Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đường dao âm thầm lướt đến sống lưng của tên mập ấy. Lập tức hắn xoay người né tránh nhưng vật bị tôi quẹt qua một đường, dù vết chém hơi nông.

"Tên nhân loại ngươi có tiến bộ rồi đấy, chưa bao lâu mà giờ đã có thể đánh xuyên được lớp da chắc chắn của ta rồi à ha ha!"

"Hừ... ngươi nghỉ chỉ nhiêu đó thôi sao! Nhận lấy này... Mawashi Geri Kick"

Tôi lấy đà xoay người để tăng gia tốc. Một tay biến quả cầu năng lượng trên tay thành một quả cầu lửa đậm đặc rồi thả nó để vừa tầm tung cú đá kèm theo đó là quả cầu lửa vào người tên Goblin. Ở thế giới cũ chưa một ai có thể còn tỉnh khi nhận cú đá này của tôi cả.

Tên goblin dùng một tay cố đỡ cú đá ấy của tôi nhưng đáng tiếc là nó quá mạnh so với hắn, chưa kể một vụ nổ lớn đã xảy ra khiến cả tôi và hắn đều văng ra một đoạn khá xa. Kết quả là cánh tay hắn cố để đỡ cú sút trời giáng ấy đã gãy làm đôi, lủng lảng buông thả tự do.

Hắn đau đớn kêu lên như tiếng một con lợn nái bị cắt tiết rồi lăn lộn vì vết thương. Có vẻ như từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ bị như thế.

Hắn lăn qua lăn lại, nước mắt nước mũi dàn dụa khiến tôi có chút buồn cười. Tôi cố nhịn cười và không quên mỉa mai thêm với hắn một câu.

"Ê ê... cái con lợn kia, ngươi kêu inh ỏi quá nhức hết cả đầu. Giờ có chịu đứng lên đánh tiếp không vậy hả?"

"Ngươi ngươi... khốn khiếp! Ngươi chỉ là một tên nhân loại hèn nhát và yếu đuối... vậy mà dám làm ta bị thương đến mức này. Đúng là đáng chết mà tên khốn!"

Lúc này tôi mới bật cười thành tiếng khiến mắt hắn long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Nhưng nhờ vậy tôi cũng biết có cách đánh bại tên này dễ hơn rồi.

Tôi cười khẩy nhìn con goblin theo hướng từ trên xuống một cách trịnh thượng. Sau đó nhanh chóng tiến gần đến chỗ của hắn, hù doạ để kiểm chứng xem mình nghĩ đúng không:

"Thế luôn cơ, thế thì tiếp này Mawashi Geri Kick."

Tôi đá chính xác vị trí hồi nãy mà mình tấn công để xem phản xạ của hắn. Lúc đầu tên goblin ấy cũng đã giơ cánh tay lên rồi nhưng bỗng hắn lạnh người rút tay lại và cố né đòn tấn công đó. Tôi không hiểu hắn mong chờ gì khi cố di chuyển cái cục thịt béo ú ấy để có thể nhanh hơn được tốc độ chân của tôi và lần này thì chắc chắn là không có một sai sót nào cả.

Hắn né hụt, đã thế vị trí hắn ăn cú đá là ngay thái dương thay vì ở ngay cổ khiến cú đá lần này chẳng khác gì một cú trí mạng cả. Hắn bay như một quả banh hơi xa đến chục mét, chỉ dừng lại khi cái thân mình ục ịch ấy đụng gãy một cái cây Kaul gần đấy.

Thật sự đáng tiếc, nếu như lá gan của hắn to lớn và mạnh mẽ như sức mạnh của hắn thì chắc tôi chẳng có một cơ hội nào rồi. Tôi chầm chậm tiến lại gần hắn, miệng không quen nở một nụ cười quỷ dị hướng về phía hắn. Lúc này tâm lý của hẳn đã chẳng khác gì những tên thua thảm bại rồi.

Tên mập này có thể mạnh hơn mẹ mèo con đấy.Nhưng thế thì đã sao, một trận chiến thua cuộc không có nghĩa là bạn đã thua. Bạn chỉ thua khi tự nhận thức bản thân đã thua mà thôi. Nên với tôi cái tên rác rưởi này yếu hơn mẹ mèo còn rất nhiều và hoàn toàn không xứng đáng với sức mạnh mà hắn sỡ hữu.

Tôi đi đến thì lúc này hắn đã tỉnh dậy nhưng gương mặt kiêu ngạo lúc nào đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt sợ hãi, van xin. Hắn lắp bắp nói:

"Xin... xin ngươi tha mạng... Ta... à không tôi... tôi biết lỗi rồi. Xin ngài rũ lòng thương..."

Tôi đạp một cái thật mạnh vào cái gốc cây, chỗ ngay kế bên gương mặt của tên goblin khiến hắn lại càng run rẩy hơn. Được đà lấn tới, tôi nắm đầu hắn ngỏng dậy, hỏi một cách lạnh lùng:

"Ông chủ ngươi là ai khai ra nhanh, không thì..."

"Vâng... vâng đó là... là... hự... không... ngài... cứu..."

Hắn răm rắp nghe theo, định để cho tôi thì bỗng tự nhiên bụng hắn sáng lên và to dần ra. Bụng của tên goblin ấy cũng theo đó mà to lên. Tên goblin mập ấy mếu máo xin tha mạng nhưng có lẽ đến đây thì hết cứu.

Tôi nhảy vội ra một khoảng thì lúc này tên ấy nổ banh xác. Cái thân xác to lớn ấy lúc này chỉ còn lại một đóng bầy nhầy lúc nhúc chả khác gì một bãi nôn của tên bợm nhậu nào đấy. Tôi thở dài bất lực nhìn nó mà lòng đầy nghi hoặc.

Cuối cùng đó là ai mà lại tính toán đến mức lường trước được cả việc này để tên goblin ấy tự bạo như vậy. Tôi đưa tay xoa cầm suy nghĩ. Cùng lúc ấy tiến lại gần cái đống thịt bằm ấy để xem xét.

Ở giữa cái đống bầy nhầy đó chính là... một vài mảnh thi thể người vẫn chưa phân huỷ hết.

"Không thể nào... vẫn còn tận hai ngày nữa mới hết hiệu lực cơ mà, sao giờ... không ổn rồi mình cảm thấy lo quá! Phải về nhanh thôi!"

Cảnh tượng kinh hoàng và cảm giác bất an như sọc thẳng lên não tôi. Nó như báo hiểu rằng một điều không lành đã có thể đã xảy ra. Thứ khủng khiếp ấy đã làm tôi tức tốc quay đi, chạy một mạch nhanh nhất có thể về làng với một cảm giác nặng nề và mất phương hướng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net