Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười phút sau, Deith dẫn tôi đến một khu đất trống, một nơi có những luồng ánh sáng yếu ớt cuối cùng có thể chiếu rọi, nơi đây nằm ngay trước biên giới của ánh sáng và bóng tối từ những nhánh cây Kaul che phủ.

"Ngươi không dùng vũ khí gì à Hiroshi?"

"Ừm, không cần đâu, anh đã quen xài tay không rồi."

"Được, vậy bắt đầu thôi!"

Nói dứt câu, Deith liền cầm kiếm đâm thẳng về phía tôi với một tốc độ khá nhanh, sượt qua áo khiến nó rách một mảng.

"Hể... tốc độ cậu cũng khá đấy chứ Deith."

"Chưa hết đâu. Đỡ lấy!"

Cậu ta đâm kiếm xuống đất để giảm tốc, sau đó dùng cơ thể nhẹ bổng của mình búng hai chân đạp thẳng vào người tôi khiến tôi phải lùi ra vài mét dù tôi đã kịp đưa hai tay lên đỡ.

Hai dấu chân cậu ấy đã hằn lên hai cánh tay bắt chéo của tôi. Có vẻ tôi hơi coi thường về sức mạnh của thằng bé này rồi. Không những cách chiến đấu có phần hoang dã, khó đoán của cậu ta mà lực sút và đâm kiếm cũng không thể coi thường được. Tôi mĩm cười, đứng thẳng dậy phủi phủi hai cánh tay một chút rồi khen ngợi Deith:

"Cậu khá lắm, còn nhỏ mà đã có cơ thể cường tráng như vậy rồi, đúng là thú vị mà."

"Đừng nhiều lời nữa! Tiếp chiêu!"

"Nhưng đáng tiếc... là cậu phải đánh với tôi!"

"Cái gì cơ...!?"

Do kinh nghiệm chiến đấu cũng đã có ít nhiều sau hai lần xém chết, tôi dễ dàng thấy được những điểm yếu lúc Deith tấn công. Khi cậu ấy tiếp tục tiến lại gần định đâm thì lần này tôi không né nữa mà... đẩy nhẹ lưỡi kiếm gỗ qua một bên, bồi một đấm vào bụng cậu ta khiến Deith phải lăn ra đất. Cậu ta đứng dậy ôm bụng rồi hỏi:

"Sao... sao ngươi có thể đẩy lưỡi kiếm của ta ra dễ vậy được?"

"Thật ra thì đơn giản thôi, vì tôi không cảm nhận được uy lực từ nhát đâm của kiếm, nói trắng ra đó chỉ là mồi nhử. Điểm mạnh của cậu không phải dùng kiếm mà cũng như tôi, chính là sức mạnh của thể lực. Cách cậu tấn công chính là đợi người khác bất cẩn và phản công, nhưng đáng tiếc... đó cũng là điểm yếu chí mạng của cậu."

"Ngươi... chỉ qua một nhát kiếm thôi, tại sao ngươi lại có thể hiểu rõ cách ta chiến đấu như vậy được? Không thể nào! Tiếp nào!"

Cứ như thế Deith liên tục tung những đòn võ hoang dã của cậu ấy về phía tôi nhưng đều bị tôi hóa giải một cách dễ dàng và bị phản thương không ít đòn khiến cậu ấy bầm dập. Mười phút sau, Deith điên tiết đập tay xuống đất tự hỏi vì sao tấn công đến thế rồi nhưng vẫn không thể làm gì tôi.

Tôi nhìn Deith đang hoang mang không hiểu gì sao bản thân lại bị bắt bài nhanh như vậy được thì thật ra lúc còn ở thế giới cũ, ngoài việc ở ngoài sáng làm một đứa con ngoan trò giỏi thì trong tối tôi là một người hoàn toàn khác. Để có thể giải toả bản thân khỏi áp lực từ mẹ, tôi thường trốn ra ngoài vào buổi tối để... đi đánh nhau.

Tôi đã từng rất nhiều lần chạm trán với không phải chỉ một mà là một nhóm hoặc một băng. Dù vậy chưa một ai có thể làm tôi bị thương được, nhờ đó mà tôi gần như chẳng bao giờ có vết thương để bị phát hiện cả. Thật sự khi đánh với cậu nhóc này tôi nó gợi lại cho tôi về cảm giác hồi đấy. Tôi mĩm cười khiêu khích, đưa một tay lên ngoắc ra hiệu cho Deith tiếp tục tấn công.

"Lên tiếp nào chàng trai! Nếu cậu chỉ có nhiêu đó thôi thì không đụng được vào người tôi nữa chứ đừng nói tới việc có thể chiến thắng!"

Deith không nói gì, hướng một tay về phía tôi, nghiêm túc nói:

"Hờ... ngươi thật sự mạnh đấy Hiroshi, thế thì buộc lòng ta phải tung hết sức mình thôi! Hoả Ý: Cầu lửa đại công, bắn!"

Một tràn quả cầu lửa từ tay cậu ấy bắn về phía tôi, chết tiệt thật! Vì đánh nhau tay đôi hăng quá mà tôi quên một sự thật phũ phàng rằng đây là thế giới phép thuật chứ không phải Trái Đất. Nếu vậy tính ra những món nghề đấu tay không của tôi so với những chiêu thức này chả khác gì ruồi muỗi cả.

"Ôi! Deith, cậu chơi dơ quá đấy!"

Tôi vừa nói vừa phải tập trung hết sức để né những quả cầu lửa ấy, với uy lực khủng khiếp của những quả cầu này thì tôi nghĩ chắc chỉ cần ăn trực tiếp một viên thôi là chắc trận chiến chắc chắn sẽ kết thúc. Từ khi đến thế giới này thì đây là lần đầu tiên tôi thật sự chạm trán với một đối thủ có thể sử dụng phép thuật. Mặc dù uy lực và áp lực tạo ra từ cậu Deith này không thể nào so được với mèo con nhưng nó vẫn là thứ gì đó khá đáng sợ. Tôi cũng phải nhanh chóng học được cách sử dụng nó mới được. Deith cười nhếch mép rồi mỉa mai:

"Liên quan gì, đây là thực lực thật sự của ta đấy thôi, còn ngươi! Mau lấy bản lĩnh giết hai con Blazer Bear ra cho ta xem nào, không thì ngươi sẽ lại nằm liệt giường thêm một thời gian nữa đấy, không đùa đâu!"

Tôi không nói gì, tiếp tục né, dù vậy làn đạn lửa bắn đến có vẻ như không dứt mà nó còn có phần ngày càng uy lực hơn. Tôi đã quá khinh địch rồi, không ngờ cậu ta lại mạnh như vậy. Nhìn những bắp tay bắp chân săn chắt ấy chứng tỏ cậu ấy đã tập luyện rất nhiều và rất có thể là việc rèn luyện sử dụng phép thuật cũng vậy. Cậu ta đang mạnh dần lên trong trận chiến, còn tôi thì sao? Suốt trận chiến chỉ mãi mê hoài niệm về một quá khứ huy hoàng để làm gì cơ chứ, thật sự vô nghĩa.

Phút chốc một tiếng nổ ầm trời phát ra từ cơ thể, tôi đã dính một viên đạn và văng xa cả chục mét vào bên trong bóng tối của bãi đất trống. Deith thở hắt ra một hơi rồi khuỵu một chân xuống, có vẻ cậu ta cũng đã thấm mệt khi sử dụng nhiều nguồn năng lượng ý thức rồi. Được một lúc cậu ta đứng dậy, quay đi và nói về phía tôi:

"Ngươi cũng chỉ có thế thôi sao Hiroshi, nực cười! Nếu bản lĩnh ngươi chỉ đến đó thì tốt nhất để ta bảo vệ mọi người vậy."

"Hể...? Tôi... đã nói là thua chưa ấy nhỉ?"

"Cái gì cơ? Ngươi... vẫn chưa bất tỉnh sao?"

Tôi đứng trong bóng tối, bẻ bả vai của mình về vị trí cũ. Lúc nãy dù phải nhận trực tiếp quả cầu lửa nhưng tôi đã kịp tạo một mảng băng ở lưng và phía trước mặt để chặn đòn tấn công lại nên về cơ bản nó chỉ đủ lực làm cánh tay tôi bị trật khớp thôi.

"Thật là... xin lỗi vì tôi đã quá coi thường sự nỗ lực của cậu. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đây là một cuộc tỉ thí bình thường vô thưởng vô phạt thôi. Nhưng giờ thì chắc chắn rồi, tôi sẽ không làm cậu thất vọng nữa đâu! Hề hề..."

"Nụ cười ấy... toàn thân ngươi... rốt cuộc là con người sao?"

Tôi không biết Deith nhìn tôi lúc này như thế nào nhưng trong cậu ấy có vẻ rất sợ hãi, bản thân tôi cũng cảm giác mình vừa mới giải phóng một điều gì đó và phút chóc tiềm thức như bị áp đảo bởi một luồng ý thức khác, một thứ đen tối, sâu thẩm trong trái tim của tôi.

"Giết... bất kì kẻ cản đường nào cũng đều phải chết, dù đó có là thần hay là thế giới này đi nữa. Ngươi là sự bất diệt, khởi nguyên của hỗn loạn tối thượng và cũng sẽ là..."

"KHÔNG!"

Trong phút chốc tôi đã lấy lại ý thức lúc này toàn thân tôi như nhả ra một đám khí màu tím gì đấy đặc quánh, tởm lợm. Cái thứ khí ấy làm cho những cây cỏ xung quanh tôi chết gần như ngay lập tức. Nhưng may mắn thay nó đã dần thu lại vào trong. Tôi không biết bản thân mình vừa bị gì và cả những dòng ý thức vỡ vụn ấy là thế nào.

Nhưng cái cảm giác khó hiểu ấy đã nhanh chống được thay thế bằng một thứ khác đang rạo rực trong tâm trí tôi lúc này. Điều tôi cần làm bây giờ là đưa những bó cơ của cơ thể tôi đạt đến giới hạn hoạt động, chiến đấu đến đến chết... để phục vụ cho niềm vui sướng đang tuông trào trong tôi. Xin lỗi... và cảm ơn cậu—Deith... vì đã cho tôi một trận chiến trong mơ như thế này.

Sau khi nhận quả đạn lửa của Deith và những mảnh ý thức bí ẩn lúc nãy thì nhận thức của tôi với thế giới xung quanh có gì đó bắt đầu khác lạ. Tôi dần dần cảm nhận được từng luồng năng lượng ý thức đang chảy xung quanh một cách mờ ảo.

Để cảm thụ nó một cách rõ ràng hơn, tôi thử nhắm mắt lại. Quả thật những dòng chảy ấy dần hiện rõ ra trong đầu, môi trường xung quanh như hoà làm một với tôi vậy.

"Mình bắt đầu hiệp hai nào Deith."

"Nhắm mắt đấu với ta ư? Ngươi đừng có giỡn mặt. Hoả Ý: Cầu lửa đại công, bắn!"

Tiếp tục một làn đạn lửa bắn về phía tôi nhưng lần này khác hoàn toàn lần trước, nhờ vào cảm nhận năng lượng vừa mới học mà tôi đã đoán trước được quỹ đạo bay của đòn tán công, từ đó không những có thể né dễ dàng mà còn áp sát đối thủ một cách nhanh chóng. Deith kinh ngạc reo lên:

"Ngươi không... không thể nào đây chẳng phải là...hự."

Chưa để cậu ấy nói hết câu, tôi đã tiếp cận, đánh nhẹ vào gáy khiến cậu ấy bất tỉnh. Vậy là trận chiến danh dự của hai đứa đã kết thúc có phần hơi chóng vánh như vậy.

Tôi ngồi bệt ra thở hổn hển vì đã sử dụng khá nhiều năng lượng ý thức cho việc định vị này,việc chạm vào năng lượng ý thức của người khác phát ra đã làm tôi nhạy cảm hơn với năng lượng ý thức bên ngoài.

Vẫn giống như lần trước, việc chưa biết tiết chế phóng SE ra làm tôi lại tiêu tốn một lượng lớn năng lượng vô nghĩa ra ngoài khiến cơ thể mệt mọi nhanh chóng. Có vẻ như sắp tới tôi cần tìm một người chỉ cách để có thể tiết chế năng lượng thôi.

Tôi ngồi đấy, nhìn về phía mặt trời lặn nơi ánh chạng vạng của hoàng hôn dần dần thay thế ánh nắng xế chiều đợi Deith tỉnh lại. Một lúc sau thì cậu ta cũng ôm cổ xoa xoa, nhìn xung quanh một lượt sau đó quay về phía tôi cười nhạt rồi nói:

"Hờ... vậy ra ta mới là người thua à!"

"Chịu, tuỳ cậu nghĩ thế nào thôi..."

"Vậy à..."

Cả hai lặng im không nói gì hồi lâu, được một lúc tôi mới quay sang thắc mắc tiếp:

"Cậu không định về à, trời cũng tối rồi đấy thôi?"

"Sao đâu mà, dù gì cũng có ai chờ ta ở nhà đâu mà."

"Ý cậu là..."

"Cha mẹ và cả anh trai ta... đều đã hi sinh trong một lần đi kiếm thức ăn ngoài vòng an toàn rồi."

"..."

"Vì vậy từ lúc đó ta đã quyết định rồi, để không phải mất đi bất kì ai nữa nên bản thân phải trở nên mạnh mẽ hơn bất kì ai khác, bất kì con quái vât nào. Chỉ có như vậy...như vậy thì mới..."

Dù không khóc thành tiếng và cậu ta đã quay mặt đi nhưng tôi vẫn thấy bóng hình nhỏ nhắn ấy nấc lên từng tiếng. Thật đúng là... dù cậu ấy có trưởng thành trước tuổi thế nào đi nữa thì không thể phủ nhận được việc bản thân cũng mới chỉ là một đứa nhóc mười hai tuổi thôi. Sự trưởng thành trước tuổi này đúng là phải đánh đổi nhiều thứ quá mà.

Được một lúc cậu ta quay qua hỏi tôi như trách khứ:

"Chết tiệt! Ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy, cái sức mạnh hắc ám máu tím dị biệt hồi nãy trước khi bị ngươi thu lại nó như bóp nghẹt quả tim ta vậy, cái cảm giác lúc đó chẳng khác gì địa ngục ấy! Tức quá mà, sẽ có một ngày, một ngày nào đó ta sẽ đuổi kịp tên khốn nhà ngươi!"

"Sức mạnh hắc ám à..."

Tôi đưa tay lên nhìn bản thân, cũng tự hỏi bản thân liệu những mảnh kí ức đen tối cũng như cái luồng khí màu tím ấy rốt cuộc là gì? Tôi là ai? Tại sao những mảnh kí ức đứt gãy vụn ấy nó lại nằm trong cơ thể tôi dù bản thân chưa từng trải qua? Quá nhiều câu hỏi tôi không thể nào giải đáp được.

Đợi Deith có thể giải toả được hết những cảm xúc mà bản thân đã chôn dấu quá lâu thì tôi đi đến gần, vỗ mạnh vào lưng cậu ta rồi nói:

"Về thôi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net