Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tiên người nữ đang ôm tôi vào lòng này là Tudor Lilith, tính tình thì khá là e thẹn. Còn người con trai tóc vàng ngồi kế bên là anh của cô ta Tudor Rayleigh, cả hai đều là hoàng tử và công chúa của vương quốc Arestia. Hai người còn lại mặc đồ có phần bình thường hơn là Yamagi Kyo—cái tên ngố ngố kia và Watanabe Hime—người con gái mái tóc đen mượt, họ là những anh hùng của đất nước này.

Cứ như vậy, trên đường năm người nói chuyện rất tự nhiên như những người bạn lâu năm vậy. Thật là cái tên Hiroshi này, cứ làm quá mọi chuyện lên. Không phải mọi thứ vẫn tốt đẹp đó sao.

Tôi với vẻ mặt đầy tự tin nhìn qua Hiroshi thì bản thân tôi lập tức muốn ngăn lại ngay điều đó. Cậu ta vẫn tươi cười nhưng nụ cười đấy nhìn tôi như muốn băm tôi ra làm trăm mảnh vậy. Sợ quá! Thôi không nhìn nữa...

"À đúng rồi Hiroshi, cậu có chuyện gì mà phải lặn lội từ phía nam lục địa lên tận phía Bắc này vậy? Không phải như vậy là sẽ bắt buộc băng qua khu rừng chết chóc Promios sao?"

Đang nói chuyện đời thường thì chợt Hoàng tử quay qua hỏi Hiroshi khiến cậu có chút bất ngờ nhưng cậu không suy nghĩ nhiều mà đáp ngay:

"Cũng chẳng giấu gì mọi người. Vì mình ở nơi khỉ ho cò gáy với sư phụ quanh năm, ít giao tiếp với người bên ngoài. Vì thế nên nhân dịp học viên ý pháp khai giảng nên ông ấy mới nói mình lên thủ đô để đăng kí học thử một lần xem sao ấy mà."

Tôi khá bất ngờ khi cậu không cố tình dấu mình mục đích của mình là tham gia học viện. Tuy lí do cậu ta vẽ ra thì cũng không hẳn là sai... Thôi kệ để xem cậu ta giải quyết thế nào vậy.

Bốn người còn lại nhìn nhau với một vẻ gượng cười nhìn Hiroshi, hoàng tử đại diện nói thay tiếng lòng mọi người:

"À... ừm nói sao nhỉ? Trùng hợp thật, tôi cũng là học viên ở đó này. Nhưng cậu thật sự muốn vô thật à."

Ánh mắt ái ngại của hoàng tử nhìn Hiroshi khiến cậu ta có chút chột dạ nhưng cậu ấy vẫn giữ bình tĩnh mà hỏi lại:

"Hể... ý ngài là...?"

Rayleigh thở dài sau đó bắt đầu giải thích:

"Hờ... tôi biết là sư phụ cậu muốn đưa cậu đến môi trường học ý pháp chất lượng nhất nhưng mà tôi sợ cậu chưa đủ điều kiện để được nhận học đâu."

Tôi há hốc mồm nhìn bọn họ như nghe một tin sét đánh. Cái đám ngáo đá này, nếu con quái vật ấy không đủ tư cách nhập học thì tụi bây xứng à... Ah... tức chết tôi mà, nhưng Hiroshi đã dặn là không được tiết lộ điều gì hết... Rốt cuộc con quái vật này tại sao không đủ tư cách cơ chứ.

Tôi nhìn qua Hiroshi thì cậu ta không có vẻ gì là ngạc nhiên cả mà thản nhiên hỏi lại như một câu khẳng định:

"Hầy... quả là vấn đề là cấp độ của tôi nhỉ."

À...

Bản mặt tôi lúc này mới giãn ra vì hiểu vấn đề. Khác với những loài quái vật có thể cảm nhận ý lực để đánh giá đối phương mạnh hay yếu như bọn tôi. Loài người họ không thể làm điều đó nếu không đạt được nguồn ý lực nhất định. Vì vậy họ sẽ quan tâm đến cấp độ hơn vì nó dễ dàng xác nhận thực lực đối phương. Không hổ danh là chủng tộc yếu nhất toàn đại lục Rorita. Thật là bất tiện quá đi.

Mà, nếu hỏi về lí do vì sao bọn họ yếu như vậy mà vẫn trụ vững được đến giờ thì đó chỉ có thể là thứ gọi là "tri thức". Khoảng thời gian tôi ở chung với cái con sen người không ra người, quái vật không ra quái vật kia thì cũng hiểu cái thứ ấy nó mạnh và nguy hiểm cỡ nào rồi.

"Cậu cũng đừng thất vọng quá Hiroshi. Dù bây giờ co dù chỉ mới cấp mười nhưng tôi tin chắc rằng năm sau là cậu sẽ đạt được cấp mười lăm ngay thôi. Nếu không thì để ngài Kyo đây chỉ cậu vài đường kiếm nhỉ. Hề hề!"

Kyo ấy khoác vai Hiroshi cười cười tự chỉ vào bản thân mình tỏ vẻ là đàn anh làm tôi cố để nhịn cười. Đáng tiếc cho lời khuyên của hắn, Hiroshi bị nguyền rủa nên dù có thêm một năm nữa cũng chưa chắc lên được thế đâu.

Nhưng mà nếu hỏi cậu ta sẽ mạnh đến cỡ nào sau một năm không thì nó lại là câu chuyện khác...

Hiroshi nhẹ nhàng đẩy Kyo ra, mặt vẫn không tỏ một vẻ gì bất ngờ hay cảm động trước lời an ủi vô tri của bọn họ mà nói tiếp:

"Cảm ơn mọi người đã quan tâm... Nhưng tôi không sao đâu. Chưa thử mà đã bỏ cuộc thì không giống tôi lắm nên là..."

Nói đến đây thì cậu ta ngoảnh đi, quay mặt ra ngoài cửa sổ có chút suy tư, điều đấy khiến mọi người có chút khó xử. Hoàng tử lên tiếng giải vây cho sự khó xử này:

"Ừm cậu nói đúng... thử một lần thì cũng có sao đâu nhỉ... chắc chắn là vậy rồi."

Cả Hime và Kyo gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý, riêng con bé Lilith thì lại nhìn chằm chằm vào Hiroshi, hai má hơi ửng hồng lộ ra má lúm đồng tiền. Vì cặp đồi núi của con bé này cũng to quá nên tôi chưa có cơ hội nhìn kĩ cô. Một gương mặt trái xoan nhìn rất phúc hậu hoà quyện với ngũ quan kiệt xuất này thì đúng là làm nứt lòng các chàng trai nhân loại mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net