Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trấn nơi mẹ con Daniel đang sống nằm ở một vùng hẻo lánh, ngoại trừ mùa đông thỉnh thoảng sẽ có tuyết rơi ra, khí hậu quanh năm khá ôn hoà.

- Daniel, tớ, tớ đã thích cậu lâu lắm rồi. Đồng ý hẹn hò với tớ nhé?

Trận giao hữu vừa kết thúc, cô gái cầm hoa đứng giữa sân bóng rổ mạnh dạn tỏ tình nam thần.

Trên người cậu hiện tại vẫn đang mặc quần áo đấu ướt đẫm mồ hôi, một tay cầm chai nước đang uống giở, khăn trắng vắt ngang cổ. Cậu nhìn cô gái trước mặt không nói gì, cầm tay cô kéo vào góc khuất.

- Xin lỗi cậu, mình đã có người trong lòng rồi.

Daniel mím môi đặt lại bó hoa vào trong lòng Lisa sau đó nhanh chân trở lại sân đấu, mọi người nhìn thấy trong tay cậu trống rỗng cũng hiểu được bên trong sảy ra chuyện gì.

Trong phòng thay đồ, mấy chàng trai chạy lại khoác vai bá cổ cười đùa vui vẻ rủ nhau đi ăn mừng chiến thắng.

- Này đội trưởng, cậu có đi không? - Đầu xoăn hướng mắt về phía Daniel đầy chờ mong.

Cậu cười cười, nhét đồ vào trong túi đeo.

- Mọi người đi trước đi, tớ phải về nấu cơm nữa.

Nói xong bèn nhanh chóng rời đi bỏ lại một đám người đang hụt hẫng phía sau, nhưng tuổi trẻ mà, cảm xúc tiêu cực nhanh chóng đi qua thay vào đó là niềm hưng phấn.

Daniel ghé vào siêu thị mua ít đồ ăn, tối nay cậu dự định sẽ làm mì cay. Mẹ rất thích ăn cái này nhưng do trước kia thường xuyên nhịn đói dẫn đến vấn đề về dạ dày, đồ cay không tốt nên thường chỉ nấu hai tuần một lần, bột ớt cũng cho rất ít.

Rời khỏi siêu thị đã hơn năm giờ chiều, trời đã vào thu, ráng chiều nhuộm đỏ nền trời, bóng người in trên đường bị ánh nắng làm cho dài thêm, đan xen vào nhau nơi con phố tấp nập.

Cậu ngẫu nhiên ngâm nga một giai điệu, tăng tốc đạp xe trở về căn nhà nhỏ.

- Chào chú Noa.

- Daniel về rồi đấy à con, khoan đã, đợI tí chú bảo cái này.

Daniel thắng gấp, bánh xe trượt trên mặt đường để lại một vệt đen.

- Có chuyện gì vậy ạ? - Cậu khó hiểu.

- Con mau về nhà xem đi, chỗ công viên trước cửa nhà con có mấy cái xe nhìn khả nghi lắm, họ đậu ở đấy rất lâu rồi nhưng không ai ra khỏi xe cả.

Chú Noa ghé tai nói nhỏ vài câu như thể sợ ai nghe thấy, mà tin tức này cũng làm Daniel giật mình, lập tức phóng đi bằng tốc độ nhanh nhất.

- Cảm ơn chú, còn sẽ báo đáp chú sau!

***

Nói là ông viên nhưng thực sự cũng chỉ là một sân chơi nhỏ đặt vài dụng cụ tập thể dục công cộng cho người dân tập dưỡng sinh, thêm vài cái xích đu nữa. Quả nhiên có bốn cái xe đang dừng ở đó.

Lúc cậu trở về, từ xa có thể nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn đang chạy nhảy khắp nơi, trên đầu là cái chăn mỏng để ở sô pha nhà cậu.

Là mẹ!

Đồng tử co rút, Daniel vứt xe đạp xuống, liều mạng lao về bên đó.

Agnes giang rộng tay, chăn làm lông vũ chạy đến là vui vẻ, có lẽ cô đang tưởng tượng bản thân trở thành chú chim hải âu tự do bay giữa biển khơi. Đột nhiên rầm một cái, chim nhỏ Agnes đụng phải bức tường kiên cố mà ngã bịch xuống đất. Cô ngước mặt lên, đối diện là gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đầu đau như búa bổ, nỗi sợ từ sâu trong lòng khiến cô vô thức tránh bàn tay đang vươn ra gần trong gan tấc.

- Tránh ra!

Daniel huých người đàn ông một cái làm người đó lùi lại về sau vài bước, đỡ mẹ từ dưới đất lên, nhìn chằm chằm về phía đối diện.

- Ông muốn làm cái gì?! - Cậu gào lên, bên trong giọng nói tràn đầy bất lực.

Người đàn ông không nói gì ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh, bọn họ hiểu ý tiến lên khống chế Daniel, tay bị bẻ về đằng sau, bị ép quỳ xuống mặt đất.

- Đã lâu không gặp, con trai.

Giọng nói âm u như ác ma đó, thứ mà có lẽ cả đời Daniel cũng không bao giờ quên được, chính kẻ này đã đẩy hai mẹ con họ vào bước đường cùng.

- Xin ông đấy! Làm ơn buông tha cho chúng tôi đi!!

Nếu không phải vì hắn ta, mẹ cũng sẽ không thành ra như bây giờ.

Raymond vẫn không có phải ứng gì, lạnh lùng đáp trả.

- Buông tha? Dù thế nào ta cũng là cha ruột của con, người phụ nữ kia là vợ hợp pháp của ta. Tại sao lại phải buông?

- Ông còn làm gì ngoài cống hiến một con t*nh tr*ng à? Loại cha như ông, tôi không cần.

Daniel cứng miệng, một lời không hợp đã chọc trúng chỗ đau khiến Raymond tức đến mức suýt chút nữa là ra tay đánh đứa con này, đúng lúc này Agnes vẫn luôn ngồi dưới nền đất đột nhiên bắt đầu nôn mửa.

Những đồ ăn lúc chiều đều theo từng đợt co thắt của dạ dày mà trào ra, đến tận khi không còn gì để nôn vẫn không dừng lại.

Daniel giãy dụa vùng ra chạy đến bên cạnh, mặc kệ mớ hỗn tạp và bốc mùi mà ôm chặt lấy người mẹ liên tục chấn an.

- Đừng sợ, mẹ đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi. Ngủ đi, ngủ đi...

Cơ thể Anna càng run rẩy dữ dội hơn, bắt đầu có hiện tượng có giật, thật may bác sĩ được đưa theo đã tiêm một liều an thần mới có thể khống chế được cục diện.

- Đi, đến bệnh viên trước rồi nói.

Lúc này Raymond ở một bên sớm đã không còn vẻ mặt thờ ơ nữa, mở cửa xe để cậu đi lên, Daniel do dự vài giây nhưng sau cùng vẫn thoả hiệp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngọt #sung