Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhìn công chúa với vẻ trìu mến mà nói:

"Công chúa à ngài không nên ở chung với cái đám ô hợp như thế, chẳng khác nào tự giảm giá trị của ngài xuống đâu. Mời ngài cùng tôi trở về diện kiến ngài Johnny nào."

Vừa nói, ánh mắt của hắn ánh lên sự dâm dục. Hắn tia đôi mắt nhanh chóng lướt một lượt từ bộ ngực căn tròn của cô ấy xuống đến vùng mông trong có vẻ thèm thuồng lắm. Thật là, dù là quý tộc hay không thì cũng như nhau cả nhỉ.

Có vẻ như sự hiền dịu, trìu mến cũng có điểm cực hạn của nó. Công chúa tự tin bước lên trước, xòe hai tay ra hai bên kiểu nâng váy dù cô đang mặc đồ bộ, chân này bắt chéo chân kia cúi nhẹ người, lịch thiệp chào tên quý tộc ấy nhưng lời nói của cô lại đanh thép, khác hoàn toàn vẻ bẽn lẽn ấy:

"Chúc khanh một buổi chiều tốt lành. Ta đã nói với huynh trưởng rồi. Lần kế vị này ta sẽ ở phe ủng hộ anh thứ và không có ý định thay đổi. Ngươi hãy về nó lại với anh ấy đi!"

Tên quý tộc đang mỉm cười thì mặt đanh lại khi nghe đến đấy. Hắn ngước ánh nhìn vô cảm lên nhìn nhóm người hoàng tử sau đó ôm mặt lắc đầu rồi than vãn:

"Thật là, thưa công chúa. Tôi không thể hiểu được vì sao người lại chọn cái tên thất bại, chỉ suốt ngày lo cho cái đám nô lệ của vương quốc mà chẳng có một chút quyền uy nào như thế cả. Tôi mệt rồi nên đành phải dùng vũ lực để đưa ngài về thôi thưa công chúa. Hai ngươi lên đi, đám còn lại trừ tên hoàng tử và hai anh hùng kia thì giết hết cho ta."

Hai tên cao to cúi nhẹ đầu sau đó bắt đầu tiến đến đám hộ vệ mà càn quét. Bọn chúng chỉ mới dùng sức mạnh đơn thuần thôi mà đã đủ để đánh ngang cơ, thậm chí là hơn cả đấm cận vệ của Hoàng tử Rayleigh rồi.

Bên nhóm hoàng tử cũng không khá khẳm hơn gì. Cả đám bọn họ tiếp tục phải đấu với tên Golem và tên quý tộc triệu hồn sư kia.

"Thủy Ý: Phi tiêu."

Hime di chuyển nhanh chóng luồn qua khe hở--điểm chết của con quái vật rồi phóng những đòn tấn công như phi tiêu bằng nước vào các khớp của con quái vật khiến có không thể duy chuyển được. Lập tức Kyo chạy đến, chớp thời cơ chém vào những cái khớp ấy.

May mắn thay, cuối cùng nhờ vậy mà con golem ấy đã bị cụt mất một chân. Nó lảo đảo té xuống một cái rầm, có vẻ vì quá nặng mà đất xung quanh ấy nứt ra, cùng với đó là màn bụi xám xịt bay lên che khuất tầm nhìn.

"Mau, hãy nhắm vô ngay lòng ngực nó. Điểm yếu của tất cả con golem là đều có một cục lõi ý lực để duy trì cái hình dạng đó đấy."

Hoàng tử hét lớn để Hime và Kyo biết mà dứt điểm con quái vật. Tên quý tộc chắt răng rồi ra lệnh cho con golem:

"Ngươi nói ít thôi hoàng tử. Golem, tấn công hắn."

Con golem nhận hiệu lệnh liền đưa cánh tay lên, bắn một tràn dài những quả dung nham về phía hoàng tử và công chúa. Rayleigh liền niệm chú, đập tay xuống đất thì lập tức một đám cây như một bứt tường chặn lên. Dù vậy vì bị khắc chế hoàn toàn nên hoàng tử dần bị đuối sức.

"Không lẽ thật sự phải bộc lộ ra ở đây sao..."

Hoàng tử định làm gì đấy thì may mắn thay đòn tấn công đã dừng hẳn, Kyo đã kịp đâm kiếm vào lõi của nó, cứu hoàng tử một phen. Hoàng tử thở hồng hộc rồi cười một tiếng mà nói với tên quý tộc:

"Mọi chuyện kết thúc ở đây thôi, tử tước Jiller. Cậu thua rồi, hãy quay về bẩm báo với anh cả đi."

Có vẻ đó là danh xưng của tên quý tộc ấy. Hắn lúc này cúi mặt xuống nhưng từ từ cười ngày một lớn nhìn hoàng tử mà nói:

"Ta... thua sao... ngươi coi thường ta quá rồi đấy. Xem lại đằng sau ngươi đi"

Rayleigh vội quay ra đằng sau thì tròn xoe mắt khi thấy toàn bộ lính hộ vệ của mình đã bị hai tên kia đánh gục cả. Jiller la lớn ra lệnh cho những tên ấy.

"Nhanh lên!!! Đến lúc rồi đấy."

Tên tử tước búng tay một cái. Lõi con golem bắt đầu phát sáng lên. Rayleigh gọi to hai người anh hùng:

"Mau, hai người, tránh ra khỏi đó nhanh! Mộc Ý: Tường Bán Nguyệt."

Từ dưới đất bất chợt trồi lên trước mặt con Golem hàng chục cái cây mọc lên tạo thành một vòng bán nguyệt để chắn lại đòn tự bạo ấy. Cùng lúc này hai tên cận vệ của tên tử tước cũng lao đến định tấn công Rayleigh.

"Chết tiệt mà!"

Hoàng tử la lên, sắp bị đánh bại rồi thì chợt Hime và Kyo đã quay lại kịp đỡ đòn tấn công ấy. Nhưng Rayleigh lại cảm thấy có một bóng hình lướt nhanh qua mặt mình mà tiến đến chỗ Lilith, miệng không thể nở một nụ cười tươi hơn mà không quên thì thào Rayleigh một câu:

"Xin phép nhé... Hoàng tử 'thất bại'."

"Không... khốn kiếp thật!"

Cứ thế hắn lao đến công chúa như một con thú đói mồi. Lúc này chắc hẳn cảm thấy gần như chẳng còn gì ngăn cản được rồi...

"Đến lúc rồi đấy!"

"Ây dô... cuối cùng cũng đến lượt ta ra tay rồi à. Hắc ám ý: Nuốt chửng, Hắc Ám Ý: Thuấn Di."

Cuối cùng thì cái con sen vô tâm ấy cũng chịu hành động, tốc độ của Hiroshi còn nhanh hơn cả tôi nữa. Hắn như tốc biến đến chỗ công chúa, bế nàng lên rồi quay lại chỗ cỗ xe ngựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Quay về phía hoàng tử, con golem gần tự bạo thì ngay lập tức bị đòn tấn công của tôi nuốt trọn lấy. Sau đó một tiếng nổ nho nhỏ phát ra từ bụng, tôi nhả ra một đám khói nhỏ rồi bay đến, đứng ngay trước mặt tên tử tước kia, tát cho hắn một cái trời giáng khiến vài cái răng của hắn bay theo chiều gió. Tiếp đó tôi nhảy lên trời, cào hai phát vào hư không về phía hai tên cận vệ khiến bọn chúng lùi ra vài vài mét. Tất cả những thứ đó xảy ra trong chưa đến ba giây khiến tất cả đều bàng hoàng.

Tôi nhẹ nhàng nhã nhặn khép hai chân trước một cách quý phái hướng mặt về phía hai tên hộ vệ vì lúc này tên tử tước hình như đã bất tỉnh rồi.

"Cảm... cảm ơn cậu đã cứu..."

"Suỵt... chuyện này coi như là bí mật của tôi và công chúa nhé."

Chưa để công chúa nói hết câu thì Hiroshi đã đưa ngón tay rắn chắc vào bờ môi mềm mại của công chúa ra hiệu im lặng rồi trấn an. Lilith đỏ hết mặt rồi lặng im đôi chút. Bỗng cô ấy sực nhớ ra gì đó định ra ngoài thì Hiroshi cản lại mà hỏi:

"Công chúa Lilith, ngài sao đấy?"

"Anh thứ Rayleigh... Xin lỗi Hiroshi nhưng tôi phải..."

Hiroshi kéo cô gái yếu ớt ấy ngồi xuống rồi trấn tĩnh, chỉ lên trần xe mà nói:

"Công chúa không cần lo đâu, mọi thứ đã ổn rồi. Nếu không tin ngài cứ nhìn lên ô cửa trên trần xe ngựa là hiểu thôi."

Hiroshi nhắm một mắt nhìn cô công chúa một cách đầy tự tin. Dường như cô gái có vẻ đã tin lời cậu ấy rồi nên đã điềm tĩnh lại ngồi xuống. Dù vậy vẻ mê trai của cô ta cũng đã giảm bớt đi nhìn thẳng Hiroshi mà hỏi:

"Thật sự thì cậu... rốt cuộc là ai vậy...?"

Hiroshi vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh ấy với cô công chúa nhưng không trả lời, tay thì vuốt ve Siron, sau đó nói thẳng vào đầu tôi:

"Được rồi đấy Maddog, mày xem kịch đủ chưa? Làm nhanh rồi nghỉ này. Nhớ đừng giết bọn chúng đấy, không thì phiền lắm."

Có vẻ như Hiroshi đã phát hiện ra thấu thị của tôi rồi. Thật là mình làm kĩ vậy rồi mà vẫn bị tên nhân loại ấy phát hiện à. Hờ... thôi kệ vậy, dù gì cũng chả hiểu được tâm tư tên sen ấy thế nào, giờ nên lo việc bản thân trước cái đã. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net