Chương 45: Trường Học Khiếm Thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mây đen che khuất mặt trăng, làm cho hành lang vốn không có bao nhiêu ánh sáng lại càng thêm ảm đạm.

"10 năm trước, là tôi lừa anh, tôi không nên lừa anh,..."

"Thật ra anh rất yêu tôi, anh biến mất cũng chỉ vì tôi đã gạt anh, cho nên anh muốn trừng phạt tôi có đúng không?"

"Tôi thật sự đã biết sai rồi, tôi đã chờ đợi quá lâu rồi, 20 năm rồi..."

"Cầu xin anh, đừng rời đi nữa..."

Lưng Hứa Tri Ngôn đối diện với cánh cửa, nghe giọng nói lúc thành niên của Bạch Tẫn vọng từ bên trong ra, dường như đối phương rất ảo não tự trách, sợ cậu rời đi lần nữa mà vội vàng giải thích.

Nhưng mà lương tâm ít ỏi của cậu cũng chỉ bị đả động có chút xíu mà thôi.

Không những không trả lời mà Hứa Tri Ngôn còn không xoay người lại.

Cậu hơi cúi đầu xuống, nghe những lời nói của Bạch Tẫn phát ra từ đằng sau, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhưng Bạch Tẫn phía sau cửa vẫn đang hối thúc, không ngừng xin lỗi, biểu thị bản thân mình biết sai rồi, hy vọng Hứa Tri Ngôn có thể đi vào, cậu ta nhất định sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì khiến cậu không vui nữa.

"Xin anh đó, đừng bỏ rơi tôi lần nữa."

Tiếng cầu khẩn của Bạch Tẫn giống như muốn tràn ra khỏi phòng.

"Tôi không muốn một mình nữa, tôi muốn ở bên anh mãi mãi."

Thứ tình cảm nồng liệt đến tuyệt vọng này không hề khiến Hứa Tri Ngôn cảm thấy bản thân đang được yêu, trái lại mỗi câu nói đều giống như bùa đòi mạng vậy, khiến người ta tê dại cả da đầu.

Tại sao Bạch Tẫn lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ tên nhóc này thật sự lại chờ cậu thêm 10 năm, ... không, không đúng, thời gian bên trong phó bản sẽ lưu động, chỉ cần Bạch Tẫn vẫn còn sống sót ở đây thì sẽ phải chờ đợi.

Cho dù là chờ phó bản lặp lại hay là chờ người chơi xuất hiện.

Lúc này quần chúng bên trong phòng livestream đã chia thành nhiều phe.

Người xem tốt bụng với lòng đồng cảm sâu sắc đang rơi những giọt lệ đồng tình vì sự bi thảm của Bạch Tẫn.

【Oa, thứ bên trong đó là Boss nhỏ sao? Thật là một đứa trẻ đáng thương.】

【Chậc chậc chậc, Tiểu Bách Vạn thật sự rất giống một tên tra nam không chịu trách nhiệm!】

【Đúng vậy, Tiểu Bách Vạn xấu xa quá rồi a a a a a mau vào trong ôm cậu ta đi! Bé Boss này thật sự quá thảm rồi huhuhuhu sắp thành bé cỏ dại không ai thèm rồi!】

【A a đây là lần đầu tiên tôi đồng tình với Boss trong trò chơi sinh tồn này đó!】

【Lầu trên+1, Boss này thảm quá!】

Cũng có lượng lớn người xem từng bị Boss phó bản dày vò hoặc bất mãn với hệ thống trò chơi dần dần phát biểu ý kiến.

【Các người chưa từng thấy Boss giết người sao?】

【Trên thế giới này lại còn có người đi đồng tình với Boss hả? Nghĩ gì đó! Khi Boss bóp nát cái đầu dưa hấu của cậu thì cậu sẽ không thấy nó đáng thương nữa đâu!】

【Làm tốt lắm! Phải làm cho Boss sống không bằng chết thì mới được!】

Chẳng qua đa phần mọi người đều đứng trên phương diện phó bản mà suy nghĩ vấn đề, trong đó có không ít đại lão với kinh nghiệm phong phú trình bày quan điểm.

【...Phó bản này tăng sao rồi, nhưng mà lại không đổi Boss? Ô quao! có cái để xem rồi hahahahaha.】

【Boss này sau khi soát xong lượt chơi thứ 2 thì sẽ hắc hóa ngay tại chỗ, mạnh gấp 10 lần, thay vì đồng tình với Boss, tôi khuyên các người nên đồng tình cho Tiểu Bách Vạn đi.】

【Nè nè mấy bé cá vàng trong khu bình luận ơi, động não của các người đi, có thể ngay khi Tiểu Bách Vạn quay trở về mà nấp sẵn trong phòng cậu ta thì Boss này không dễ đối phó đâu!】

【Có khi nào Tiểu Bách Vạn đã nhận ra có gì sai sai rồi không?】

Hứa Tri Ngôn đứng trong hành lang không dám bước vào cũng không dám quay đầu lại.

Do dự trong chốc lát, khi bàn tính trong lòng dường như đã gõ ra được kế hoạch, cậu hít sâu một hơi, từ từ xoay người lại.

"Cậu là ai? Giọng nói của cậu, tôi chưa từng nghe qua."

Thử giả ngu trước vậy!

Bên trong phòng ký túc yên tĩnh trong giây lát, rồi truyền đến tiếng của thiếu niên Bạch Tẫn: "Là tôi, anh, chẳng lẽ anh không nhớ ra tôi rồi sao? Anh bảo tôi đi lấy chìa khóa xe rồi rời đi."

Giả ngu thất bại, nghe thấy âm thanh quen thuộc Hứa Tri Ngôn không những không thả lỏng được mà còn ngày càng căng thẳng.

Có thể tùy ý thay đổi giọng nói bất cứ lúc nào thì không còn là việc nằm trong phạm trù mà con người có thể làm được nữa rồi.

Một khi Boss phó bản không còn ngụy trang nữa, bắt đầu phô bày năng lực của mình, thì điều đó có nghĩa là đã không còn nhiều cơ hội để đàm phán nữa.

Quả nhiên, chiếc sừng trâu được thiết lập lúc trước cũng chỉ nhốt cậu ta được một lúc thôi sao? Cũng may là chạy nhanh, nếu không ở lại đó chờ đợi 10 năm thì bông cải cũng lạnh luôn, chỉ sợ đám người chơi đến lúc đó chỉ tìm được tro cốt của cậu thôi!

Não Hứa Tri Ngôn điên cuồng tìm biện pháp.

Chẳng lẽ muốn cậu hét lên với Bạch Tẫn rằng 'Cho dù cậu có được thể xác của tôi thì cũng không có được trái tim của tôi' sao?

Đáng ghét quá đi xấu hổ quá!

Hơn nữa, cùng một thủ đoạn không thể sử dụng lần thứ hai lên cùng một người, cùng nghĩa như vậy, nếu cậu đánh một chiêu bài tình cảm hai lần thì chỉ có thể làm đối phương tức giận thêm mà thôi.

Ngoài ra, trạng thái tinh thần hiện tại của Bạch Tẫn xem ra không được ổn định cho lắm, đừng nói là thân thể, mà có khi chỉ là thi thể của cậu thôi cậu ta cũng chịu đó!

Hướng đi của tình thế trở nên kì lạ, quần chúng vây xem lúc này mới hoảng hốt ngộ ra.

【Ô ooooo — — Boss bệnh kiều phải lòng tôi ~~~~~~】

【Tiểu Bách Vạn cũng đủ thảm, Boss này vì để cậu ta lựa chọn thêm một lần mà không tiếc lặp lại phó bản 10 năm trước, đem tất cả tình tiết cốt truyện và nhân vật an bài hoàn hảo lần nữa,  lúc làm những chuyện này chẳng lẽ Boss lại không biết sau khi trở về thì bản thân sẽ phải chờ thêm 10 năm sao?】

【Các bạn thân yêu ơi, đây là nhắc nhở ấm áp, bệnh kiều tuy thơm, nhưng đừng nên nghiện nha! Nếu gặp được trong hiện thực xin hãy lập tức báo cảnh sát!!!!】

【Hai người này gộp lại có tới 800 con mắt.... (chạy mau.jpg)】

*800 con mắt: biểu thị khi hai người ở bên nhau đều có chút tâm tư, lòng tính toán rất nặng. 800 con mắt ý nói đối phương có nhiều âm mưu, không cẩn thận sẽ bị tính kế.

【Boss đang muốn lợi dụng sự mềm lòng của Tiểu Bách Vạn, nhưng may quá, có thể nhìn ra Tiểu Bách Vạn của chúng ta không có tim để mà mềm! (Tự hào.jpg)】

【Cười chết mất hahahahaha】

【Tiểu Bách Vạn: Muốn lợi dụng lương tâm của tôi? Thật ngại quá, tôi làm gì có thứ đó!】

Hai người trao đổi với nhau qua lời nói vài vòng.

Bạch Tẫn bên trong phòng phát hiện hình như Hứa Tri Ngôn đã phát giác ra ra ý đồ của bản thân rồi, cậu ta trầm mặc, không nói nữa.

Hứa Tri Ngôn trực tiếp gạch bỏ ý định sử dụng lời nói để lừa gạt... à nhầm cảm hóa Boss Bạch Tẫn.

Bỗng nhiên, tất cả các cánh cửa phòng ký túc xá trong hành lang đồng loạt mở ra.

Hứa Tri Ngôn nhịn không được mà dịch người sang bên cạnh một chút, lo sợ những cánh cửa này sẽ giống như phòng 603 vậy, tối tăm như vực thẳm, kéo cậu vào bên trong.

Giọng nói của Bạch Tẫn lần nữa vang lên.

"Tôi biết anh đang tìm kiếm thứ gì, anh chỉ cần tìm đúng cửa mà thôi..."

Cậu ta dường như đang tận lực phô bày năng lực của bản thân, vẫn như cũ khát vọng Hứa Tri Ngôn sẽ yêu cậu ta, sẽ cùng cậu ta ở bên nhau.

Tim Hứa Tri Ngôn lộp bộp một lát.

Bạch Tẫn đã từng sử dụng năng lực nhìn thấy tương lai mà đôi mắt mang lại để dẫn dắt cậu tìm thấy Phòng An Toàn hình thức quá khứ, vậy thứ mà đối phương đang nói đến, chắc là Phòng An Toàn của phó bản trước mắt rồi!

Xoay người nhìn từng cánh cửa giống hệt nhau, Hứa Tri Ngôn thu lại tầm nhìn, nhấn mở giao diện.

【Nhiệm vụ bổ sung: Tìm kiếm Phòng An Toàn trong phó bản】

【Tiến độ: 80%】

Quả nhiên, tiến độ nhiệm vụ tăng lên rồi!

Vậy cũng là nói Phòng An Toàn đang ở gần đây.

Nhưng tương ứng với tiến độ ngày càng cao thì chứng tỏ nơi này càng nguy hiểm, Phòng An Toàn chưa được mở khóa không thể lựa chọn điểm rơi ban đầu, sẽ tự động bị an bài tại nơi nguy hiểm nhất hoặc ở gần đó.

Không thể một lần nhìn hết được cả tầng 6, từ khoảng cách mà cậu có thể nhìn được thì có khoảng 20, 30 cánh cửa.

Có lẽ không muốn cho Hứa Tri Ngôn thêm thời gian suy nghĩ, giọng nói của Bạch Tẫn khàn khàn trầm đục khác hoàn toàn với lúc nãy, tràn đầy mê hoặc dường như có thể sản sinh ra công kích tinh thần đối với người ta, làm cho Hứa Tri Ngôn có chút hoảng hốt.

"Tôi đã đợi anh quá lâu quá lâu rồi, nếu anh nguyện ý yêu tôi thì tôi sẽ nói cho anh biết cánh cửa nào mới là cánh cửa chính xác..."

"Nếu như anh nguyện ý yêu tôi, tôi sẽ dâng cho anh tất cả mọi thứ của tôi..."

Hứa Tri Ngôn dường như bị lời nói đó mê hoặc, lơ ngơ tiến lên hai bước, ngay khi đến cửa phòng 603, thì xương trắng trên mu bàn tay đột nhiên nóng lên, cảm giác đau nhè nhẹ đó làm cậu thanh tỉnh lại.

Nhìn cánh cửa chỉ còn cách một bước chân, Hứa Tri Ngôn chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, mồ hôi lạnh đổ ra phía sau lưng.

Xoa nhẹ mu bàn tay phải, cậu hít sâu lui về sau vài bước, trong lòng có chút tự tin hơn.

Trước tiên, Bạch Tẫn không thể ra khỏi phòng.

Tuy rằng không hiểu là bởi vì sao, nhưng có lẽ là có liên quan đến lời mà hệ thống trò chơi đã nói lúc trước 'Boss cũng phải tuân thủ quy tắc".

Các quy tắc được thiết lập trong trò chơi khi vận dụng tốt không những sẽ không làm bản thân mất mạng, mà còn trở thành ô dù che chở cho người chơi!

Mu bàn tay phải đã nguội lạnh trở lại.

Cậu sờ sờ xương trắng không thuộc về bản thân mình trên đó, mím môi suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.

Sức mạnh của Thủ Cốt có hạn, nếu Bạch Tẫn mở miệng thêm lần nữa thì cậu khó có thể chịu đựng được.

*Thủ Cốt là xương tay đó, nếu Ngôn Ngôn đã xem đó là đạo cụ, thì mình xài tên Hán- Việt nghe cho ngầu.

Chẳng qua, thông qua lần dò xét này, cậu đoán thứ mê hoặc bằng ngôn từ này của Bạch Tẫn có liên quan đến kỹ năng tinh thần lực, cần có thời gian làm nguội giữa các lần sử dụng, hoặc cần chuẩn bị gì đó trước khi nói, nếu không thì có thể nói liên tục chứ không cần cứ ngắt quãng như này.

Cậu cảm thấy bản thân đã đánh giá thấp Bạch Tẫn phiên bản 2.0 rồi, nếu như nói  Bạch Tẫn 10 năm trước chỉ mong muốn một sự lựa chọn, một đáp án, vậy thì Bạch Tẫn của hiện tại đã triệt để chờ đợi đến biến thành tên điên rồi.

Nhân lúc Bạch Tẫn còn chưa mở miệng, Hứa Tri Ngôn không hề do dự nữa mà đi đến hướng cầu thang.

Còn về Phòng An Toàn, đợi cậu nắm chắc cái đã rồi sẽ tìm tiếp.

Phía sau truyền đến một tiếng cười nhẹ như có như không.

Nhưng cậu đi quá nhanh, không phân biệt được đó là âm thanh của Bạch Tẫn hay là do bản thân quá hốt hoảng mà sinh ra ảo giác.

Rời khỏi tầng 6, Hứa Tri Ngôn nhanh chóng mở giao diện trò chơi, thử dò hỏi xem có thể nói thêm nhiều thông tin cho Boss biết hay không, ví dụ như giải thích về lần chơi đầu tiên cho đối phương biết.

【Cho dù người chơi có nói gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi được trạng thái hiện tại, xin người chơi bảo trọng!】

"Cái gì?" Hứa Tri Ngôn chau mày.

Nhìn dòng nhắc nhở này, cậu nghĩ đến một khả năng đáng sợ hơn... có khi nào ngay từ đầu Bạch Tẫn đã biết được tất cả mọi việc trong lần chơi thứ nhất?

Nếu cậu thật sự chết rồi, vậy khi lần chơi đầu tiên kết thúc tại sao cậu vẫn còn sống mà tiến vào lần chơi thứ hai?

Càng nghĩ càng rối, lòng Hứa Tri Ngôn loạn như cào cào.

Hệ thống trò chơi cũng không muốn người chơi cứ trầm mê vào các phân đoạn liên quan đến việc yêu đương với Boss, nên chủ động đưa ra lời nhắc nhở.

【Nhắc nhở: Phó bản cấp thấp/trung cấp sẽ không yêu cầu người chơi giết chết Boss phó bản, vẫn mong người chơi nhanh chóng tiến hành nhiệm vụ, để tránh bỏ lỡ tiến trình mới nhất của trò chơi.】

Nhìn lời nhắc nhở, tim Hứa Tri Ngôn cuối cùng cũng yên bình trở lại.

Trước mắt, cậu không có nhận được bất cứ nhiệm vụ nào liên quan đến Boss, mà trò chơi ký túc cần phải vào phòng 603 mới chơi được thì cậu đã hoàn thành xong rồi, kế đến không về ký túc xá cũng được.

Nếu Bạch Tẫn không thể đuổi theo ra đây, thì các nhiệm vụ khác đều có thể thuận lợi hoàn thành.

Đến lúc đó, khi nhiệm vụ hoàn thành cả rồi thì cậu sẽ có thể rời khỏi trò chơi.

Chỉ là khi vừa xuống tới tầng 3, Hứa Tri Ngôn nhìn mọi thứ trước mắt, chợt hiểu tại sao ban nãy Bạch Tẫn lại cười.

Đối phương đã dự đoán trước được cậu sẽ không ngoan ngoãn đi vào phòng, nên đã bố trí sẵn mấy cái bẫy ở đây chờ cậu, toàn bộ tầng 3 chứa đầy quái vật, lít nha lít nhít.

Hình dáng của chúng giống như đám quái vật trong trò chơi ký túc xá vậy, mục rữa thối nát, mang theo hơi thở của cái chết.

Trong góc bên cạnh không ngừng có những cục thịt đỏ dính nhớp đang hít thở, chúng như có sinh mệnh mà sinh ra những ngón tay mềm mềm và thân thể vạm vỡ, trên cơ thể đó có các mô mí mắt và thịt vụn có mạch máu liên kết với nhau, điểm cuối của chúng là nhãn cầu đen trắng to lớn đang yên lặng chớp chớp.

Quần chúng trong phòng livestream không ngờ ván cờ của hai người lại phức tạp như vậy, phân tích hết lần này đến lần khác rồi quyết định mặc kệ.

【Không xong rồi không xong rồi, CPU của tôi sắp hỏng rồi, cầu một người thống kê hộ xem bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì.】

【Để tôi!】

【Lúc vừa bắt đầu Boss giả làm gà mờ, lừa Tiểu Bách Vạn, sau đó Tiểu Bách Vạn lừa ngược lại Boss còn bản thân thì nhanh chóng chuồn đi, hiện tại Boss chờ đợi 10 năm lại gạt cậu ấy tiếp, rồi Tiểu Bách Vạn lại nhìn thấu quỷ kế của Boss?】

【Lầu trên nói đúng rồi, sau đó Boss dự đoán được Tiểu Bách Vạn sẽ nhìn thấu được kế hoạch của cậu ta, nên Boss vừa dùng manh mối hư hư thực thực của căn phòng để làm mồi nhử, vừa sắp xếp cho quái vật chặn đường sẵn...】

【Hiểu rồi, kiểu tôi dự đoán được cậu sẽ dự đoán được dự đoán của tôi?】

【Lầu trên bị kẹt rồi sao, cái quỷ gì vậy?】

【Được rồi được rồi, vậy có ai có thể nói cho tôi biết tại sao hai người họ khi ở lần chơi trước đánh ra tuyến đường tình yêu thuần khiết BE mà lần thứ hai này lại là tương ái tương sát không?】

【...Bởi vì sau khi có được ký ức, một người thì vô lương tâm, một người thì luyến ái não.】

*Luyến ái não là một từ ngữ thông dụng trên internet, là một loại hình thức tư duy đặt tình yêu lên hàng đầu, ý chỉ những người một khi đã yêu đương thì sẽ đem hết sức lực và tâm trí đặt lên tình yêu hoặc người yêu của họ.

【Cỏ dại trong tay nhất thời không biết nên đút cho ai.】

Ngay khi Hứa Tri Ngôn còn đang bối rối dự định tìm lối ra khác, thì cậu chợt thoáng thấy một bóng hình quen thuộc trong đống quái vật.

Tấm lưng nứt nẻ mọc ra vô số tứ chi và cơ thể của quái vật, bản thể vì chịu tải nên bị nặng nề đè ép quỳ bò trên mặt đất.

Đó là Khúc Quý.

Mà ngay lúc Hứa Tri Ngôn nhìn qua thì Khúc Quý bị quái vật hóa cũng ngẩng đầu lên.

Đôi mắt vốn dĩ ấm áp đó đã không còn tròng đen nữa, mắt của Khúc Quý chỉ còn lại tròng trắng, vô tri vô giác, cả người cậu ta dường như chỉ là một tảng thịt thối không có ý thức, giống như những con quái vật khác xếp chồng lên nhau trên bức tường thịt.

Cuối cùng Hứa Tri Ngôn cũng biết tại sao lúc tạm biệt nhau Khúc Quý lại nói tốt hơn là sau này đừng gặp lại nữa.

Cho nên đối phương đã sớm biết, sau khi nhiệm vụ chỉ định được hoàn thành thì bản thân sẽ trở thành quái vật không có ý thức sao?

Gạt bỏ suy nghĩ muốn lao lên mang Khúc Quý đi, Hứa Tri Ngôn không muốn hấp tấp trong việc này.

Cả tòa nhà ký túc xá này đã trở thành địa bản của Bạch Tẫn, nếu để đối phương biết lúc này cậu đang muốn bắt người, thì chắc chắn sẽ gây ra phiền phức lớn cho Khúc Quý.

Sau cùng, Hứa Tri Ngôn nhìn Khúc Quý một cái rồi rời đi.

Mẹ nó, còn phải đi nói lý với tên thần kinh kia nữa.

Lần nữa trở lại tầng 6, Hứa Tri Ngôn dứt khoát ngồi xếp bằng trước cửa phòng 603.

Là một tên thể lực phế, leo lên leo xuống mấy lần quả thật quá vất vả, nếu còn muốn cậu đi đến từng tầng để tìm lối ra thì cậu sẽ chết chắc, chết vì mệt.

"Bạch Tẫn, làm cuộc giao dịch đi."

"Tôi nghĩ mối quan hệ giữa chúng ta vẫn có thể điều tiết hòa hoãn được, không nhất thiết phải cá chết lưới rách có đúng không?"

*鱼死网破 [yúsǐwǎngpò]cá chết lưới rách; bên sứt càng bên gãy gọng; mất cả chì lẫn chài (hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt)

Hứa Tri Ngôn mở cửa sổ trên mái nhà nói lời sáng dạ, dẫn dụ đối phương cắn câu.

*Ý nghĩa nói thẳng ra ,nói trắng toạc ra mà không cần né tránh.

"So với một cái xác lạnh băng hay một hủ tro cốt, tôi nghĩ một người sống sinh động hoạt bát như tôi tốt hơn nhiều, tôi nói thẳng, tôi có hứng thú với cậu."

"......"

Bên trong căn phòng tối mịt vẫn không có tiếng trả lời.

Bạch Tẫn đã chờ đợi Hứa Tri Ngôn tận 20 năm, nên hiểu rõ con người này miệng lưỡi lươn lẹo, toàn nói những đạo lý tà môn lặt vặt.

Nhưng mà... nhưng mà những điều mà Hứa Tri Ngôn đang nói quả thực rất có sức hấp dẫn với cậu ta.

Anh ấy thật sự muốn tìm hiểu mình sao?

Hứa Tri Ngôn cũng không thấy phiền hà gì khi không nghe thấy đối phương trả lời.

Cậu túm chặt quần áo, thay đổi vị trí, lưng dựa vào tường, biểu lộ ra cảm giác yếu ớt vì mệt mỏi, thở dài nói.

"Nói thật, cứ như vậy hoài ai cũng mệt cả."

"Nhưng mà thứ gọi là tình cảm này, không phải chỉ cứ nói nói là được đâu, cậu lúc nào cũng luôn miệng nói thích tôi, bảo tôi phải yêu cậu."

Cậu vuốt tóc một cái để lộ ra nốt ruồi dưới chân mày, hơi rũ mắt nhìn vào bên trong cánh cửa, tiếp tục nói.

"Vậy cậu có biết tôi thích ăn cái gì không? Thích xem sách gì? Thích nghe loại nhạc nào?"

Tuy Hứa Tri Ngôn không muốn làm một tên lừa gạt tình cảm, nhưng nghĩ đến đối phương cũng không phải thứ tốt lành gì, đột nhiên lại cảm thấy mình có lý lẽ chẳng ngại gì nữa.

Tất cả đều là vì dân trừ hại.

Cậu không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!

Giây phút yên lặng ngắn ngủi qua đi, con mồi rốt cuộc mắc câu.

"Vậy... vậy anh thích ăn gì?"

Giọng nói mang theo chút nghi hoặc của Bạch Tẫn truyền ra từ bên trong.

Có thể tìm hiểu Hứa Tri Ngôn đang sống sờ sờ trước mặt, thật là dụ hoặc quá đi!

Aaaaaa, chỉ nghĩ đến thôi mà đã hưng phấn đến mức run lên luôn rồi!

Khóe miệng Hứa Tri Ngôn cong cong, trên mặt treo lên nụ cười thương hiệu, đề nghị: "Như vậy đi, chúng ta làm một cuộc trao đổi câu hỏi."

"Tôi hỏi cậu trước một câu, sau đó cậu lại hỏi tôi một câu." Cậu cúi đầu, có chút mắc cỡ, thẹn thùng nói: "Tôi cũng rất muốn hiểu rõ cậu một chút!"

"Được." Bạch Tẫn trả lời rất nhanh.

Thấy đối phương đồng ý, Hứa Tri Ngôn không lề mề nữa mà vào thẳng vấn đề.

"Nếu cậu đã là Boss của phó bản, có phải sẽ bị rất nhiều quy tắc hạn chế đúng không? À, nhắc đến việc hạn chế này thì có phải lũ quái vật trong tòa này này cũng bị như vậy đúng không? Cụ thể thì sẽ hạn chế như thế nào?"

Hỏi xong Hứa Tri Ngôn còn chêm thêm một câu vào: "Nếu như không trả lời được thì có thể không trả lời nha~! Đúng rồi, mấy câu hồi nãy được tính là một câu hỏi đó."

Bạch Tẫn hiện tại gấp không đợi được mà muốn biết rõ những việc liên quan đến Hứa Tri Ngôn, tuy đối phương nói nhiều như vậy, cậu ta cũng cũng cảm thấy bản thân đã mắc bẫy rồi.

Nhưng cậu ta lại chuyển hướng suy nghĩ.

Dù sao Hứa Tri Ngôn thông minh như vậy, những thông tin này cho dù cậu ta không nói thì sớm muộn gì đối phương cũng biết, nhưng những cái sở thích gì đó nếu đối phương không nói thì cậu ta sẽ không biết, cả đời này cậu ta cũng sẽ không biết được.

"... Tùy vào tiến độ nhiệm vụ của người chơi mà những hạn chế trên người tôi sẽ được dỡ bỏ, nếu như xuất hiện quá nhiều sự việc không được cho phép thì hệ thống sẽ thực hiện các biện pháp cưỡng chế, đám quái vật khác cũng đều như vậy."

Nói xong, Bạch Tẫn chờ không được mà hỏi: "Anh thích ăn món ăn nào?"

"Đồ ngọt." Hứa Tri Ngôn trả lời dứt khoát gọn gàng, rồi lập tức hỏi câu câu tiếp theo cứ như một cái máy hỏi đáp lạnh lẽo vô tình.

"Tôi nói với những người chơi khác tôi là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net