Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười lăm phút sau trời cũng đã tối hẳn, tôi thở hồng hộc sau khi chạy năm cây số từ đồn về đến nhà mà không nghỉ một giây phút nào. Vì ngôi nhà nằm trong gốc cuối hẻm nên chẳng có đèn đường, đã thế mẹ tôi lúc nào cũng ở nhà nhưng lại chẳng bao giờ bật đèn. Phải công nhận một điều là mười mấy năm sống ở đây nhưng thứ tôi cảm nhận được chẳng có gì ngoài sự lạnh lẽo và thờ ơ.

"Con về rồi đây."

Tôi bước vào nhà, cởi giày để lên kệ sau đó xỏ dép rồi từ từ đi vào phòng khách. Bật đèn lên thì không biết từ lúc này mẹ tôi đã ngồi sẵn ở bàn ăn đợi mà không hề chào lại hay nói bất kì điều gì cả. Tôi ngồi xuống đối diện với bà ấy thì bà lại đưa cho tôi tờ giấy kết quả kì thi ở thế vận hội , trong đó bà ấy có dùng bút đỏ khoanh vào thành tích ở môn bơi lội của tôi rồi mới bắt đầu mở lời:

"Con biết lỗi sai của mình chưa?"

Đột nhiên bà ấy cất tiếng hỏi làm tôi giật mình. Tôi khó hiểu đưa mắt nhìn bà ấy rồi lại nhìn kĩ vào tờ kết quả thành tích hạng nhất vẫn như bình thường. Sau một thoáng lướt nhìn qua thì tôi vẫn không hiểu bà ấy định nói gì nên đành phải hỏi lại:

"Không phải con vẫn đạt hạng nhất sao? Ý mẹ là..."

À, nó lại tới thật rồi...

Một cái bình thủy tinh nhỏ từ tay bà ta vụt thẳng vào thái dương bên trái của tôi, máu ở một bên trán tôi bắt đầu chảy xuống một đường nhỏ, dù vậy tôi với đứng im nhìn bà ấy như chẳng có chuyện gì xảy ra. Để tôi giải thích một chút, đây là thứ mà bà ta gọi là "yêu thương", mà đã là yêu thương thì ngày nào chẳng phải làm nên tôi đã quen với nó như là lẽ dĩ nhiên rồi.

Kỉ niệm lần đầu tiên tôi nhận được sự yêu thương này có lẽ là cách đây bảy năm, khi tôi lỡ về nhì trong một cuộc thi bơi ở tiểu học. Lúc đấy thì bà ta đã yêu thương tôi bằng một cái tát long trời lở đất, hình như lần đó tôi phải thay hết toàn bộ dàn răng sữa còn lại thì phải. Nhưng tôi không nhớ rõ là từ khi nào bà ấy đã đổi từ yêu thương tay và chân sang đồ vật thế này cả.

"Mày nói cái gì cơ? Mới đạt hạng nhất thôi thì đừng có mà tự đắc. Lúc cha bằng mày thì thành tích đã nhanh hơn mày năm mươi sáu giây, là tận năm mươi sáu giây đấy! Tại sao vậy? Tại sao đứa con của tôi với anh ấy lại có thể kém cỏi và tệ hại như vậy được. Nếu cha mày còn sống thì chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng đây."

Nói đến đây thì mẹ chợt rưng rưng nước mắt nhìn tôi với vẻ hối hận, sau đó thì chạy đến ôm tôi dỗ dành.

"Chết, em xin lỗi Hisashi, làm sao mà lại để anh bị thương thế này được. Đứa con của chúng ta có thể kém cỏi nhưng dù gì nó vẫn giữ lại được một thứ quan trọng của anh. Em sẽ bảo quản nó thật tốt, không thể nào để nó bị tổn thương được. "

Bà ấy vởi vẻ mặt trìu mến và hối lỗi đưa hai tay lên, áp vào mặt tôi và bẻ qua bẻ lại dể xem vết thương trên gương mặt này—gương mặt tựa như thời còn trẻ của bố tôi. Chắc đến đây thì ai cũng hiểu cái chất "nghệ sĩ" của tôi đến từ đâu rồi đúng không? Nếu vở diễn của tôi là trở thành một người nào đó thì bà ấy lại có thể đóng một lúc cả vai, một là người mẹ đang hành hạ con trai mình vì không đạt được điều bản thân mong muốn nhưng lại trở thành một người vợ biết chăm lo cho chồng mà chẳng có một vết gợn nào cả. Cái tâm lý vặn vẹo ấy làm tôi phát tởm đến mức buồn nôn.

Về việc tại sao bà ấy lại ám ảnh với chồng như vậy thì tôi cũng chẳng rõ. Từ lúc tôi có nhận thức về cuộc đời thì ông ấy đã qua đời rồi, bản thân việc qua đời cũng như thân thế ông ấy ra sao, tất cả đều là một bí ẩn cả. Chỉ biết rằng hồi đó ông ta là một người giỏi giang, khôi ngô tuấn tú được bao nhiêu người con gái theo đuổi và mẹ tôi là trưởng nhóm của bọn họ...nghe quen quá nhỉ?

Tôi chẳng thể tưởng tượng được cái cảnh mình cưới con ả điên Erika về sẽ thế nào nữa, nghĩ đến thôi đã cảm thấy nó là một ác mộng rồi, vậy mà cha tôi lại có thể cưới mẹ tôi, tài thật, đúng là tôi thua ông ấy toàn tập.

Tôi tự động viên bản thân, cố nhẫn nhịn thêm một chút nữa thôi, còn một chút nữa là tôi có thể vĩnh viễn thoát khỏi cái sân khấu địa ngục này rồi. Bà ta thấy vết thương của tôi không ảnh hưởng gì đến gương mặt thì cơ mặt dãn ra sau đó vô cảm đứng dậy, quay đi nấu ăn rồi nói vọng lại với tôi:

"Mày nên nhớ, mày là một phần máu mủ của ông ấy. Vì vậy dù có là một sản phẩm lỗi thì cũng không được làm mất mặt ba mày. Giờ ông ta không còn trên cõi đời này thì mày lại càng phải cố gắng hơn gấp nhiều lần nữa để có thể trở thành một Hisashi thứ hai, thất bại là điều không được tha thứ, nhớ cho kĩ đấy."

"Vâng..."

"Hôm nay là kỉ niệm mười lăm năm, mười một tháng, hai ngày của chúng mình đấy không biết anh còn nhớ không Hisashi. Nhanh thôi, rất nhanh thôi em sẽ được gặp lại anh rồi... nên anh không được lén phén với đứa nào đâu đấy."

"Mẹ ơi, từ tuần sau con sẽ dọn ra ở riêng vì tìm được một công việc bán thời gian gần trường rồi, vậy nhé mẹ!"

Bà ta nói vừa nở nụ cười điên dại vừa làm điều gì đó hì hục dưới bếp thì quay phắt lại nhìn tôi với một vẻ giận dữ và quát:

"Ai cho phép mày được dọn ra khỏi nhà vậy hả, mày là thứ còn sót lại để tao nhớ về anh ấy, mày đừng có...này có nghe tao nói gì không Hiroshi?"

Không nghe, tôi không nghe thấy gì hết cả.

Tôi đeo tai nghe vào, hai tay bỏ vào túi quần rồi bước nhanh lên tầng trên về phòng, mặc cho bà ta có phóng như bay từ trong phòng ăn ra đến cầu thang để hỏi tôi nhưng tôi chẳng cho bà ta mảy may một cơ hội để đuổi kịp. Phòng tôi đơn sơ chỉ có một vài dụng cụ tập thể hình như vài cục tạ, kìm bóp tay cũng như một bao cát lớn đặt ở kế bên cửa sổ, những món đồ này dùng cho tôi rèn luyện thể lực trước khi đi thi đấu và cũng một phần để tôi xã stress, còn lại thì toàn là sách. Tôi nghĩ nó nhiều đến mức có thể làm thành một cái thư viện nhỏ cũng nên.

Tôi chạy vào phòng, chốt cửa lại, bà ta vẫn gào thét bên ngoài, sau đó chuyển sang năn nỉ:

"Hiroshi à, mẹ xin lỗi, từ giờ mẹ sẽ không yêu thương con như vậy nữa. Mai con có thích ăn món gì không để mẹ nấu cho...nên là đừng đi mà, ở lại với mẹ đi."

Tôi vẫn không quan tâm bà ta, tai vẫn đeo tai nghe, lấy vội chiếc băng keo cá nhân dán chỗ bị thương rồi cởi áo ra, đấm vào bao cát để thư giãn. Thấy vậy bà bắt đầu đứng chửi một cách khủng khiếp bằng những câu từ tôi không nghĩ là một người mẹ tốt có thể thốt ra được. Một lúc sau thì tiếng bà ta nhỏ dần rồi im bặt, có lẽ bà ấy đã bỏ đi rồi.

Tôi vẫn dồn hết tất cả căng thẳng vào từng nấm đấm của tôi, tiếng thùm thụp giữa việc va chạm xác thịt với bao da cảm giác thật thoải mái, như có người để tôi có thể xã giận lên vậy. Càng đấm tôi càng cảm thấy dễ chịu nên đấm càng nhiều và mạnh hơn nữa, cảm giác thoải mái đã giảm đi và thay vào đó là sự thích thú.

Tôi nở một nụ cười sau đó dồn lực vào cơ bụng để giữ vũng thế, một chân lùi ra sau, một tay giơ về trước để lúc đấm không bị mất đà, tay còn lại nấm thành nấm đấm để ngang hông sau đó thì thầm: "Gyaku Zuki"

Quả đấm như một viên đạn to đang bay với tốc độ cao vào thẳng và vuông gốc với tiết diện tiếp xúc của bao cát, lực không bị tản ra mà tập trung ngay một chỗ, xung lực xuyên qua bao cát và bay tiếp một đoạn nữa thì mới biến mất. Lập tức bao cát tét một mảng bằng với nấm đấm của tôi và cát bắt đầu rơi ra. Tôi thở hổn hển, người lấm tấm mồ hôi rồi ngã vật ra sàn, gương mặt đầy thỏa mãn.

Dù hôm nay đã xảy ra khá nhiều chuyện trời ơi đất hỡi đi nữa thì nó cũng đều tan biến theo nấm đấm ấy rồi. Cả việc giải tỏa bằng cách này sắp tới tôi cũng không cần nữa vì hôm nay sẽ là ngày cuối tôi ở trong cái địa ngục này. Nghĩ đến cuộc sống được ở một mình thật sung sướng biết bao, tôi đã phải nhịn nhục, làm tất cả để đi đến được đây rồi. Một chút nữa thôi, tôi chỉ cần cố thêm một chút nữa thì sẽ không còn là con rối của ai hay phải diễn bất kì điều gì nữa rồi.

"Thôi ăn một cái lấy lại sức cái đã rồi tính...Ah mình sao...thế này..."

Tôi định lấy cái phần bento hồi nãy tôi mua ở kế bên tiệm thuốc ra thì tự nhiên cơn buồn ngủ khủng khiếp ập đến. Những điều tôi thấy được cuối cùng là mẹ tôi từ bên ngoài bước vào và lảm nhảm gì đó.

"Đây là mày ép tao..."

Tôi đọc được khẩu hình miệng của bà ấy và rồi ngất đi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net