Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi gào lên hai chữ "trưởng làng" như muốn cả khu rừng cảm nhận được sự phẫn nộ đến cùng cực của tôi. Thứ đang giữ một chút bình tĩnh còn sót lại của tôi lúc này chỉ còn là việc Miko vẫn an toàn mà thôi. Mắt tôi đỏ ngầu, long sòng sọc nhìn vào màn đêm, nơi tiếng bước chân trên tuyết xào xạc vang lên từng tiếng ngày một lớn.

Cuối cùng, từ những tia nắng cuối cùng chiếu xuống ngôi làng. Gương mặt vô hồn của trưởng làng dần hiện ra. Tôi nói như thét vào mặt ông ấy.

"Không phải ông muốn bảo vệ ngôi làng này sao? Vậy tại sao giờ chỉ còn một mình ông vậy hả? Rốt cuộc ông đã làm gì mọi người vậy?"

"Ha ha ha... làm gì? LÀM GÌ!? Đây mới là cái ta muốn hỏi cậu đấy!? Hiroshi!!! Tại sao. Tại sao đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn sống vậy!? Nếu cậu chết thì có phải ngôi làng này đã được cứu. Vậy mà... VẬY MÀ TẠI SAO NGƯƠI VẪN SỐNG VẬY!?"

"Hả!? Ông đang nói cái quái gì vậy?"

Ông ta cười lên điên loạn sau đó nhìn tôi mới một gương mặt chưa bao giờ thấy ông ta biểu lộ. Một gương mặt tỏ rõ sự khinh bỉ, ghê tởm.

"Không phải ngươi chính là người đã phá vỡ kết giới sao? Tất cả đều là ngươi, do ngươi!"

"...Đúng thật là do tôi nhưng không phải tôi vẫn đang cố gắng sao!? Không lẽ chỉ vì thế mà ông từ bỏ hi vọng, mặc cho ngôi làng bị thế này? Nếu kết giới có bị gì ông vẫn có thể tạm thời di tản mọi người được chứ? Hà cớ gì lại để xảy ra cớ sự tang thương như giờ vậy!?"

Trưởng làng lúc này dường như phát điên, ôm đầu la hét để không phải nghe lời tôi nói. Sau đó ông ta nói tiếp:

"Ngươi im đi ranh con, một tên nhóc con như ngươi mà đòi giải quyết được điều gì ! Nếu không phải vì ngươi đến ngôi làng này thì lời chiêm tinh ấy..."

Ông ta hét lên, tay không ngừng đấm xuống đất đến toé máu nhìn tôi với ánh nhìn câm phẫn đến tột cùng. Chẳng khác gì ánh mắt tôi nhìn lão ta một chút nào cả. Ông ta tiếp tục gằn lên từng chữ đổ lỗi:

"Nếu ngươi... ngươi mà chết ở thị trấn đó... thì ngôi làng ta đã được tha rồi. Vậy mà tại sao ngươi vẫn còn sống thế để ngôi làng chỉ còn..."

"Ra là vậy... ông đã biết trước thị trấn ấy..."

"Đúng vậy, vì biết nên ta mới cử ngươi đến để ngươi làm vật hiến tế cho sự giận dữ của "ngài ấy". Thế mà cái tên khốn khiếp nhà ngươi đến giờ vẫn còn sống. Thôi tất cả đều kết thúc rồi. Dù vậy... DÙ CHO CÓ NHƯ VẬY. Ta vẫn phải giết được ngươi, giết ngươi rồi thì ngài ấy mới có thể tha tội cho dân làng."

Ông ta cười lên từng tràn cười man rợ, tay thì cào cấu gương mặt của mình đến tóe máu rồi nhìn tôi nở một nụ cười rộng đến mang tai rồi nói tiếp:

"Chắc chắn đến lúc đó lời hứa sẽ được thực hiện, mọi người sẽ được sống ở thiên đàng. Ha ha đúng vậy, nên là Hiroshi... Ngươi hãy chết... vì ngôi làng này đi nhé."

Nói rồi ông ấy nhanh như cắt lao đến tấn công tôi. Như bằng cả toàn bộ sức mạnh, ông ấy rút cây kiếm từ bên hông ra bổ thẳng xuống. Tôi dùng tay không đỡ lấy đòn kiếm ấy, nhìn ông ta với một vẻ mặt sắt lạnh và nói:

"Lời hứa sống thiên đàng...? Lại là bọn khốn đó à..."

Chợt một ý nghĩ khốn kiếp nhất đã nảy ra trong đầu tôi, thứ tôi không bao giờ muốn tin nó xảy ra cả.

"Trưởng làng... có phải ông... đã chọn phá vỡ sớm kết giới để bọn goblin ấy có thể tung hoành phải không!?"

Trưởng làng cũng trả tôi bằng một ánh mắt vô hồn rồi trả lời một cách điên dại.

"Đúng vậy, bọn ta đã quá chán cái cuộc sống suốt ngày phải sống chui sống nhủi, chẳng khác gì những chiếc lá yếu ớt, chỉ cần một cơn gió thổi qua là rơi rụng thế này lắm rồi. Nên ngươi phải hiểu chứ Hiroshi?"

"Hiểu, hiểu gì cơ chứ?"

"Bọn họ là Thần... là Thần đấy! Bọn họ chẳng phải là những người có quyền lực tuyệt đối trong thế giới này sao? Với tri thức và sức mạnh hoàn hảo ấy chắc chắn họ sẽ dẫn loài người chúng ta đi đúng hướng. Còn ngươi thì sao? Chẳng qua chỉ là một tên con người nhỏ bé. Giống như ta vậy thì có thể làm được gì? Ngươi lấy gì mà có thể giải cứu bọn ta khỏi cái ngục tù trong địa ngục này hả? Nói thứ xem?"

Càng nghe cái điều viễn vong mà bọn chúng vẻ ra cho ông ấy khiến tôi nghiến răng càng chặt, tay đã nắm thành nấm đấm, ngón tay cấu vào bàn tay đến toé máu.

"Trưởng làng... chỉ vì cái niềm tin mù quáng đó... mà ông nỡ nhìn mọi người bị bọn quái vật tàn sát thế sao? Cái gì mà một cuộc sống Vĩnh hằng, cái gì mà thiên đàng! Ông đừng có tự tiện quyết định mạng sống của người khác như thế chứ!"

Ông ta nhìn tôi với một ánh mắt tràn đầy sát nhưng tôi vẫn nói tiếp:

"Trưởng làng... là ông không thấy... hay cố tình lờ đi những nụ cười hạnh phúc, những hành động giản đơn đó vậy?"

"Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì vậy Hiroshi!?"

"Không phải là ông hiểu rõ thứ tôi nói nhất sao, thứ mà ngôi làng này có... chỉ duy nhất mỗi ông là tôi không thấy được điều đó mà thôi..."

"Ngươi im đi!!! Một thằng nhóc mới đến được vài tháng thì làm sao mà hiểu được hết sự cực khổ vài trăm năm của bọn ta chứ! Đừng nói nhiều nữa, nộp mạng đi. Thổ Ý: Giam cầm."

Lập tức bốn phía xung quanh tôi mọc từ dưới đất lên bốn bức tường dày và kiên cố cao đến chục mét. Tiếp đó bức tường tự nhô ra hàng ngàng mũi nhọn rồi di chuyển nhanh về phía tôi.

Không hoảng loạn tôi tạo một lớp năng lượng có bán kính tầm hơn một mét để ngăn cản bốn bức tường. Được đà lấn lới, ông ấy càng dồn nhiều năng lượng vào, định ép tôi tiếp thì "Đùng" một tiếng nổ vang trời, bốn bức tường bằng đất lủng một lỗ và nổ tung trước sự ngỡ ngàng của trưởng làng, ông ta hét lên.

"Ngươi làm cái quái gì với sức mạnh của ta vậy, đúng là quái vật mà!"

Thôi thở dài mở miệng định nói gì đấy nhưng rồi lại thôi. Vì có giải thích là do hiện tượng thermal shock thì ông ta cũng chẳng hiểu đâu. Được rồi, nếu trưởng làng muốn đánh đến cùng rồi thì tôi cũng chả có lí do gì để từ chối cả.

"Thổ ý: Cộc Đất" Ông ấy hô to rồi đập tay mạnh xuống đất, lập tức vòng tròn xung quanh tôi liền xuất hiện những chiếc cọc nhọn đâm đến tới tấp.

Tôi vừa dùng dao để đỡ từng nhát đâm ấy, đồng thời dùng một tay, chưởng về phía ông ấy một luồng gió mạnh khiến trưởng làng văng thẳng vào một căn chòi gần đấy. Nhờ vậy mà những đòn tấn công hướng về tôi cũng kết thúc.

Dù có bị xước xát vài chỗ nhưng về cơ bản thì chẳng sao.

Ông ta từ trong căn chòi ấy nhảy ra. Có lẽ biết mình không thể dù phép thuật để tấn công nên trưởng làng đã nhảy đến, chém tôi tới tấp bằng thanh đoản kiếm ấy. Dù vậy tốc độ ông ấy không quá nhanh nên tôi đã dễ dàng đỡ và phản đòn. Năm phút sau thanh kiếm trong tay ông ấy đã bị tôi đánh bật ra khỏi tay. Chỉa mũi dao vào mặt trưởng làng, tôi đanh thép khuyên răn:

"Có lẽ mọi chuyện không nên đi xa quá nữa đâu trưởng làng. Ông thua rồi!"

Ông ấy ôm mặt cười ha hả nhưng nước mắt cứ một cách khó hiểu. Được một lúc rồi ông ta lấy ra một chiếc nhẫn có hình một cái đầu lâu ra đeo vô và nói:

"Thua!? Làm sao có chuyện đó được. Mọi thứ vẫn chưa xong đâu... Ranh con à."

Vừa đeo xong thì bỗng chiếc nhẫn như ngấu nghiến ngón tay ông ấy, nó bám chặt vào bàn tay hút thứ gì đấy khiến gân xanh gân đỏ gân xanh bàn tay trưởng làng trồi lên, Một lúc sau nó biến thành màu đen ngòm. Hai hàng lệ ông ấy cũng chảy một dòng nước màu đen kịt, mắt trắng dã, nhìn tôi gầm gừ như một con vật bị dại.

"Cái nhẫn ấy...!?"

Tôi cảm thấy từ chiếc nhẫn phát ra một nguồn năng lượng dị biệt hơn so với năng lượng ý thức bình thường.

Tôi nghiến răn chằn chặt không hiểu tại sao ông ta lại một mực tin cái thứ thần thánh rác rưởi như thế. Không đợi ông ta tiên phong, tôi liền mở đòn bằng một bước bật chạy, sau đó nhảy lên cho ông ta một cú đá mốc vào cổ.

Nhưng lần này đã khác. Sức mạnh của ông ấy như nhân lên gấp năm lần, gần như cú đá ấy chỉ như muỗi chích với ông ta.

Trưởng làng từ từ đưa một tay lên, nắm chặt lấy chân tôi, đập thật mạnh xuống đất mấy lần như giã gạo.

Tôi cố gắng tạo một lớp băng để bảo vệ các điểm trọng yếu trên cơ thể. Nhưng nó cũng chỉ giảm được phần nào sức mạnh của đòn tấn công ấy mà thôi. Quật được vài hiệp thì ông ấy quăng tôi như một món đồ chơi bị hỏng vào căn chòi gần đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net