Chương 42: Kết Arc 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tỉnh dậy, một luồng xung kích mạnh phóng ra từ tôi đến mức Lekant cũng phải che người lại. Ả ta tròn xoe mắt bất ngờ nhìn diện mạo tôi lúc này.

"Mắt Đen... làn khói màu tím ấy... Không lẽ nào?"

"Hỗn Mang Tối Thượng Ý: Cầu Nhiễu Loạn"

Không để ả chờ lâu tôi đưa tay lên, bắn về Lekant một chùm đạn màu tím không rõ chất liệu. Thậm chí tôi còn không hiểu mình vừa mới hô cái gì nữa vì nó chỉ là một mảnh kí ức lúc nãy khi tôi chìm vào bóng tối mà thôi.

Lekant đổ mồ hôi nhẹ vì cảm thấy có gì đó không đúng từ những quả cầu năng lượng tím kì dị ấy.

"Hừm... đừng có hù nhau chứ. Phong Ý: Mưa tên. Ah!!! Chết tiệt cái đám cầu tím ấy..."

Lập tức từ bàn tay ả bắn ra hàng trăm mũi tên bằng cách nén gió về phía những quả cầu. Tuy vậy khi những cung tên ấy khi vừa đụng trúng quả cầu liền nhảy loạn xạ, bắn về tứ phía cả tôi và ả.

Tuy nhiên ả còn bị dính thêm những quả cầu tím ấy của tôi nữa. Vì những quả cầu ấy bay không quá nhanh nhưng ả đã lấy tay đỡ một quả. Ngay lập tức, cánh tay ấy biến dạng thành một thứ rất kinh khủng.

Tôi cảm giác như thấy thịt và máu bên trong cánh tay ấy lồi ra ngoài và ngược lại, lông và da lại bị độn ngược vào trong rất kì dị. Những ngón tay cũng bị bẻ gãy tạo thành hình những vòng tròn một cách khó hiểu.

Chưa hết có vẻ như quá trình ấy còn kèm theo cả một cơn đâu khủng khiếp không gì bằng. Lekant đau đớn la lên như tiếng người bị tra tấn ép cung bằng những hình phạt đau đớn. Nước mắt bắt đầu rơi, mắt ả đỏ ngầu nhìn vào cánh tay đang biến dạng và không thể cứu chữa của mình rồi dứt khoắt cắt phăng nó đi.

Lại một tiếng kêu lớn la lên sau đó im bặt. Ánh mắt con ả từ từ quay qua nhìn tôi một cách điên loạn. Lúc này trong ả như già đi vài chục tuổi kèm theo đó là một đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy hận thù nhìn về phía tôi.

"Sao, đau đớn không Lekant? Những người đã chết và bị hành hạ dưới tay ngươi còn đau đớn gấp ngàn lần vậy đấy nên đừng có la như kiểu cả thế giới đang giết ngươi thế chứ! Chắc ngươi không nghĩ có ngày hôm nay phải không!? Đến lúc phải trả giả cho những gì ngươi gây ra rồi đấy."

Mặt Lekant đanh lại hàm răng nghiến ken két vào nhau, nhìn vào mặt tôi hét lớn:

"Không ngờ đấy, năm trăm năm nay ngươi là người đầu tiên có thể đánh được ta đến như vậy. Đúng là ta có vui đùa quá trớn rồi. Đây cũng là một trong những sức mạnh Tối Thượng à, thú vị lắm. Đáng tiếc, giờ chơi... kết thúc rồi! Không gian ý: Bẻ gãy Không Gian"

Tôi thấy ả ta dùng một tay, "cậy" không gian chỗ ả đứng ra rồi biến mất vào trong. Tôi hít một hơi thật sâu, thủ thế.

"Ả ta... đâu rồi?"

Khi nhắm mắt lại để cảm nhận thì tôi thấy được sự di chuyển mờ nhạt của ả ta trong không gian. Vì nó quá nhanh và mờ ảo nên rất khó để xác định. Vì thế chưa đến một phần mười giây thì tôi đã thấy một cú đá của ả lao đến. Dù vậy tôi vẫn kịp đưa hai tay vẫn còn năng lượng màu tím ấy đỡ. Nhưng giống như tôi đã lường trước được đòn tấn công của ả, Lekant cũng lường trước được đòn thủ của tôi nên ngay lập tức một cánh tay từ phía khác đã bay đến, đấm tôi bay về phía khác.

Định lấy lại thế thì từ hướng tôi định dừng ấy. Hàng chục nguồn năng lượng đậm đặc bay đến. Dù tôi đã kịp đỡ nhưng lực chạm nó quá mạnh, đến mức đẩy tôi bay về hướng khác dù nó đã bị luồng khí tím đổi chiều bắn tứ tung. Cứ thế tôi bay từ chỗ này đến chỗ khác trong bất lực.

"Tiếp này tên nhân loại rác rưởi: Không gian ý: Trọng lực"

Lập tức tôi liền như bị một ai đó đè bẹp xuống nền đất với một lực nặng ít nhất đâu đó vài chục tấn. Tôi hét lớn dùng tay đưa đám khói tím xuống nền đất. Lập tức toàn bộ lực đè ép văng ra tứ phía tạo thành những ổ voi khủng lồ.

Cuối cùng sau những đợt tấn công dồn dập không lối thoát ấy đã dừng lại đôi chút. Nếu không nhờ cái sức mạnh từ làn khói tím bí ẩn này tôi có lẽ đã phải trầu trời mấy lần rồi.

Nhưng khoảng nghỉ ấy cũng chỉ kéo dài chưa đến một phút thì nó lại tiếp tục đến:

"Phong ý: Liên Hoàn Tường Gió!"

Lập tức, một bức tường gió lớn bay đến định đánh bay tôi thì tôi đã bắn ra quả cầu tím để nhiễu loạn. Nhưng tiếp đó không phải là một cái nữa mà là chục, thậm chí tiếp đó là hàng trăm cái bay đến liên tục.

"Chết tiết thật!"

Con ả Lekant không những mạnh mà phản ứng tình huống cũng quá nhanh nữa. Vì e ngại cái năng lượng màu tím của mình mà ả không đánh trực tiếp mà chỉ đọ năng lượng SE. Như thế này thì chả khác gì lấy trứng chọi đá sao!

Cứ tiếp tục ở thế bị động thế này thì chẳng khác gì chim trong lồng, tôi buộc phải kiếm được vị trí của con ả thì mới có cơ hội lật thế cờ được. Vừa phải đỡ những bức tường gió cứ đến liên tục ấy vừa phải suy nghĩ cách để tiếp cận.

Cuối cùng quyết định liều một phen. Tôi dồn số năng lượng SE ít ỏi còn lại toàn bộ biến thành một lớp màn chắn tím để giảm tác động của bức tường. Theo tôi tính toán thì lớp màn chắn chỉ có tác dụng trong tối đa cầm cự được khoảng hai phút. Trong thời gian đó bằng mọi giá tôi phải tìm được Lekant và hạ ả.

Tôi gồng hết năng lượng biến thành màn chắn, sau đó nhắm mắt lại, dùng toàn bộ ý chí còn lại của mình để tìm kiếm.

"Không, chỗ này là ả mới chạy qua, là chỗ này... không. Không ổn rồi."

Vì vị trí ả ta thay đổi liên tục nên tôi phải suy nghĩ cách khác. Bỗng một ý tưởng loé qua đầu tôi, xong gần một phút nhìn vị trí di chuyển của ả tôi đã nhận ra rằng ả di chuyển theo một quỹ đạo nhất định có hình vòng xoắn ốc vít. Vì thế tôi bắt đầu tính toán tọa độ, lực gió và tốc độ bản thân trong vòng ba mươi giây tiếp theo.

"Đúng rồi, chắc chắn là chỗ đó."

Nhanh như cắt tôi nhảy đến vị trí định sẵn chia một nửa năng lượng của lớp màn ra tấn công vào chỗ ấy.

"Tìm... thấy ngươi rồi!!! LEKANT"

"HIROSHI!!! Tên nhân loại hạ đẳng này."

Vì lực tấn công vào chưa đủ mạnh nên ả ta đã cười lên khanh khách chế diễu.

"Ha ha đáng tiếc là ngươi còn quá yếu để có thể điều khiển cái thứ kì dị đó. May mắn có vẻ không đứng về phía ngươi rồi."

Tôi nhe răng cười, nhìn thẳng vào khoảng không nơi Lekant đang đứng mà bộc bạch:

"Ngươi nói đúng Lekant. May mắn chưa bao giờ đứng về phía ta cả. Nên là..."

"Nên là..."

"Sẽ thế nào nếu ta đánh đổi một vài thứ quan trọng để có được thứ đó nhỉ?"

"Ý ngươi là... khoan đã... không lẽ nào!"

"Đúng đấy! Nhận lấy này!"

Lần này tôi lấy cả năng lượng sống của bản thân để bù đắp vô để quả cầu đủ khoẻ, đánh tan cái màn chắn không gian vô hình ấy.

"Cái tên điên này... Ah!!!"

Một tiếng nổ vang trời cất lên. Ngay tại nơi tôi tấn công ấy liền nứt ra một đường thẳng lên bầu trời. Nó đụng đến tầng mây thì lập tức cả chục tầng sét đánh vô vết nứt ấy khiến nó dần dần liền lại. Lúc này tôi đã văng ra khỏi vụ nổ kinh hoàng ấy nằm bất động. Cơ thể tôi giờ đã hoàn toàn cạn kiệt, chẳng còn bất kì thứ gì nữa. Nhưng những thứ ấy lúc này không quan trọng. Điều tôi muốn biết lúc này là...

"Mình đã hạ được con ả chưa..."

Tôi cố gắng nhỏm đầu dậy, nhìn về hướng khói đen mịch mù vẫn chưa tan kia mong rằng sau vụ nổ ấy chính là điều kết thúc. Nhưng thật sự chẳng bao giờ tôi may mắn cả.

"Yô Hiroshi... Ta thật sự không ngờ đấy. Rốt cuộc thì ta cũng không giấu được thực lực thật sao... Vì ngươi mà sắp tới ta lại bị phong ấn sức mạnh mấy năm rồi... Nhưng thôi kệ, để ngươi trả giá là được."

"Sao cơ... thực lực thật... Hộc."

Chưa nói xong thì tôi nhìn từ xa Lekant hai tay đang ôm đôi mắt của mình thì từ từ cô ả bỏ ra. Lòng đen màu nâu của mắt cô ấy rời xuống, dần dần để lộ con ngươi màu xanh lá cây và trong như có một cây thập giá ở bên trong vậy.

Con ả chớp mắt một cái thì xung lực tạo ra nó như muốn đè bẹp toàn bộ hi vọng của tôi vậy. Nó mạnh đến mức ép gãy gần như toàn bộ các khớp xương tôi thành từng mảnh nhỏ. Phổi bị ép đến không thể thở được. Tôi thổ huyết ngày một nhiều mà không có dấu hiệu dừng lại.

Mỗi bước đi của cô ấy đến gần tôi như là một toà nhà đè lên tôi vậy. Dù thế nhưng chẳng hiểu sao... tôi vẫn đang sống và cảm nhận được từng cơn đâu vượt mức chịu đựng của bộ não này.

Tiến thêm chục bước nữa cuối cùng ả cũng đứng trước mặt tôi, nhìn xuống như nhìn một thứ rác dưới chân mà nói một cách lạnh lùng.

"Ngươi có thể mạnh ngang với lúc ta chỉ có một phần trăm năng lực đã là khá lắm rồi đấy nhóc."

Con ả ngước mặt lên trời, thở dài sau đó nhìn tôi với ánh mắt thương hại:

"Tiếc thật đấy! Ngươi nhìn ngon thế này mà giết thì uổng quá... Ta cũng định nghiên cứu xem cái sức mạnh tối thượng của ngươi nó cần điều kiện gì để kích hoạt nữa... Nhưng chắc không được rồi. Ngươi còn phải trá giá cho cánh tay của ta chứ... nhỉ... nên là... chết đi Hiroshi"

Vậy là một cuộc đời nữa của tôi lại sắp kết thúc ở đây rồi sao. Nực cười thật, tôi cứ thua mãi, thất bại mãi... Tại sao lúc nào cũng là phải chọn tôi là con rối cho các người vậy?

Tôi chỉ cầu xin một lần được sống là chính mình, bảo vệ những người mình yêu quý mà các người lại khó khăn đến thế sao. Mà thôi kệ... dù gì thì ít nhất mình sẽ không phải đối đầu với Miko. Nếu em ấy trở thành anh hùng thì cũng không hẳn là tệ dù cho là sắp xếp của bọn chúng đi nữa.

Tôi quay qua, nhìn Miko đang nằm ngủ ở giữa không trung lần cuối rồi tự nhẩm nói với em ấy.

"Cảm ơn Miko, cảm ơn vì tất cả những gì em đem lại. Cảm ơn vì đã cho anh những phút giây hạnh phúc nhất của hai kiếp sống này. Hẹn em một ngày không xa ở thế giới mà em mong đợi nhé... Miko."

"Xin lỗi nhưng nhà ngươi mà chết thì ta phiền lắm đấy! Hiroshi à, Hắc Ám Ý: Nuốt chừng"

Tôi nhắm mắt lại đợi cái chết đang treo lơ lửng trên cổ thì một giọng nói quen thuộc kéo tôi về thực tại. Khi tôi mắt mắt ra thì không thể tin vào mắt mình.

"Maddog! Là mi sao, sao mi lại ở đây?"

Mèo con từ xa niệm chú sau đó tạo một vùng bóng tối toang đớp lấy Lekant. Ả ta bất ngờ nên đã nhanh chống nhảy ra khỏi đòn tấn công. Ngay lập tức mèo con nhảy đến trước mặt chắn cho tôi.

"Chuyện dài lắm để sau rồi ta kể cho ngươi nghe giờ thì..."

"Ngươi hãy câu giờ cho ta hồi phục một chút rồi mình cùng nhau tấn công ả. Nhất định phải đánh bại ả ta lần này, nếu không thì..."

"Không!!!"

Tôi bất ngờ khi mèo con hét lên một tiếng thật lớn. Nhìn Lekant bằng ánh mắt e ngại một chút rồi quay qua tôi và nói:

"Mình chạy thôi."

"... Này mèo con... mày nói nhảm cái gì vậy? Làm sao tao có thể bỏ mặc Miko được. Đừng có đùa chứ?"

Mèo con vẫn nghiêm túc nhìn tôi và không có dấu hiệu gì là trò đùa cả. Lúc này tôi mới cảm nhận được sự nghiêm trọng của sự việc.

"Đừng có giỡn mặt Maddog! Không bao giờ tao bỏ Miko đâu... mày đừng... buông tao ra! Chết tiệt! Maddog thả tao ra nhanh!!!"

"Cái con quái vật ấy không phải là thứ mà ta và tên nhân loại nhỏ bé như ngươi hiện tại có thể chọc đến đâu!"

Vừa nói, mèo con vừa lôi xồng xộc tôi chạy đi.

"Không ngươi thả ta ra, không thì Miko nguy mất!"

"Ngươi cố tình lờ đi hay thật sự không thấy cái nguồn Ý lực nhiều không khác gì một ngọn núi vậy. Cái "thứ" ấy có nguồn ý lực nếu giống với mẹ ta kể thì ít nhất bằng với ma vương đời trước ấy. Ta cũng chẳng hiểu làm sao ngươi còn sống đến giờ được nữa! Đi thôi Hắc Ám Ý: Ẩn"

"KHÔNG!!! MIKOOOO!!!"

Không quan tâm lời kêu thảm thiết của tôi. Mèo con lôi tôi chạy vào một vùng tối đen đặc. Đây có lẽ là không gian của mèo con tạo ra. Nó cứ thế gắp tôi đi bỏ lại Miko. Con ả Lekant điên kia lúc này chỉ lấy ngón tay chỉ nhẹ vào má và cười một nụ cười quỷ dị.

Tầm nhìn tôi tối sầm lại như chìm vào màn đêm. Chắc có lẽ đôi mắt ấy đã mỏi mệt khi cứ phải chứng kiến những cảnh từ biệt quá đỗi nghiệt ngã, nằm ngoài sức chịu đựng của nó rồi. Thần trí tôi cũng dần buông thả và trắng xóa, chẳng muốn nghĩ thềm về điều gì nữa. Tất cả chỉ còn động lại những câu hỏi vô nghĩa mà bản thân bất lực trong việc giải đáp. "Tại sao mọi thứ lại thành ra như thế này?" "Mình đã làm gì sai?" Ánh mắt vô hồn cứ thế nhìn vào hư không vô định. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net