Chương 147: Đánh Giá Thực Chiến Chung (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đánh Giá Thực Chiến Chung (4)


Abel rất ngạc nhiên. Anh ấy không ngờ rằng Phù Thuỷ kẻ thù sẽ thu hẹp khoảng cách trước.

Rõ ràng là các Phù Thuỷ có lợi thế trong chiến đấu tầm xa. Với sức mạnh của họ tập trung nhiều vào ma thuật hơn là sức mạnh vật lý, việc họ chiến đấu ở cự ly gần với dân chơi hệ vật lý như Abel là tự sát.

Hơn nữa, Isaac chưa từng sử dụng ma thuật.

Nếu tạo ra một pháp trận để sử dụng ma thuật, Abel sẽ ngay lập tức nhận ra và chuẩn bị, nhưng có lẽ Isaac thậm chí còn mong đợi điều đó. Không thể cảm nhận được mana, Abel đã mất cảnh giác.

Trong tay phải của Isaac là một con dao găm, và trong tay trái của anh là Quyền trượng Zanya. Cắt xuyên qua bầu không khí lạnh lẽo, con dao găm của anh để lại một vệt bạc.

Vútt—!

Abel theo bản năng lùi đầu lại, né tránh con dao găm. Vài sợi tóc màu xám xanh của anh ấy rải rác trong không khí lạnh lẽo.

Abel sau đó dùng kiếm của mình để chặn đòn tấn công liên tiếp của Isaac.

Kang-!

Hai hình dáng nhợt nhạt giao nhau tạo ra tia lửa. Một tiếng va chạm mạnh vang lên trong giá lạnh.

Abel rất ngạc nhiên.

'Không phải anh ấy đến từ Khoa Ma Thuật sao? Sự nhanh nhẹn và sức mạnh trâu chó này là gì vậy?'

Sức mạnh thể chất mà người đàn anh trước mặt sở hữu ở mức độ khiến anh ấy nghi ngờ liệu Isaac có phải là học viên Khoa Ma Thuật hay không. Rất có thể anh sẽ ở trong Khoa Hiệp Sĩ.

Không có thời gian rảnh rỗi. Một pháp trận màu lam nhạt xuất hiện xung quanh Isaac.

Khi cảm nhận được mana của chàng trai ở gần, anh ấy nhớ ra rằng Isaac thực sự đang ở Khoa Ma Thuật. Mana của anh khiến Abel rùng mình.

"Chậc!"

Abel nhanh chóng nhảy lùi lại và tạo ra một pháp trận màu cam. Ngọn lửa bắt đầu rực sáng.

Đồng thời, White, người đã tỉnh táo lại, bắn Ma Pháp 3 Sao [Phong Kiếm] từ lối đi. Lưỡi kiếm màu lục nhạt lao về phía Isaac.

Tuy nhiên, người thi triển ma thuật đầu tiên lại là Isaac.


Băng Hoả (Hệ Băng, 4)


Phừnnnn——–!

Ma thuật của Abel và White bị ngọn lửa băng lam nhạt nuốt chửng một cách bất lực.

Sau đó Abel theo phản xạ chém thanh kiếm tẩm lửa của mình để cắt [Băng Hoả].

Baaang——!

"Argh!"

Ngọn lửa nhiệt độ cao và cái lạnh ở nhiệt độ thấp va chạm dữ dội và gây ra vụ nổ hơi nước, ném Abel ra sau như một quả bóng.

Anh ấy dự kiến sẽ thoát khỏi nguy hiểm trước mắt bằng cách này, nhưng anh ấy đã rơi vào bẫy của Isaac ngay khi lưỡi kiếm va chạm với Isaac.

Tuk—!

"...?!"

Cơ thể của Abel nhanh chóng tiếp xúc với một bề mặt cứng và lạnh.

Ma pháp phòng thủ 4 sao, [Tường Băng]. Bức tường băng đã mọc lên sau lưng anh ấy từ lúc nào đó.

Khi Isaac tạo ra một vòng tròn ma thuật cho [Frostfire] và cho phép Abel theo dõi mana băng của mình.

Anh đã đánh lạc hướng họ bằng [Băng Hoả] và triệu hồi [Tường Băng] trước.

Một cơn gió lạnh thổi qua. Những âm thanh du-du-du- lớn khi [Băng Đạn] bị bắn không thương tiếc vào khung cảnh băng giá xung quanh.

Giữa cơn bão đó, Abel run lên sợ hãi trước kẻ thù hùng mạnh đứng vượt qua làn sương mù mịt mù.

Sức mạnh áp đảo.

Điều duy nhất anh ấy có thể làm khi đối mặt với nó là thu mình lại vì sợ hãi.

Vu vútt-!

Phuack–!

"Khuack!"

Crashh—-!

Những tiếng nổ vang vọng khắp căn phòng. Phớt lờ thanh kiếm Abel đang cầm, một cú đá mạnh xuyên qua sương mù và trúng bụng anh ấy. Cảm giác tương tự như một đòn đánh từ một cây gậy kim loại làm từ các tấm thép.

[Tường Băng] vỡ vụn và cơ thể của Abel bay lên không trung. Cơ thể anh ấy ngã nhào trên sàn băng nhiều lần trước khi đập vào bức tường gần lối đi.

Ddddd-dk——!

Cùng lúc đó, băng chảy với Nham mana màu nâu nhạt, [Băng Hóa Thạch], nổi lên và bao quanh cơ thể anh ấy.

Giống như một tù nhân bị trói trong trại, anh ấy không thể cử động, ho ra máu. Anh ấy ngạc nhiên trước khả năng làm chủ mana của đối thủ, vì ngay cả [Băng Hóa Thạch] xung quanh cũng được kiểm soát một cách phức tạp.

"Grrgh... Hahah... Mạnh quá..."

Với một tiếng cười ảm đạm, Abel phát ra một tiếng rên rỉ. Anh ấy cho rằng mình đã bị gãy một chiếc xương sườn.

Nó đau khủng khiếp, nhưng chỉ bị một đòn thôi. Anh ấy vẫn còn nhiều khả năng để di chuyển. Vẫn còn cơ hội để phản công. Là một học viên Khoa Hiệp Sĩ của Học viện Marchen và với người bạn Roanna tự nhận, anh ấy không thể thua như thế này.

Anh ấy thề sẽ tấn công tiền bối tóc lam bạc bằng cách nào đó.

Đây là vấn đề lòng kiêu hãnh và lòng tự trọng của anh ấy.

Abel tạo ra một pháp trận màu cam để triệu hồi ngọn lửa. Mặc dù sức mạnh yếu hơn so với các học viên Khoa Ma Thuật cùng khoá nhưng anh ấy đã lên kế hoạch làm tan chảy lớp băng đó bằng nó.

Nhưng một cơn ớn lạnh, đủ lạnh để đóng băng toàn bộ cơ thể anh ấy phun ra từ [Băng Hóa Thạch]. Ngọn lửa của Abel thiếu cả sức nóng và sức mạnh để làm tan băng.

"Hựư..."

Trong lúc vội vàng, Abel không thể tập trung sức mạnh cho pháp trận.

Cuối cùng, cơ thể Abel từ từ đông cứng lại vì cái lạnh khắc nghiệt, và cuối cùng, đầu anh ấy rũ xuống. Và đã bất tỉnh.

"T-T-T-Tiền bối I-I-I-Isaac.... Kuuuu!"

Đi qua cơn gió lạnh, Isaac từ từ đến gần White.


Phong Kiếm (Hệ Phong, 3)


Xoẹt!

Với vẻ mặt sợ hãi, White lùi lại vài bước trước khi sử dụng pháp trận màu lục nhạt mà cô đã tạo ra để bắn ra [Phong Kiếm].

Lưỡi gió nhanh chóng cắt ngang không khí. Tuy nhiên, Isaac nhanh chóng xoay người sang một bên và né được [Phong Kiếm].

"Hử?"

White nuốt nước bọt vì sốc.

Vì Isaac đã đeo Kính Rivela được một thời gian nên anh có thể theo dõi dòng mana dễ dàng hơn nhiều so với bình thường.

Ngoài ra, vì khả năng thể chất và phản xạ của mình, White gần như không thể tấn công anh bằng ma thuật.

"Huaaa!"

White ngã dập mông về phía sau. Một tiếng kêu ngắn thoát ra khỏi miệng cô.

Ngay lúc này, nước mắt cô bắt đầu ứa ra vì sợ hãi.

Roanna đã bất tỉnh với nửa cơ thể bị mắc kẹt trong khối băng.

Abel chìm vào giấc ngủ sâu vì cái lạnh buốt giá của [Băng Hóa Thạch].

Isaac, Tiền bối tóc lam bạc của họ, có toàn quyền kiểm soát chiến trường.

Thậm chí, cô còn có cảm giác như trái tim mình đang đóng băng. Đó chính là ánh mắt lạnh lùng của Isaac. Thật khó để tin rằng anh chính là người đã dìu dắt cô với nụ cười ân cần như vậy.

"White."

Isaac dựa vào Quyền trượng Zanya để hỗ trợ và cúi xuống ngang tầm mắt với White. Giọng nói của anh cũng lạnh như băng.

Bàn tay anh vươn ra để chạm tới White.

"Hức...!"

Ngạc nhiên, White nhắm chặt mắt lại.

"...?"

Nhưng sau đó, sau khi cảm thấy một cái xoa nhẹ vào đầu, White từ từ mở mắt ra với vẻ không chắc chắn.

Isaac đã xoa đầu cô.

Cơn bão băng cuồn cuộn đã lắng xuống. Những gì hiện ra trước mắt trông giống như một hang động đóng băng.

Băng và sương giá ngay lập tức biến mất thành một lớp bụi màu xanh nhạt.

Và nụ cười ân cần thường ngày của Isaac, nụ cười mà White quen thuộc, đã quay trở lại.

Vẻ mặt của anh dường như không thể ngây thơ hơn được nữa, khiến người ta khó có thể tin rằng anh là kẻ thù đã tiêu diệt toàn bộ đội của cô chỉ một lúc trước.

"Em chắc chắn đã tiến bộ. Đó là một kế hoạch rất hay, khi cố gắng vượt qua cái lạnh cùng đồng đội của mình."

"...?"

White ngáo ngơ.

White cảm thấy một cảm xúc phức tạp đan xen. Nỗi sợ hãi khiến tim cô đập thình thịch và một cảm giác tự hào thoáng qua tràn ngập cô ngay lập tức.

"Và em đã giúp nâng cao hỏa lực của người bạn đó phải không? Điều đó không dễ thực hiện đâu. Làm tốt lắm. Thật ấn tượng khi em tiếp tục chống cự cho đến cuối cùng."

"Tiền bối Isaac...?"

Isaac tiếp tục nhẹ nhàng xoa đầu White, khi anh làm vậy, tâm trí căng thẳng của cô dần dần thư giãn.

Đó là một sự thay đổi tâm trạng mạnh mẽ. Có lẽ chính vì vậy mà sự đụng chạm dịu dàng và những lời khen ngợi của Isaac mang lại cảm giác dễ chịu vô cùng.

Khi sự căng thẳng của cô dần nới lỏng, đôi mắt của White bắt đầu ngấn nước, nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào.

"Tiền bối Isaac... Em thích khi anh cười hơn..."

White kêu lên khi cô dang rộng tay ra, yêu cầu một cái ôm.

Isaac cười toe toét trước hành vi của cô, đáp lại bằng một câu im lặng, "Được thôi."

"Nhưng trước hết, hãy đứng yên một lát."

"Vânggggg ạ? Đ-Đợi đã, Tiền bối Isaac?!"

Isaac nghiêng người lại gần White, rồi nhẹ nhàng vòng tay qua cổ tay cô.

Đó không chỉ là một cổ tay. Chỉ cách White một hơi, Isaac nắm lấy cả hai cổ tay cô.

Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của cùng một chàng trai với cơn bão băng đang cuốn quanh anh chỉ vài phút trước. Nhìn vào quai hàm và cổ họng của Isaac, có thể được nhìn thấy mỗi khi anh cử động đầu, White lo lắng nuốt nước bọt trước một cảm giác kỳ lạ mới.

Cô cũng thừa nhận rằng Isaac khá đẹp trai nên ngoại hình hiện tại rất quyến rũ đối với White, người đang ở độ tuổi dậy thì.

Đối với cô, thành viên duy nhất của Hoàng gia không có bất kỳ định kiến nào về địa vị xã hội, việc người đó là thường dân không thành vấn đề.

"T-T-T-T-T-Tiền bối Isaac...? A-A-A-Anh làm gì thế...? Huaaaa..."

White lắc lư như một cái máy hỏng.

Isaac nâng cả hai cổ tay của White lên trên đầu cô. Theo quan điểm của cô, khi những phần quá xấu hổ để đề cập đến trở nên nổi bật hơn, vị trí của chúng dường như chỉ trở nên gợi cảm hơn.

Bối rối, cả khuôn mặt của White đều đỏ bừng.

Đối đầu với Tiền bối Isaac, người mà cô không có dũng khí để chống lại, tâm trạng thoải mái, chuỗi sự kiện bất ngờ xảy ra dường như đã khiến cô không thể suy nghĩ sáng suốt.

"White."

"V-V-Vâng ạ...?"

Nhìn kỹ vào White, họ dường như đã quên mất cách thở hoàn toàn.

"Bây giờ em có thể nghỉ ngơi."

Rầm–.

Với nụ cười rạng rỡ, anh sử dụng [Tạo Đá] và xích tay cô bằng còng đá.

"...Aaa."

Sự căng thẳng của White lại giảm bớt.

Và khi anh còng mắt cá chân của White ngay sau đó, cô rơi vào tình trạng choáng váng với khuôn mặt trắng bệch.

"Em không có ý định chống cự nhỉ?"

"Vâng..."

"Với thứ này, em sẽ bị coi là mất khả năn... Có chuyện gì vậy, White?"

"Không có gì ạ..."

White liếc đôi mắt ngấn nước của mình sang một bên. Một tiếng cười chán nản thoát ra khỏi miệng cô. Cô cảm thấy xấu hổ vì mình vừa có những ham muốn tội lỗi như vậy đối với người đàn anh đáng ngưỡng mộ của mình, dù chỉ là trong chốc lát.

Đúng lúc đó, một vật lơ lửng trong túi áo khoác của White rơi ra ngoài và rơi xuống đất. Cả Isaac và White đều quay lại nhìn nó.

"Aaa...!"

Chiếc đồng hồ bỏ túi nhỏ bằng bạch kim của cô. Khi va chạm với mặt đất, nắp của nó mở ra để lộ mặt đồng hồ thiên văn tuyệt đẹp và những chiếc kim bất động.

White giật mình kinh ngạc nhưng cô không thể nhặt lại vì tay chân đã bị trói. Trong lúc vội vàng, cô nhờ Isaac giúp đỡ.

"T-Tiền bối Isaac. A-Anh có thể bỏ nó lại vào túi của em được không ạ? Đó là một vật quý giá..."

Tuy nhiên, Isaac chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ bỏ túi mà không trả lời.

Và như thể bị sốc bởi điều gì đó bất ngờ, đôi mắt anh mở to đáng kể.

"Tiền bối Isaac?"

White nhận ra rằng Isaac hiện đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Nhưng vì anh chưa bao giờ bộc lộ ý định của mình nên cô không biết những suy nghĩ đó là gì.

Tuy nhiên, thời gian mà anh dành để suy nghĩ rất ngắn. Anh nhặt chiếc đồng hồ bỏ túi và đặt lại vào túi áo khoác của White.

"Hãy đảm bảo đừng đánh mất nó nếu nó quý giá với em nhé."

"Aaa... Hiểu rồi ạ..."

Với những lời cuối cùng đó, Isaac không còn nói chuyện với White nữa.

Sự thay đổi hiện tại này khiến White bối rối.

1 phút sau. Một nữ giám khảo đã đến.

Ngồi trên chiếc ghế băng, Isaac mỉm cười chào cô.

Với lời thoại, "Làm tốt lắm ~ ." Cô ấy đã cuốn đi nhóm của White bằng Phong Ma Pháp của mình.

"..."

Isaac dùng ngón tay xoa xoa môi dưới và chìm vào suy nghĩ sâu sắc.

Một suy đoán không thể tin nổi đang hình thành trong đầu anh.


<Trans Note>

Nhấn vote sao ⭐️và Follow ngay nếu không sẽ bị Yandere Luce nhốt vào lồng 🐧

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net