Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tên mà tôi canh giữ nhìn thấy cảnh đấy thì mặt cắt không còn giọt máu mà nhìn nhau. Tôi chỉ khẽ lắc đầu rồi hỏi với tới khi Hiroshi quay trở lại:

"Nhân loại... có một tên gần bằng cấp tám mươi thôi mà ngươi xử lý lâu quá đấy."

"Xin lỗi... vì tao muốn thử nghiệm cũng như thu thập một chút thông tin ấy mà."

"À vậy sao... rồi những tên này ngươi tính thế nào đây?"

Vừa nói tôi vừa chỉ chỉ vào má của tên trọc và đồng bọn. Không hiểu sao nhưng bọn chúng lại tỏ ra vẻ dễ chịu lắm.

Hiroshi đến gần nhìn cả ba bọn họ, sau đó bắn thứ gì ấy vào tim bọn chúng. Tức khắc cả ba tỏ vẻ đau đớn đến tột cùng, chảy dãi, mắt nổi lên gấp đỏ, thở gấp không hiểu lí do. Được gần một phút thì bọn chúng mới trở lại như bình thường. Lúc này Hiroshi mới bắt đầu giải thích.

"Ta vừa mới làm khế ước với các ngươi. Từ giờ các ngươi sẽ hoạt động theo chỉ thị của ta. Tên nào muốn chống đối thì cơn đau hồi nãy... không chỉ có thế đâu. Các ngươi hiểu chứ?"

Cả ba đứa mặt tối sầm vì sợ hãi, gật đầu lia lịa mà không phản đối bất kì điều gì. Tiếp đó thì Hiroshi bắt đầu thẩm vấn bọn chúng, đại loại là về vấn đề ai là ngươi thuê bọn chúng làm việc này cũng như tên sát thủ ấy là ai.

Như đã hoàn toàn bị thuần phục, cả ba bọn họ kể tất tần tật về những gì họ biết. Nói chung thì những gì bọn tôi thu thập được là nhiệm vụ này được uỷ thác từ một tên hầu tước tên Hilter—người khá có máu mặt trong vương quốc Arestia. Còn tên sát thủ ấy là do tên Hầu tước ấy tiến cử đi cùng.

Về chiếc nhẫn tội lỗi ấy thì thật ra cả ba bọn họ đều được tên sát thủ ấy đưa cho đề phòng bất trắc... Nhưng do cái bọn ngốc này sợ chết quá mà quên luôn việc phải xài nó đấu với Hiroshi nên đã giữ được một mạng. Kể ra đôi khi vô tri một chút mà thoát được một kiếp cũng không phải một điều gì đó quá tệ.

Sau khi đã có hết thông tin của ba tên này thì Hiroshi tiếp tục ra lệnh cho bọn chúng:

"Được rồi... những chiếc nhẫn này ta sẽ giữ lại. Các ngươi cũng thấy đấy, nếu xài những chiếc nhẫn này rồi thì nó sẽ như thế nào nhỉ?"

Bọn chúng không cần nghĩ gì mà lật đầu lia lịa, sau đó đưa lại hết những chiếc nhẫn cho Hiroshi mà không phàn nàn một câu nào, tiếp đó bọn chúng lắp bắp hỏi:

"Vậy thưa... thưa ngài... bọn tôi giờ phải làm gì đây."

Hiroshi thở hắt ra một hơi nhìn bọn chúng rồi bắt đầu phân việc:

"Bọn ngươi giờ hãy cứ tỏ ra như bình thường là được rồi. Chuyện các ngươi gặp ta hôm nay coi như là không tồn tại. Mặt khác các ngươi cứ làm nhiệm vụ mà cái đám quý tộc uỷ thác để thu thập tình báo cho ta."

"Vậy... vậy bọn tôi làm sao để liên lạc với ngài ạ?"

Hiroshi quay đi xa dần rồi truyền âm thẳng vào đầu của bọn chúng và cả tôi:

"Việc đó các ngươi không cần lo. Ráng mà làm tốt việc thu thập thông tin là được. Chừng nào ta cần thì tự động sẽ tìm đến các ngươi thôi. Được rồi quay về đi! Nhớ nhiệm vụ ta giao cho đấy."

Cả bọn nghe xong thì nháo nhào ba chân bốn cẳng vắt chân lên cổ mà bỏ chạy. Trong đáng thương thật nhưng kệ vậy. Tôi nhảy lên đầu Hiroshi nằm chễm trệ trên đó rồi bắt đầu hỏi.

"Ngươi... giờ điều gì cũng dám làm nhỉ? Kế ước với đồng loại à, cái này lần đâu ta nghe luôn đấy!"

Hiroshi im lặng một chút sau đó cũng chịu mở lời:

"Làm gì có tồn tại khế ước đó. Cú lừa thôi."

Tôi mở tròn mắt quay xuống nhìn gương mặt lạnh lùng của cậu ấy gõ gõ vài phát rồi nói tiếp:

"Ôy... ngươi chơi lớn thế à? Rồi lỡ bọn chúng phát hiện thì sao. Vậy thì coi như công cốc à?"

Hiroshi tiếp tục giải thích:

"Chắc chắn là không đâu. Ánh mắt của bọn chúng là thứ ta rõ nhất... Đó là ánh nhìn của những kẻ bị sự sợ hãi tuyệt đối trói buộc chiếm giữ. Những kẻ sợ chết như bọn chúng thì thoát được điều đó là không thể đâu."

"Vậy còn chuyện chiếc nhẫn quái quỷ kia chắc là chiêu trò của tên Hầu Tước nhỉ?"

"Không đâu mèo con. Thật ra thì tao cũng tưởng tượng ra được ai có liên quan đến rồi. Nhưng giờ mình vẫn chưa đủ sức mạnh để đánh bại ả ta đâu."

"..."

"À đúng rồi nãy giờ nói chuyện mà mém quên... Rồng..."

Hiroshi mở cái áo khoác ngoài ra nhìn vào bên trong thì không biết từ lúc nào con rồng ấy đã ngủ thiếp đi. Coi bộ nó đã quá mệt mỏi khi bị cả loài người lẫn quái vật truy đuổi thế này. Nhưng cũng phải thôi, dù gì thì bất kì bộ phận nào của loài rồng cũng đều có giá trị cao bằng hoặc hơn sừng của mẹ tôi cả mà.

Hiroshi khều khều bé rồng rồi nói tiếp:

"Ngươi quyết định theo ta hay sao mà nằm ở đây?"

Thấy sờ sờ mà nó không nói gì vẫn cứ lăn qua lăn lại ngủ tiếp nên Hiroshi cũng không muốn chọc nữa mà nói:

"Thôi được rồi, thế thì từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Siron nhé."

Chợt con bé sáng lên một phát nhưng có vẻ nó vẫn không quan tâm lắm. Đúng là an lạc quá nhỉ... Nó ngủ rồi thì chắc tôi cũng...

"Mày nghỉ đủ chưa mèo con đi tiếp này."

"Hể... thêm chút nữa đi, ngươi là cái giống gì mà khoẻ quá vậy?"

Hiroshi chỉ thở dài không nói gì mà tiếp tục lên đường làm tôi chẳng kịp chuẩn bị mà lăn ra khỏi đầu hắn ta. Đúng là một tên sen vô tình mà.

Cứ như thế tôi phải chạy muốn tắt thở để bám theo con trâu nước ấy thêm một ngày nữa. Dần dần khu rừng âm u mỗi lúc một sáng dần lên mà không còn phải nhờ những hạt ánh sáng yếu ớt của rừng cây nữa. Bây giờ thì nói đã là ánh sáng thật sự của bầu trời toả nắng rồi, càng đến gần tôi càng thấy nó chói chang khó tả.

Đây sẽ là lần đầu tiên tôi ra khỏi quê hương... nơi mình sinh ra và lớn lên cùng với mẹ và các chú. Đúng là có một chút không nỡ thật nhưng tôi phải cố thôi. Tất cả đều là để bản thân có thể đưa chủng tộc Shadow Cat về với lại thời hoàng kim của nó. Và chắc chắn chừng nào tôi vẫn còn chung chí hướng với tên nhân loại tên Hiroshi này thì giấc mơ ấy không phải còn xa nữa.

Sau cuộc lữ hành dài đằng đẵng. Từ phía nam mà lặn lội lên tận phía bắc thì cuối cùng sau bao ngày chờ đợi. Bọn tôi cũng đã ra khỏi khu rừng Promios—khu rừng bóng đêm đầy thân thương và kỉ niệm ấy để đến một chân trời mới. Kể từ khi ra khỏi khu rừng này thì đoạn đường để đến học viện ma pháp chỉ còn khoảng một ngày di chuyển nữa mà thôi.

Dù vậy kì khai giảng trong thư nếu tôi nhớ không lầm thì sẽ bắt đầu trong ngày mốt, tính ra bọn tôi cũng chỉ vừa đủ thời gian để đến kịp mà thôi. Đúng là cái cha già Statos ấy tính toán khiếp thật.

"Trực tiếp bị ánh mặt trời chiếu như vậy ngươi có sao không Maddog."

Hiroshi hỏi nhưng không quay ra đằng sau. Mà thật thì tôi cũng không muốn cậu ta nhìn thấy cái dáng vẻ thảm bại này.

Đường đường là một Shadow Cat King uy nghiêm. Ấy vậy giờ thì đang phải lè lưỡi thở hổn hển, chân trước thì run run, chân sau thì căng cứng như muốn từ chối việc chạy tiếp.

Mắt cũng dần nhìn ra hai à không... ba tên Hiroshi trước mặt rồi... Quả thật tôi phải giảm cân như lời tên nhân loại ấy nói thôi, chứ thế này hoài thì nhục chết mất. Nhưng mà việc đó tạm thời bỏ qua một bên đi. Thứ tôi cần lúc này chỉ là được nghỉ một chút nữa thôi. Vì thở còn không ra hơi nên tôi buộc lòng truyền tính hiệu cho cậu ta cầu cứu:

"Ừm... ánh sáng này thì nhằm nhò gì nhưng mà Hiroshi. Nhưng trẫm không ổn chút nào, vì vậy Hiroshi ngươi có thể..."

"Tao từ chối!"

"Ơ kìa... ta còn chưa nói hết câu mà."

"Mày định nhờ tao bế đi chứ gì, nên chê nhé!"

"Tên nhân loại chết tiệt, bất công quá! Không phải ngươi đang cõng con rồng kia sao! Mang thêm ta nữa có sao đâu."

"Mày nặng quá làm tao chạy chậm lắm nên từ chối!"

Cái tên nhân loại khốn kiếp này cứ chê ta mập hoài. Bực mình quá mà... ngươi đợi đấy! Đợi đến nơi đi rồi xem ta xử ngươi thế nào tên nhân loại thối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net