Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể phủ nhận rằng chiếc giường và con slime ấy với tôi đúng là một thứ gì đó rất tuyệt vời, nhưng hẳn là ngủ tận một tuần à... Thôi kệ đi, dù giấc mơ đó có hơi khó chịu nhưng về cơ bản sau một giấc ngủ dài ấy giúp tôi cảm thấy hoàn toàn bình phục rồi.

"À đúng rồi, cháu biết không Hiroshi, một tuần qua có người thường xuyên chăm sóc và lo lắng cho cháu lắm cơ. Suốt ngày cứ hỏi trưởng làng đủ thứ kiểu "Anh ấy chừng nào dậy vậy ba.", "Anh Hiroshi sẽ không bị gì chứ?" kiểu vậy á!"

Cô Heli vừa cười cười vừa kể sau đó đưa ánh mắt chọc ghẹo về hướng Miko khiến em ấy đỏ hết cả mặt, em ấy phòng má, đánh nhè nhẹ lên cô Heli rồi nói ngọng ngịu ngại ngùng:

"Cô... cô Heli này, cháu đã nói chuyện này là bí mất mà, Mô..."

Tôi cũng khẽ cười vì sự ngốc nghếch của Miko sau đó lại gần xoa đầu em ấy rồi nói:

"Anh cảm ơn nha Miko, em là người đầu tiên thật lòng tốt với anh như vậy đấy, hì."

Miko ngại ngùng đẩy tay tôi ra, núp sau lưng cô Heli bẽn lẽn nhìn tôi, nói như giọng quả quyết nhưng có hơi run run:

"Hứ! Ai mà lo lắng cho anh chứ, chỉ là anh nằm lâu quá tốn một chỗ để mọi người trị thương. Nên em muốn ở bên đợi anh dậy để đuổi anh đi thôi, chứ ai thèm quan tâm anh chứ."

"Rồi rồi, anh xin lỗi khi để em lo lắng mà, với cảm ơn vì đã luôn ở bên chăm sóc anh nhé Miko."

"Anh đúng là... đồ ngốc Hiroshi."

"Hể!? Mình nói sai chỗ nào à?"

Con bé nghe tôi nói xong không biết vì sao đã chạy mất biến, đúng là từ thế giới cũ đến thế giới này tôi vẫn chưa thể hòa hợp được với con gái mà. Nhưng lần này sẽ khác, em ấy không giống với những người con gái tôi gặp từ trước đến giờ. Sự trong sáng và hồn nhiên của em ấy như những thứ đẹp đẽ cuối cùng của thế giới vậy. Nó cho tôi một cảm giác lạ lẫm, cái cảm giác làm tôi thấy cuộc sống này thật đáng sống và đẹp đẽ, thứ mà tôi chưa bao giờ nhận được từ ai khác cả.

Tôi nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đang chạy đi của Miko mà miệng không thể khép được nụ cười vì sự đáng yêu đấy, được một lúc bình tĩnh lại thì tôi vỗ mặt vài cái cho tỉnh táo lại, làm một số động tác co giãn như chuẩn bị chạy bộ hàng ngày. Cô Heli khoác vai tôi nhoẻn miệng cười một nụ cười thích thú và có hơi chọc ghẹo, huých vào vai tôi mấy cái rồi nói:

"Hể... hai đứa mới đó mà đã thân đến mức này rồi sao. Mà cô dặn trước này Hiroshi, em nó còn nhỏ lắm nên đợi nó lớn lên đi, chú em mà làm gì Miko bây giờ thì trưởng làng băm ra từng mảnh đấy."

"Không có đâu cô! Cô tưởng tượng đáng sợ thật đấy!"

Làm gì đấy với một đứa con gái mười hai tuổi ư? Có cho tiền thì tôi còn chưa dám nghĩ đến cái điều đấy. Tôi lắc đầu xua tay phủ định tuyệt đối việc khủng khiếp ấy rồi giải thích.

"Thật ra thì đúng như cô nói, cháu có cảm tình với em Miko. Nhưng thứ cảm xúc này nó giống với một người em gái hơn là một người tri kỉ, em ấy cho cháu một điều mà từ trước đến giờ cháu chưa từng nhận được từ gia đình hay bất kì ai cả, đó là điều làm cháu rất trân trọng em ấy cô à."

Tôi cười gượng nhìn cô Heli, cô ấy không nói gì nữa, chỉ cười một tiếng rồi đáp lại tôi:

"Theo cô ấy, quá khứ rốt cuộc cũng chỉ là quá khứ, những thứ đã xảy ra rồi thì không thể làm gì để thay đổi cả, nên chẳng có lí do gì mình phải sống trong quá khứ hết cả. Nó đơn giản là thứ làm cháu mạnh mẽ hơn khi đối mặt với hiện tại và tương lai mà thôi.Nên cứ mạnh dạn tiến về phía trước đi chàng trai, hì!"

Nói rồi cô ấy vỗ thật mạnh vào lưng của tôi cái đét sau đó vẫy tay chào tạm biệt rồi bỏ đi. Những lời cô ấy nói cũng làm tôi suy nghĩ khá nhiều, cả đời tôi đã phải học để trở thành quá khứ của một ai đó rồi và kết quả nhận được chỉ toàn là đau khổ. Có lẽ cô Heli nói đúng, quá khứ không phải là một thứ gì đó có thể cố chấp để giữ được. Tôi cảm giác mình cũng đã quá cực đoan với thế giới rồi, đâu phải lúc nào nó cũng chỉ toàn những kẻ cặn bã đầy toan tính, bệnh hoạn đâu. Không phải vẫn còn những người tốt như người dân ở đây, đặc biệt là Miko hay sao. Chắc lẽ tôi đã quá vội vã khi kết luận rồi, tôi thở dài nhìn lên bầu trời với ánh nắng ban mai soi sáng mà tự nhủ:

"Hờ... từ giờ mình sẽ ra sao đây?...à không, bây giờ mình thật sự sẽ ra sao đây?"

Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh thì nhận ra đã không còn ai dẫn đường. Miko thì không biết đã chạy đâu mất hút rồi, cô Heli cũng bận rộn với công việc hằng ngày. Thôi thì mình tự đi thăm quan vậy.

Tôi tự đi xung quanh ngôi làng, ai gặp tôi cũng không hề ngại ngùng mà bắt chuyện rất rôm rã. Họ đưa tôi đủ thứ đồ ăn nào là nấm, thịt và một số đồ dùng khác. Tuy không có bao nhiêu nhưng tôi cảm nhận được cái tình làng nghĩa xóm của họ rất đỗi chân thành. Đoạn gần đi đến giữa làng thì tôi đụng trúng một cậu bé, thằng bé có vẻ cũng trạc tuổi Miko, cậu ta có một mái tóc đen và ngắn, ngang hông có đeo một cây kiếm gỗ được làm khá khéo tay, trong dáng vẻ cậu ấy thì giống như bắt chước đi tuần tra vậy. Cậu ấy đứng dậy, nhìn tôi rồi từ từ mở mắt to tròn xoe, chỉ tay thẳng vào mặt tôi rồi quát:

"AH... ngươi là cái tên bị thương một tuần không khỏi!"

"Ờ...? Đúng vậy, anh tên là Hiroshi, em tên là gì?"

"Là Deith! Hiroshi, ta muốn thách đấu với ngươi! Chuẩn bị tinh thần đi."

"Hể!?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net