống lại thói quen đã được vứt bỏ từ lâu tính siêng năng và điềm tĩnh của ông, tôi tự nhủ rằng có cái gì đó trong tất cả các điều này nhiều hơn chỉ là sự việc trong một giấc mơ vớ vẩn.

Một ngày nọ, khi tôi đến thăm thì ông đã hoàn toàn hồi phục sức khỏe, đi lên cầu thang tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy ông ta cặm cụi đóng đinh lên những tấm ván trên đầu cầu thang, qua đó, bắt đầu bằng việc làm khó hiểu của ông, tại nơi ông đã ngã xuống. Ngay lập tức tôi nhận thấy ông đang làm kiên cố lại cái sàn để bảo vệ chính ông và khi tôi nói "Chúa ban phước lành cho việc con làm" tôi đã không che giấu được nụ cười. Tôi nghĩ ông ấy đã đoán được suy nghĩ của tôi, ngay lập tức ông nói: "Kông khi nào đi qua chỗ sàn này mà con không sợ hãi. Nếu có thể con rất muốn rời khỏi ngôi nhà này, nhưng con không thể tìm được một chỗ nào khác trong thị trấn với giá rẻ như vậy, và con sẽ chẳng thể tìm được chỗ tốt hơn cho đến khi con trả hết tất cả nợ nần, lạy Chúa; Chỉ khi nó được kiên cố thì con mới có thể an tâm được. Cha sẽ rất khó tin con, thưa cha, rằng trong khi con đang làm việc, con có thể trốn chạy, tim con run rẫy với những bước nhỏ đầy suy nghĩ trống rỗng, con phải đi bộ trên sàn tồi tàn này. Vì vậy, không có gì lạ, thưa cha, con cố gắng làm cho nó chắc chắn với mấy khúc gỗ để không mà con sẵn có."

Tôi rất tán thưởng sự quyết tâm trả hết nợ nần của ông ấy , và sự kiên định , nhờ đó ông đã nghĩ ra những kế hoạch kiếm tiền chính đáng của mình.Nhiều tháng trôi qua, quyết tâm tu chỉnh bản thân của ông vẫn không thay đổi. Ông là một người lao động tốt, và với những thói quen tốt  của mình, ông dần khôi phục những việc làm có ích trước đây của mình. Mọi điều dường như hứa hẹn sự an nhàn và đáng coi trọng. Tôi có ít lời thêm vào, và điều đó sẽ được nói một cách nhanh chóng. Vào một buổi tối tôi đã gặp Pat Connell, khi ông đi làm về, và như thường lệ, sau lời chào hỏi thân thuộc với nhau, tôi nói một vài lời động viên và tán thưởng. Tôi đã rời khỏi đó khi ông ấy vẫn bận rộn, năng động và khỏe mạnh - chưa đến ba ngày sau khi tôi gặp ông, ông ta đã là một xác chết. Những sự việc chỉ ra cái chết của ông có vẻ kỳ lạ - Tôi có thể nói tôi rất sợ. Người đàn ông bất hạnh đã vô tình gặp lại một người bạn cũ, sau một thời gian dài không gặp, và trong một khoảnh khắc vui vẻ, quên đi mọi thứ trong niềm vui ấm áp của mình, ông nhận lời mời đi cùng bạn ông đến một quán rượu, ở gần nơi họ đã gặp nhau. Tuy nhiên, trước khi đi vào trong, Connell đã công bố quyết tâm của mình để không có gì hơn là nghiêm khắc nhất để việc cai rượu được bảo đảm.

Nhưng! những người mà thói quen say xỉn đã ăn sâu vào suốt cuộc đời ông ta. Ông ta có thể sám hối - ông có thể sửa đổi - ông có thể thấy điều ghê gớm thực tế khi lãng phí quá khứ của mình, nhưng qua quá trình sửa đổi và ăn năn hối cải, người ta có thể biết sự sai lầm và xu hướng hoang tàn trong chốc lát không thể tái diễn, chiến thắng sự quyết tâm, hối hận , xấu hổ, tất cả mọi thứ, và đánh gục nạn nhân của nó một lần nữa, trong tất cả đó là hủy diệt và phẫn nộ trong sự đồi trụy ma quỷ đó.

Người đàn ông khốn khổ rời khỏi quán trong tình trạng say khướt. Ông ta đã được đưa về nhà trong tình trạng gần như bất tỉnh và được đặt vào giường nơi mà ông ấy chìm vào giấc ngủ sâu vì say xỉn. Những đứa trẻ đã đi nghỉ trễ hơn nhiều so với thường ngày, nhưng người vợ đáng thương vẫn còn ngồi lại bên lò sưởi để nghỉ ngơi, quá đau buồn và bị sốc vì những chuyện không được mong đợi chút nào đã xảy ra; tuy mệt mỏi nhưng cuối cùng vựot qua chính mình và bà ấy dần dần chìm vào một ngủ không yên. Bà không biết là mình đã ngủ như thế bao lâu rồi, khi thức dậy, và ngay khi mở mắt ra, bà nhìn thấy qua ánh sáng yếu ớt của đám tro tàn còn lẫn những cục than hồng đang cháy âm ỉ, có 2 người, bà nhận ra 1 trg số họ chính là chồng mình đang nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng .

Pat, anh yêu, anh đang đi đâu đấy? Bà ấy nói. Không ai trả lời- cánh cửa đóng lại sau lưng họ nhưng một lát sau bà bị giật mình và khiếp sợ bởi 1 tiếng động lớn và năng nề,  như thể là có 1 vài người to béo bị té xuống cầu thang. Quá hoảng hốt, bà cuống cuồng và đi ra chỗ đầu cầu thang, bà gọi chồng mình nhiều lần nhưng vô ích. Quay trở lại phòng với sự trợ giúp của đứa con gái người mà đã được nhắc đến trước đó, rồi bà tìm và thắp 1 cây nến lên, vội vàng cầm cây nến đó quay ra lại chỗ đầu cầu thang.

Nằm ở phía dưới cùng giống như là một đống quần áo, chất chồng lên nhau, bất động, không có động tĩnh gì không có sức sống- đó là chồng của bà . Đang đi xuống cầu thang, vì mục đích gì thì chúng ta không bao giờ có cơ hội để biết được nữa, thì ông đã bị té bất lực và kịch liệt, trước tiên là phần đầu, xương cổ bị trật do va chạm và chắc hẳn là chết ngay tức khắc.Thi thể nằm ở chỗ mà giấc mơ của ông đã đề cập đến. Chắc chắn là điều này không có giá trị gì trong việc làm sáng tỏ chi tiết đơn này trong câu chuyện mà mọi điều đều huyền bí. Nhưng tôi không thể không nghi ngờ về người thứ 2 mà vợ ông Connell đã nhìn thấy trong đêm ông ấy chết, có thể không phải là ai khác mà chính là cái bóng của ông ta. Tôi đã đề ra giải pháp khó khăn này nhưng bà ấy nói với tôi rằng người lạ đó góp phần đáng kể trong sự việc của chồng bà, ông đi đến cửa rồi quay lại như thể nói gì đó với người đồng hành của mình. Thật là kì lạ.

Giấc mơ đã thành hiện thực sao?- Hồn có nhanh chóng lìa khỏi xác không?- Ai biết câu trả lời? Chúng ta không biết. Nhưng  tôi đã rời khỏi ngôi nhà của sự chết chóc ngày đó trong tình trạng hoảng sợ mà tôi không thể diễn tả nỗi. Đối với tôi đó dường như là sự thức tỉnh đáng sợ. Tôi đã nghe và nhìn thấy mọi thứ như thể là bị bùa mê của cơn ác mộng. Một sự trùng hợp đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#drunkard