Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tự hét lên một tiếng thật lớn để lấy lại tinh thần. Tất cả những kỉ niệm của hai đứa bỗng ùa về. Tôi dùng tất cả tinh thần ấy và sức lực, năng lượng dồn vào hai đôi chân đã nặng như chì vì mệt mỏi sau những trận chiến dài đằng đẵng mà chưa có một lúc nào là nghỉ ngơi thật sự.

Ấy vậy mà giờ nó như có thể hoạt động được hai trăm phần trăm công lực vậy. Tôi búng chân bằng tất cả sức lực, tình yêu, lí trí của mình hướng về Miko. Dù vậy vẫn còn năm mét nữa mới tới được chỗ con bé.

Xung lực càng gần chỗ con bé đứng thì nó lại càng mạnh vì vậy cố gắng hết sức cũng chỉ có thể đến được đây. Nhưng tôi không từ bỏ, nhất định lần này phải làm được.

Để không bị nguồn xung lực ấy thổi bay khi sắp đến được gần tôi dùng mu bàn chân... cắm thẳng xuống mặt đất, bò đến chỗ em ấy. Dù từng tiếng rắc rắc của xương gãy vụn ra đi nữa. Cứ thế một bước... hai bước... ba bước. Lúc này có lẽ xương bàn chân tôi nó chẳng khác gì một đống mảnh vụn cả. Nhiều đốt xương đã bị lòi ra ngoài nhưng tôi vẫn cứ bước tiếp.

"Một... một bước nữa thôi... Nỗi đau này... có là gì so với em ấy đâu. Mày chịu đựng được Hiroshi!!! Tiến lên."

Thế giới lúc này trước mắt tôi chẳng còn gì khác ngoài Miko... Chỉ một bước nữa thôi là tôi lại ôm em ấy vào lòng được rồi. Như là mỗi khi em ấy buồn thì tôi đều an ủi vậy. Lần này cũng sẽ không thể khác được. Chắc chắn là vậy rồi. Tôi giơ chân lên, bước một bước cuối cùng, lần này tôi phải chặt tạm mu bàn chân đi, dùng xương óng chân để có thể cắm chắc xuống nền đất.

"Miko... Được rồi đấy! Em đã cho cả thế giới này thấy sự thịnh nộ của em rồi... Nên là hãy dừng lại đi. Có anh ở đây, không sao cả, mọi thứ sẽ ổn thôi... Nếu như thế giới này xấu xí đến thế... Thì hãy nhìn anh thôi. Cho đến khi nào anh tìm thấy sự đẹp đẽ của nó cũng được. Nên là... ĐỪNG BỎ CUỘC!"

Tôi ôm con bé, dù toàn thân tôi đã tơi tả vì nhận những vét chém vô hình từ xung lực nhưng tôi vẫn quyết giữ chắc con bé. Quyết tâm sẽ không phải lạc nó một lần nữa...

Từ từ... từ từ từng vết hoa văn của con bé đã thu nhỏ lại. Cuối cùng nó cũng thu lại hết. Những dong bão, sấm sét trên trời lúc này cũng dần tan. Để lại một vùng không rộng lớn chẳng còn lại gì trong bán kính cả vài kilomet. Trận bão tuyết không hiểu sao cũng dừng hẳn. Thứ sức mạnh của con bé này... rốt cuộc là khủng khiếp đến thế nào nữa vậy...

Con bé có vẻ vì dùng quá nhiều sức mạnh nên đã bất tỉnh. Tuy không biết rốt cuộc cái sức mạnh thần thánh ấy là gì nhưng có một điều tôi có thể chắc rằng. Miko nhất định, không được sử dụng nguồn sức mạnh ấy một lần nào nữa.

Chiêu thức đó quá mạnh chứng tỏ cái giá nó cần trả đương nhiên là không hề nhỏ. Như lúc này tôi cảm nhận được năng lượng SE của Miko không những yếu mà nó còn mờ ảo như có thể biến mất bất kì lúc nào nữa.

Chưa cần cho vết hoa văn đó lan kín khắp người thì có lẽ con bé đã bóc hơi không còn lại gì trước đó rồi. Tôi chuyển một nguồn SE xuống hai bàn chân để tạo một nguồn năng lượng giữ bản thân có thể đứng được, sau đó bế Miko lên tự nhủ:

"Trước mắt phải rời khỏi nơi này đã rồi tính gì thì tính tiếp..."

"Ngươi... định đi đâu cơ Hiroshi?"

"Là ai vậy? Không thể nào!?"

Sau khi Miko giải toả năng lực thì xung quanh đây tôi chẳng còn thấy một thứ gì chứ, sao lại có một giọng nói như vậy được.

Tôi nhìn qua thì gương mặt ấy, mái tóc ấy... Chẳng thể nào nhầm lẫn được. Là... là Lekant. Ả ta thầm niệm cái gì đấy, sau đó như có một nguồn lực vô hình đẩy tôi ra một đoạn vài chục mét. Trong tức khắc y đã cướp được Miko trên tay tôi.

"Cảm ơn cậu, Hiroshi... Vì đã cứu "Anh hùng" của thế giới này nhé tên "phản diện đã được thần chọn""

"Phản diện được thần chọn!? Cô đang nói gì vậy? Và lại rốt cuộc cô là ai vậy? Chắc chắn không thể đơn giản là con của trường làng và chị của Miko nhỉ, mục đích thật sự là gì?"

Ả ta bật cười khanh khách một cách khoái chí. Sau đó quay qua nhìn tôi với một vẻ mặt diễu cợt mà nói:

"Không phải cậu cũng lờ mờ đoán được tôi là ai rồi chứ nhỉ, Hi ro shi!!!"

Ả lấy ngón trỏ chỉ vào môi, nghiên đầu qua một bên nhìn tôi với vẻ mặt thèm thuồng. Tay còn lại thì đã vác Miko lên vai như một bao cát.

"Ra là vậy... cô là... bề tôi của vị thần phải không? Thảo nào lúc ở bàn ăn ấy tôi cảm giác thiếu một thứ gì đó nhưng không thể nhớ ra thứ gì. Là một dạng phép thuật thôi miên à."

"Ping pong ping pong. Chính xác, nhưng đáng tiếc nhỉ Hiroshi... Ngươi đã biết đến thế mà vẫn không thể tránh à... đúng là đáng thương mà."

Y vẫn nhìn tôi với một ánh mắt đầy ẩn ý, nụ cười vẫn nở trên môi. Như thường lệ tôi thở dài ra một tiếng để lấy lại bình tĩnh rồi đáp trả:

"Nếu cô cố tình khích tướng tôi thì xin thứ lỗi là nó thất bại rồi. Tôi chỉ là con người và hiện tại còn quá bất lực để có thể làm tất cả nên cho dù có biết thì cũng chẳng thể chống lại bọn họ... Vì vậy tôi xin đầu hàng. Các người muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được... Miễn là đừng đụng đến con bé... Đó chỉ là yêu cầu nhỉ nhoi của tôi thôi. Đối với thần thì đó không phải là điều quá đơn giản sao!? Nên là xin các người... đừng kéo theo người vô tội vào vì tôi nữa được không?"

Lekant nghe đến đây thì mở to mắt nhìn tôi như vẻ bất ngờ sau đó lại tiếp tục cười một tràn cười dài như coi phải một bộ phim hài mà nhìn mặt nhân vật thôi đã buồn cười vậy. Năm phút sau cô ấy lâu nước mắt rồi nhìn qua tôi với vẻ mặt một mắt mở to một mắt bé, miệng cười rộng đến mang tai khinh thường mà nói:

"Hả!? Ngươi nói nhảm gì vậy Hiroshi? Hình như ngươi có hai sự hiểu lầm to lớn ở đây đấy!"

"Hiểu lầm!?"

Tôi lụ khụ đứng dậy, một tay vẫn phải điều hoà năng lượng để giữ mình đứng dậy, mắt không ngừng hướng về phía Lekant.

"Ngươi vẫn chẳng chịu thay đổi gì, vẫn cứ ngạo mạn nghĩ thế giới này xoay quanh ngươi thế à. Nói cho ngươi biết hiểu lầm thứ nhất. Ngươi... chẳng qua chỉ là trò giải trí tạm thời của các ngài ấy trong khi các các vị thần "chuẩn bị cốt truyện chính" cho thế giới mà thôi. Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì mà các ngài ấy phải quan tâm quá mức chứ."

Nghe đến đây tôi chợt nhận ra điều gì đó. Mọi thứ, những mảnh ghép gần như đã được chấp vá lại với nhau. Ánh mắt của tôi bắt đầu vằn lên những tia lửa, đỏ ngầu nhìn về phía Lekant. Lúc này cô ta đã không còn muốn dấu diếm gì nữa mà nói tiếp:

"Đúng như ngươi nghĩ rồi đấy! Mục tiêu của bọn họ... là Miko—người nắm giữ sức mạnh Huỷ Diệt Tối Thượng, thứ sức mạnh có thể ngang ngửa với các vị thần, thậm chí là hơn thế nữa. Vì thế cô ấy theo cốt truyện sẽ là một trong những anh hùng thời đại này. Người sẽ mang lại sự bình yên cho thế giới..."

"Và cái ngươi gọi là "kẻ phản diện được chọn" sẽ là ta sao... Đúng là một kịch bản không thể khốn nạn hơn nhỉ. Thật sự rất giống với tính cách của bọn khốn đó đấy!"

Vừa khích tướng ngược lại tôi vừa suy nghĩ về những thông tin mình vừa mới tìm hiểu được. Thì ra thứ hồi nãy Miko phóng ra chính là Huỷ Diệt Tối Thượng. Một sức mạnh có thể tiêu diệt không chỉ cả một quốc gia mà có thể là cả một lục địa, thậm chí là thế giới mà.

Nhưng tôi cảm giác như sức mạnh đó... nó thân thuộc đến lạ thường. Như là bản thân cũng có vậy... Khoan đã... không lẽ nào cái thứ ám khí tím đó và những lần mình vô thức bất tỉnh...

Thôi chuyện đó từ từ tính sau. Thứ trước mắt mình cần lo lúc này là làm sao đưa Miko ra khỏi đây đã. Nếu đúng theo cái cốt truyện ghê tởm của bọn chúng thì chắc chắn sau này mình và Miko sẽ đánh nhau đến chết. Nhất định phải tránh điều đó xảy ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net