Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao từ lúc đến đây trên đường tôi chẳng gặp bất kì một con goblin nào mà giờ lại có một đàn bao vây tôi thế này? Không lẽ tất cả chuyện nào đều... có người sắp đặt!?

Bây giờ tôi đang thật sự trong tình huống tiến thoái lưỡng nan. Phía sau là thị trấn với đầy thây ma, trước mặt là một đám goblin nếu tôi đoán không nhầm thì cũng tầm vài trăm con cấp D trở lên.

Trong số đó thì một con to lớn hơn cả. Có hai răng nanh, bụng bự và mập mạp hơn đám còn lại đang ngồi vắt vẻo trên một tản đá to. Một tay cầm một cái chày to, tay còn lại đang cầm một cái đùi mà tôi không rõ là thịt gì, chỉ biết nó na ná như cánh tay của loài người hoặc loài linh trưởng tương tự mà nhai ngấu nghiến.

Hắn ăn xong rồi nhảy xuống tảng đá một cái "Rầm", mặt đất tức toát ra một mảng rồi tiến đến chỗ tôi một cách từ từ chậm rãi như muốn vờn con mồi trước mắt rồi nói:

"Ha ha, không ngờ mọi thứ lại y chang vời lời của "hắn ta", ngươi vậy mà có thể chịu được độc của cái bọn NB đó à. Thật là cũng khá đấy..."

"NB, ý ngươi là cái bọn xác chết thối rửa ở đằng kia sao, ý gì?"

Tôi chỉ về sau nơi bọn xác sống ấy vẫn còn láo nháo đòi đi ra ngoài nhưng lại bị một bức tường vô hình ngăn lại. Hắn ta cười đanh lên một cái rồi giải thích. Theo như hắn nói thì cái đám quái vật đấy là NB tức là None Beast, một loại quái vật nhân tạo được con người tạo nên. Trong một thế giới mọi sự sống đều phải được tạo ra từ thần Sáng tạo Dimiour. Vì thế những sự sống khác không do thần quản lý được tạo ra sẽ không được lưu trong hệ thống chung. Và vì chúng không được thần ban cho năng lượng ý thức—thứ tạo nên một sinh vật sống vì vậy bọn chúng sẽ được coi như chưa bao giờ sống... cũng như chết. Một số phận thật đáng thương cho thứ sinh vật chẳng hề có mục đích sống, chúng chỉ tồn tại vì được một số tên bệnh hoạn nào đó tạo ra mà thôi.

Nếu như cái tên mập kia nói thật thì tôi buộc lòng phải đánh với cái đám goblin này còn hơn là xử lý cái đám bất tử bên trong thành.

Sau khi xem thông tin của tên mập goblin đấy thì tôi mới tá hoả. Hắn là một quái vật cấp B, tức là mạnh ngang với mèo con. Thật sự thì ca này khó cứu thật rồi... Sau một thời gian chiến đấu không ngừng nghỉ với bọn quái vật trên đường đi rồi đến cái đám NB kia nữa đã bào gần như sạch SE của tôi rồi. Giờ mà đấu với một con quái vật cấp B thì đúng là khá là khó nhằn đây.

"Tụ bây tránh ra, để ta xem cái tên loài người này liệu có thơm ngon hơn cái lũ khác không!"

Không đợi tôi phản ứng gì, tên Goblin mập đầu đàn liền dùng cái tấm thân nặng nề ấy chạy thẳng đến chỗ của tôi.

Mồ hôi tôi bắt đầu vã ra, không phải vì tôi sợ cái tên béo ị ấy mà là vẫn chưa suy nghĩ ra cách để đánh nhau với hắn. Hắn chạy đến dùng cái chày quốc một phát thật mạnh xuống đầu tôi và hét lớn "Sáng tạo ý: Nghiền Nát".

Tốc độ vung chày của hắn khá chậm với phản xạ của tôi nên tôi cũng nhẹ nhàng lách quá một bên. Tuy nhiên khi nó chạm đất thì tôi mới rõ tạo sao nó lại chậm vậy, mặt đấy nứt ra và lan ra trong bán kính mười mét đồng thời bên dưới bắn ra những mảnh vỡ và đẩy tôi bay ra một đoạn. Tuy có bị thương vài chỗ nhưng tôi lại nhoẻn miệng cười tự tin:

"Ra là vậy, sức mạnh của ngươi không có gì để bàn nhưng mà nếu nó chậm và dư chấn chỉ có nhiêu đó thì với ta đánh bại ngươi không còn là điều không khả thi rồi, xem đây."

Tôi tự tin chạy đến gần hắn dùng con dao chuẩn bị tấn công. Hắn định vung chày đập tôi một lần nữa nhưng nó quá chậm so với tốc độ tôi phản xạ. Vụt một phát tôi đã nhẹ nhàng tiếp cận hắn như không hề gì, sau đó khiêu khích:

"Đến lượt ta phản công rồi, xem ta xử ngươi này, tên mập xanh lá khốn kiếp!"

Tôi nhảy lên, dùng toàn bộ sức lực tôi có để chém vào cổ của tên goblin... khi tôi nghĩ trận đấu đã ngã ngủ nhanh chống rồi... nhưng đáng tiếc, đó chỉ là tôi tưởng tượng thôi:

"Khoan...sao lại...Bụp...Ah."

Cú chém ấy gần như là dùng hết lực của tôi rồi, vậy mà khi chạm vào da thịt của hắn tôi lại cảm giác như là hai miếng kim loại va vào nhau vậy. Hắn chỉ mĩm cười hề hề rồi dựt cù chỏ một cái đau điếng vào người khiến tôi bay gần chục mét và có thể xa hơn nếu như không có một cái cây chặn lại.

"Phụt... sao da của hắn... lại cứng như vậy nhỉ."

"Ha ha thật là... con người, ngươi ngạo mạn thật đấy. Một chút nguồn năng lượng ý thức ta còn chẳng cảm nhận được mà đòi chém chay à. Nực cười! Ngươi mơ giữa ban ngày vậy là đủ rồi đấy!"

Hắn nhìn tôi với một ánh mắt khinh khỉnh, nhe răng cười. Cầm cái chày khổng lồ, vác lên vai ra oai với đám đàn em.

Tôi lòm còm cố gắng bò dậy thì thấy xương hàm răng dưới của tôi đã gãy lìa khỏi hàm trên và nó cứ "đung đưa" trước mặt trông rất dị. Xương sườn cũng đã gãy một vài cái, đứng thẳng dậy được đã là một kì tích rồi nhưng tên mập kia có vẻ vẫn chưa muốn tha cho tôi, hắn tiếp tục chạy đến chuẩn bị tiếp tục tấn công. Tôi run run đứng dậy để chuẩn bị chiến đấu tiếp, đưa tay thủ thế.

Tôi đang cố tập trung, bình tĩnh để ổn định lại bản thân thì tôi lại ăn thêm một chày của hắn, lần này tôi bay lên trời khoảng vài chục mét trước sự hò reo của đám đàn em con goblin mập. Sau đó lại rơi xuống mặt đất một cái "Rầm". Lúc này trên người tôi như chẳng còn một bộ phận nào có thể cử động nữa. Tên goblin mập thấy thế liền cười ha hả rồi quay qua nói với đám lính của hắn:

"Sao, các ngươi thấy màn vờn mồi của ta thế nào, tiện thễ ta "dầm" hắn ra sẵn luôn để có gì nhai luôn xương cho dễ ấy mà, tưởng thoát được cái đám NB là có gì đấy ghê gớm lắm chứ, ai dè chẳng qua chỉ có vậy thôi sao. Ngươi làm ta thất vọng quá mà. Thôi vận động thế là đủ rồi, đến giờ ăn thôi."

Nói xong hắn vác cái chày lên vai rồi dần dần tiến về phía tôi, tôi nằm bất động không thể làm gì. Không hổ danh là quái vật cấp B, nó vẫn là thứ gì đấy mình còn thiếu một chút nữa để đạt tới. Nhưng bây giờ không phải là lúc tán dương. Giờ là lúc bản thân phải tìm đường thoát thân chứ không thì nguy mất.

Tôi cố gắng cự quậy nhưng các khúc xương trên người đã nát bấy ra cả rồi, chẳng thể di chuyển được nữa, tôi lại vắt óc tiếp tục suy nghĩ. Chợt tôi cảm nhận được nặng lượng SE trong cơ thể mình tự động di chuyển đến những chỗ bị thương... và bắt đầu chữa lành từng bộ phận. Dù nó không quá nhanh nhưng vẫn là tốc độ hồi phục mà người bình thường không thể sánh được.

"Cũng đáng để thử đấy!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net