Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mei

Tối hôm đó, Cù Mạt Dư đột nhiên cao hứng, dằn vặt Thẩm Đại một suốt đêm, sau khi thoả mãn cũng không về phòng mà ôm Thẩm Đại ngủ thẳng cẳng.

Bảy rưỡi sáng hôm sau, cả hai tỉnh dậy vì chuông báo thức. Bản thân Thẩm Đại có thể tỉnh dậy mà không cần đồng hồ báo thức, nhưng hôm qua Cù Mạt Dư làm cho anh rất mệt mỏi nên ngủ quên.

Thẩm Đại không mở nổi mắt, theo âm thanh phát ra mò lấy điện thoại, khó khăn lắm mới tắt được báo thức, đã bị Cù Mạt Dư ôm eo kéo lại vào trong ngực.

Thẩm Đại giãy giụa nhưng không thoát, nhỏ giọng nói: "Tôi phải dậy rồi."

Cù Mạt Dư dán mặt vào gáy Thẩm Đại, hít nhẹ, để mùi hoa thanh nhã thấm sâu vào cuống phổi, hắn không đáp lại, ôm chặt cánh tay Thẩm Đại không chịu thả lỏng.

Thẩm Đại thở dài, anh gỡ tay Cù Mạt Dư ra.

Cù Mạt Dư càng ôm chặt hơn, người Thẩm Đại vừa thơm vừa ấm, hắn căn bản không muốn buông ra.

Thẩm Đại lại nói: "Tôi muốn đi làm."

"Không đi." giọng nói khàn khàn chưa tỉnh ngủ của Cù Mạt Dư quanh quẩn bên tai, tùy tiện mà mê hoặc.

"Như vậy không được, hay để tôi xin nghỉ trước đã."

"Tôi là sếp, tôi đồng ý." Cù Mạt Dư ôm cả chăn và omega của mình vào lồng ngực, cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, trước đây hắn chưa bao giờ tự cho phép mình chìm đắm vào mùi hương dịu dàng này, nhưng đây là nhà hắn, người này là vợ hắn, nên có thể tùy tiện buông thả một chút.

Thẩm Đại cầm điện thoại, do dự không biết nên nhắn tin cho Trình Tử Mai báo nghỉ hay là chờ Cù Mạt Dư ngủ say rồi dậy đi làm , thực ra thì đi làm hay không anh cũng muốn xuống giường. Trước giờ bản thân anh dù là cố ý hay vô tình, đều muốn cố gắng tiếp cận với Cù Mạt Dư. So với hắn, anh còn thích ôm hơn nhiều, thích cảm giác ấm áp đến từ vòng tay vững chãi bao bọc, nhưng hiện tại anh lại muốn tránh xa.

Anh cảm thấy mình ngày càng không hiểu nổi Cù Mạt Dư —— thực ra thì trước giờ đều không hiểu, nhưng hồi trước, vì khoảng cách khá xa, nên sự cảm kích và ngưỡng mộ Cù Mạt Dư trong anh lại càng được bồi đắp, Cù Mạt Dư giống như một vị thần phát ra ánh hào quang chói lọi không tì vết. Hiện tại đã gần gũi hơn, sự cảm kích và ngưỡng mộ cũng không biến mất, chỉ là một lần nữa, anh lại được tiếp cận với con người thật của hắn, tỷ như ngạo mạn, độc đoán, chuyên quyền, có lẽ Cù Mạt Dư chưa bao giờ cố gắng làm nhục anh, nhưng cũng không để tâm đến cảm xúc của anh, giống như việc người ta sẽ chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc của một con kiến bé nhỏ.

Rõ ràng bọn họ từng kề cận da thịt, rõ ràng hiện tại còn đang ôm nhau thắm thiết, cùng hít thở một bầu không khí nhưng vẫn cảm thấy sao thật xa vời.

Thẩm Đại thầm than một tiếng, mở điện thoại chuẩn bị xin nghỉ, thì nhìn thấy tấm hình hôm qua Trình Tử Mai gửi, kèm theo đó là dòng tin nhắn: Chắc chắn là hắn cố ý, tên trà xanh chết tiệt này!!!!!

Thẩm Đại nhấn mở hình ảnh, là ảnh Vưu Bách Duyệt trên Weibo, show ra một chiếc kẹp cà vạt, mặt trên được khảm một viên sặc sỡ loá mắt, kèm caption "Cảm ơn vì món quà sinh nhật của anh Dư, trùng hợp là độ này em cũng thích dòng đá quý này, thật là có tâm quá đi ~".

Hoá ra hôm nay là sinh nhật của Vưu Bách Duyệt.

Ngày hôm qua đoạn video giám sát quay lại anh và Cù Mạt Dư hot trên mạng, giờ Vưu Bách Duyệt lại đăng như vậy, có vẻ như là cố tình, như là đang ra oai trước mặt công chúng. Ban đầu, Cù Mạt Dư bị công chúng để ý cũng nhờ công của Vưu Bách Duyệt, "Được hai Alpha đỉnh cấp theo đuổi" là may mắn lớn của Vưu Bách Duyệt,phù hợp với hình ảnh thiếu gia nhà giàu được nhiều người theo đuổi .

Bản thân Thẩm Đại không có hứng thú với mấy chuyện vô bổ này lắm, dù cho mục đích của Vưu Bách Duyệt là gì, thì cũng thật ấu trĩ, dù sao trong lòng cậu ta cũng tức muốn chết, mà nhận ra mình lại để ý điều nhàm chán như vậy, anh cũng cảm thấy mệt mỏi . Anh qua loa gửi cho Trình Tử Mai một tin nhắn báo nghỉ, rồi bỏ điện thoại ra chỗ khác.

Trên eo anh là cánh tay kiên cố, hữu lực, giống như sợ anh rời đi, nhưng thực ra không phải vậy. Có đôi khi anh hoang mang, tại sao bọn họ làm nhiều chuyện thân mật đến vậy, mà trái tim vẫn còn xa cách.

Cù Mạt Dư hôn dụi vào người anh một lúc, hình như cảm thấy người trong lòng quá an tĩnh, dường như không hề nhúc nhích, mới mở mắt, thấy Thảm Đại cuộn tròn, đưa lưng về phía hắn, cứ như thể ngoại trừ cái eo bị siết chặt ra, mọi bộ phận khác đều muốn chạy trốn.

Cù Mạt Dư nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Nằm lui lại đây."

Thẩm Đại không nhúc nhích, anh giả vờ ngủ, Cù Mạt Dư liền xoay người anh lại. Anh giả vờ buồn ngủ, mặc kệ cho hắn đùa, tận lực vùi mặt vào gối.

Cù Mạt Dư như vừa nhận ra điều gì đó: "Không phải anh muốn đi làm sao?"

Thẩm Đại liền mở mắt, ngồi bật dậy.

Cù Mạt Dư kéo anh xuống giường: "Đã bảo là không đi rồi mà."

Thẩm Đại sửng sốt, ngơ ngác không hiểu, lại nằm xuống vùi mặt vào gối.

Cù Mạt Dư nâng cằm anh lên, hỏi: "Sao thế? Không vui sao? Dỗi à?"
Tuy rằng bình thường Thẩm Đại không phải là người nói nhiều, nhưng những lúc không có người ngoài, anh sẽ luôn là người chủ động với hắn. Giờ để lộ ra sự khó tính khó chiều này, là dáng vẻ mà hắn chưa bao giờ thấy ở anh. Thì ra người này cũng có chút trẻ con, cũng khá là thú vị.

"Không có." Thẩm Đại không tin Cù Mạt Dư sẽ để ý tâm tình của anh, hiện tại hắn đang trêu đùa anh như trêu đùa với thú cưng , anh cụp mắt xuống, "Chúng ta không ngồi dậy sao."

"Sao anh lại không vui? Tôi làm anh sợ rồi à?" Cù Mạt Dư xoa xoa mái tóc mềm mại của Thẩm Đại, "Tôi không trách anh thật mà, sao lại tủi thân như vậy."

Thẩm Đại bình tĩnh, nghiêm túc giải thích: "Tôi không dỗi." Anh không có quyền dỗi.

Cù Mạt Dư hơi nhếch khoé miệng: "Thế thì cười lên một cái xem nào."

Thẩm Đại cười nhẹ, anh tự thấy cũng không quá gượng gạo.

"Anh cười rộ lên trông rất đẹp, lần sau cười nhiều hơn nhé." Cù Mạt Dư hôn lên mặt Thẩm Đại, "Tôi đi rửa mặt, bảo chú Hằng đem bữa sáng và quần áo của tôi lên đây."

Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng tắm, Thẩm Đại mới mệt mỏi nằm nhoài ra giường.

Hai người rửa mặt xong, chú Hằng đem bữa sáng tới, đẩy vào một giá treo quần áo, bên trên là bộ tây trang của Cù Mạt Dư.

Cù Mạt Dư ăn một miếng trứng chiên, vừa ăn vừa nhìn quần áo của mình, nói: "Chú Hằng, tôi có một cái cà vạt màu nâu sọc nghiêng, chú tìm hộ tôi, tối nay là sinh nhật của Tiểu Duyệt, buổi chiều họp xong tôi sẽ qua đó luôn."

"Là cái mà mấy năm trước Vưu thiếu gia đưa ngài sao?"

"Đúng vậy."

Thẩn Đại đặt đũa lên bàn, tiếng động phát ra thật nhỏ bé, không gây được sự chú ý của người khác, giống như bản thân anh vậy.

"Vâng, tôi sẽ tìm."

"Đúng rồi, em ấy đã nhận được quà chưa?"

"Đã đưa qua rồi, Vưu thiếu gia rất thích."

"Ừm."

Sau khi chú Hằng rời khỏi, Thẩm Đại ăn vội vài miếng rồi cũng đứng lên, anh muốn nói "Tôi đi dạo chút", nhưng đi dạo sáng sớm mùa đông, thực sự là không bình thường, có lí do gì để anh không phải nhìn thấy cảnh Cù Mạt Dư đeo cà vạt của Vưu Bách Duyệt tặng đâu?

Nghĩ qua nghĩ lại một lúc, Thẩm Đại bình tĩnh mở miệng nói: "Tôi ăn xong rồi, tôi đi xem tài liệu đây."

Cù Mạt Dư cũng đang xem điện thoại, gật đầu đồng ý.

Thẩm Đại ngồi trước máy tính, nhìn đống tài liệu vừa được gửi tới, liền giả vờ gọi điện thoại, rồi tự nhiên bước ra khỏi phòng.

Nhưng một lát sau, Cù Mạt Dư cũng đi tới, khom người, một tay chống mặt bàn, trêu anh: "Sao trông anh còn bận bịu hơn tôi vậy."

Thẩm Đại nhanh chóng đứng dậy. Cù Mạt Dư tiện ngồi luôn vào ghế dựa, rồi kéo anh ngồi lên đùi: "Đúng lúc có khách nước ngoài hỏi tôi về lĩnh vực nghiên cứu này, anh giảng giải cho tôi một chút đi."

"Được."

Cù Mạt Dư hỏi chút về tiến triển của hạng mục và mấy vấn đề có chuyên môn cao, tuy rằng hiểu biết của Cù Mạt Dư với đất hiếm cao hơn người bình thường, nhưng về vấn đề chuyên sâu, hắn không thể nào hiểu hết được. Thẩm Đại kiên nhẫn giảng giải, chỉ là ngay lúc này, khi mà anh có thể phô ra học thức, sở trường của mình, anh có một ảo tưởng ngắn ngủi, rằng anh và Cù Mạt Dư bình đẳng.

Cù Mạt Dư cũng thích dáng vẻ đĩnh đạc này của Thẩm Đại. Hắn vẫn luôn nhớ rõ ngày đó Thẩm Đại diễn thuyết trên bục, tự tin, chuyên nghiệp, trầm ổn, khí khái, lại còn rất đẹp, toả ra khí chất mà ai cũng muốn lại gần, rồi trong một khắc, anh ý thức được, Thẩm Đại dạ vâng trước mặt hắn trước giờ chỉ là một lớp ngụy trang, đương nhiên, cũng bởi anh đang kiêng dè vị trí của hắn.

Một omega có thể đứng diễn thuyết tự tin trong căn phòng toàn Alpha, dù có bị người khác làm khó cũng vẫn bình tĩnh tự tin đối đáp, đúng là hiếm có. Hắn xem lại lý lịch của Thẩm Đại , từ nhỏ đến lớn thành tích ưu việt, có công danh, có tiếng nói, thuộc tầng lớp trí thức lương lao, tương lai xán lạn, hèn gì giáo sư Lưu rất coi trọng anh, 27 tuổi đạt được thành tựu như vậy, dù có là Alpha thì cũng thuộc tầng lớp tài giỏi ưu việt, mà Thẩm Đại chỉ là một omega, tự vươn lên trong xã hội đầy rẫy rào cản giới tính.

Lúc ấy, hắn nhìn Thẩm Đại đứng trên bục, nghĩ người này là vợ hắn, trong lòng có có một cảm giác kì lạ, hình như là...hài lòng?

Sau đó, Thẩm Đại lộ ra giới tính vì sự hỗn loạn pheromone Alpha , bản thân là Alpha, anh có thể dễ dàng đoán được rằng đám Alpha kia kiểu gì cũng có chút suy nghĩ đen tối. Một omega tuấn tú, trẻ trung, tài giỏi, trong thời gian ngắn phô bày ra vẻ tự tin và yếu ớt đối lập nhau, làm người khác không nhịn được muốn chiếm lấy.

Mà đây là omega của hắn, chỉ có hắn mới chiếm được.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Thẩm Đại định ra mở thì bị Cù Mạt Dư ôm lấy.

Chú Hằng mang theo chiếc cà vạt kia quay trở lại: "Thiếu gia, là cái này đúng không?"

"Đúng vậy."

Thẩm Đại liếc qua chiếc cà vạt liền đánh mắt rời đi.

Chú Hằng để cà vạt lại, bê mâm bát rời đi.

Bây giờ Cù Mạt Dư mới đứng dậy mặc quần áo, đến lúc thắt cà vạt, hắn liếc nhìn Thẩm Đại đang ngồi trước máy tính đưa lưng về phía mình, mắt loé lên một tia trêu chọc, nhẹ giọng nói: "A Đại, qua đây thắt cà vạt cho tôi."

Thẩm Đại cứng người,chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Cù Mạt Dư, tay cầm lấy chiếc cà vạt.

Cù Mạt Dư nhìn bọn họ trong gương,  nhìn Thẩm Đại cẩn thận đeo cà vạt cho hắn: "Tiểu Duyệt nói chiếc cà vạt này mua bằng số tiền đầu tiên mà cậu ấy tự mình kiếm được."

Thẩm Đại trầm mặc.

Cù Mạt Dư cười châm biếm: "Anh tin sao? Cậu ta rõ ràng thích Cù Thừa Trần hơn, vậy mà vẫn muốn trêu đùa tôi, đúng là thú vị nhỉ."

"Vậy cậu thích cậu ta sao." Thẩm Đại buột miệng thốt ra.

Nói xong anh liền hối hận, hận không thể đem câu nói vừa rồi nuốt lại vào bụng.

"Thích chứ, tôi vẫn luôn muốn kết hôn với cậu ta." Cù Mạt Dư thản nhiên nói, "Chúng tôi biết nhau từ bé, cậu ta cũng có thể sinh Alpha cấp S cho tôi, tiếc ghê."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net