KẺ THEO ĐUỔI ÁNH SÁNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi hoàng hôn bước qua, khi một đêm sắp qua, liệu buồn lo sẽ tan? Trong đầu bao nghĩ suy, không tìm ra lối đi, biết thời gian nói gì?


Một đêm sắp tàn với ánh trăng vàng tỏa vang nơi góc buồng tăm tối. Một bóng hình cuộn tròn ngước nhìn nơi ánh sáng đó. Xung quanh chỉ toàn bóng đen, cùng hàng tá những lấp chấm vô hình liên hồi chuyển động trong tâm tư. Đôi mắt sáng nhưng như kẻ mù, ướt đẫm trong những hỗn loạn nơi khoảng nguồn suy nghĩ. Cả một vùng mờ mịt ấy, thân ảnh đó lạc lõng...


Và khi ta, ngã nghiêng chỉ mình ta ôm lấy chính ta cô đơn, gieo vào lòng...Và khi ta, ngã nghiêng chỉ mình ta ôm lấy thương đau đời ta...


Đưa đôi tay vào hư không, một chấm sáng bay lượn vờ vợt trước ánh nhìn. Vội chụp lấy, rồi nâng niu ấp ủ. Chấm sáng ấy là đốm lửa nhỏ, ấm áp dịu dàng xoa nhịp sự lạnh giá bao quanh âm u kia. Nhưng đốm lửa dễ thiêu rụi đi, càng nắm giữ càng bỏng đau, mà sưng đỏ.


Mà làm ta vỡ tan...Mà làm ta ngỡ ngàng...


Ánh trăng lại soi qua ô cửa, đôi mắt ấy lại hướng tới, đầy sự hy vọng, đầy sự ưu tư, đầy nổi niềm mong ngóng. Ánh trăng tuyệt mỹ, ánh trăng diệu kỳ nhưng xa vời vợi. Đôi mắt ngóng, nhưng đôi chân chẳng hề bước. Được bao nhiêu hy vọng, đặng bao lần thất vọng. Mãi mãi chẳng thể với tới.


Kẻ âm u theo đuổi ánh sáng, dành tất cả chân tình ôm ấp một ánh lửa đau buốt, dành tất cả dại khờ nhìn ngắm mãi ánh trăng xa xôi. Mãi không lối thoát...


#vakhitanganghieng




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#blog