Khoảng Cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ngày mai anh đi rồi!

- Em biết!

- Em đợi anh được không?

- Chờ đợi đối với em không thành vấn đề! Quan trọng là tình cảm thôi anh!

Anh đi học xa, em ở lại một mình. Chờ anh, em chờ được, dù là một năm, năm năm hay mười năm đi nữa, em vẫn có thể đợi.

Từ trước đến nay, đâu phải em chưa từng đợi. Em từng chờ tin nhắn của anh, chờ anh đến chỗ hẹn vì anh có việc đột xuất. Nhiều lần anh ngã bệnh, em cũng đợi anh xuất viện để mình lại có thể cùng nhau làm những điều mà hai đứa muốn làm cùng nhau. Hay những lần anh rời thành phố, đưa mẹ về quê thăm bà bạn cũ ốm nặng, em cũng là người chờ đợi. Em biết, những lần đợi trước đây so với cái đợi em sắp phải đối mặt, chúng chẳng là gì. Khoảng cách của mình là nửa vòng Trái Đất, là sự xa cách về địa lí, và... cả về tâm hồn.

Xa nhau như thế, chắc chắn sẽ có nhớ nhung. Nhớ để nhắc mình rằng, ở một góc chân trời bé nhỏ nào đó, vẫn luôn có một người kiên nhẫn đợi ta về. Anh đi. Người đợi không phải chỉ có một mình em. Em đợi anh về, đợi ngày gặp lại anh, đợi ngày được anh siết chặt trong vòng tay, để em được áp má vào lồng ngực ấm áp, thỏa nỗi nhung nhớ trong những tháng năm dài. Còn anh, thời gian xa nhau lâu như vậy, liệu anh có giây phút nào nhớ về em không? Liệu có giây phút nào chờ đợi không? Anh có đợi khóa học kết thúc để về với em không? Con tim anh có đợi ngày cùng chung nhịp đập với tim em?

Ba năm không dài cũng không ngắn nhưng thiếu vắng quá nhiều điều. Không còn những ngày cuối tuần mình tay trong tay đến rạp chiếu phim. Không còn những ngày mình cùng nhau rong ruổi trên những chặng đường xa lạ, trên con xe quen thuộc, những chuyến phượt dài ngày. Sẽ không còn những ngày Noel lạnh cóng, có anh ôm chặt em, cho em để nhờ tay trong túi áo khoác. Không còn những Valentine em cùng anh vào bếp, mình cùng nhau nấu rồi thưởng thức, khen chê đủ kiểu. Và cũng không còn những ngày mình cãi nhau, em bảo thủ, dỗi hờn, đòi chiến tranh lạnh, anh chỉ dịu dàng cầm chặt tay em, không nói một lời nào. Anh biết không? Giây phút ấy em bỗng thấy lòng mình bình yên lạ! Không còn, sẽ không còn gì cả. Trong ba năm tới, em sẽ tạm ngưng tất cả...

Sau khi anh đi, mỗi ngày em đều sẽ viết ra giấy những điều em muốn làm cùng anh, để khi anh về, chuyện tình mình vẫn thế, vẫn ngọt ngào, vẫn nồng cháy như phút đầu tiên. Mà, tính chi những điều xa xôi chưa tới anh nhỉ?

Ngày mai anh đi rồi. Em sẽ đến tiễn anh, sẽ dặn lòng không buồn, không khóc. Em sẽ gắng gượng để nụ cười trên môi thật rạng rỡ. Để anh thấy rằng, ừ , em không sao đâu, em vẫn ổn mà, anh cứ học tập thật tốt, sau này về nuôi em! Vắng anh, em có thể tự chăm sóc cho mình, tự lập một chút, thôi dựa dẫm vào anh. Em không khóc không có nghĩa là em không đau lòng. Không khóc là để anh yên tâm về em, để anh có thể mỉm cười mà nói với em rằng: " Cô gái của anh, em lớn rồi này! Đã biết tự lo cho mình rồi cơ đấy!"

Em chỉ là đang nghĩ thế thôi. Ngay lúc này đây, giây phút cuối cùng được ôm lấy anh, được yếu đuối trước mặt anh, em cầm lòng không đặng. Nước mắt em cứ thi nhau rơi, ướt đẫm áo anh rồi. Người yêu của em ơi! Em dù sao cũng là con gái, anh không thể để em chờ đợi quá lâu. Em ghét cái cảnh buồn bực chẳng ai dỗ dành, tủi thân không ai ấp ủ, mệt mỏi chẳng có anh bên cạnh để dựa vào. Em sẽ nhớ nhiều lắm hơi ấm của anh. Quen hơi mất rồi, liệu xa lâu như thế mình có lãng quên không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC