Chương 163: Đánh Cược (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đánh Cược (3)


"Là Hội trưởng Hội Học Sinh...!"

"Cô ấy thật xinh đẹp..."

"Người đứng cạnh Hội trưởng là ai vậy? Cậu ta trông không giống thành viên Hội Học Sinh chút nào."

"Đó là Isaac."

"Sao hai người lại ở cùng nhau?"

"Isaac đã được Hội trưởng Hội Học Sinh gọi trước đó..."

"Vậy cậu ta có được mời vào Hội Học Sinh không?"

Đặc điểm của thể loại Học viện. Học viên trở thành người nói chuyện khi Hội trưởng Hội Học Sinh xuất hiện.

Vì tôi đang đi dạo quanh khuôn viên trường với Alice Carroll nên sự chú ý của học viên tự nhiên đổ dồn về phía chúng tôi.

Tôi cố tình cầm ma cụ trong tay và giả vờ chú ý đến việc rèn luyện khả năng làm chủ mana của mình nhằm cố gắng phớt lờ ánh nhìn của các học viên.

Vâng, tôi đã hiểu hành động của họ.

'Alice thực tế là một người nổi tiếng ở đây.'

Tôi cũng đã reo hò đến mức cổ họng mình như nghẹn ngào khi có những nữ Idol đến biểu diễn trong thời gian tôi ở trong quân đội.

Mới bắt đầu với Dorothy, tôi đã luôn phải trầm trồ trước vẻ đẹp tựa nữ thần của cô ấy. Nó cũng tương tự như vậy.

Nhưng hơn thế nữa...

'Điều gì đã đưa mình đến tận đây?'

Ngay trước mặt tôi là nữ sinh có mái tóc vàng kim nhạt, bước đi với hai tay chắp sau lưng.

Quan sát cô từ phía sau, tôi đang duy trì một khoảng cách nhất định với cô. Cô là Hội trưởng Hội Học Sinh và là Tiền bối của tôi ở Khoa Ma Thuật, Alice Carroll.

Cô ấy đang âm mưu gì mà đột nhiên gọi cho mình và yêu cầu hẹn hò vậy?

Trong văn phòng Hội Học Sinh, Alice không còn chỗ để trò chuyện và ngay lập tức rời khỏi phòng sau khi nói với tôi, "Đôi ta hẹn hò nhé, Cục cưng."

Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc theo cô ra ngoài.

Cô đã không cho tôi cơ hội để đáp lại, nhưng sẽ thật sai lầm nếu không đi theo cô.

Tôi phớt lờ Erin, người đang đứng trước văn phòng Hội Học Sinh. Tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt bối rối của cô ấy.

"Cưng à."

Alice quay đầu lại nhìn tôi nhưng vẫn không dừng bước.

Đó là một giọng nói dễ chịu mà cô ấy thốt ra.

Nó khác với của Luce. Giọng nói của cô ấy bình tĩnh, thì thầm và có khả năng hút năng lượng của ai đó.

Ngược lại, giọng của Alice nghe dễ chịu hơn nhiều, như thể đang rơi vào một chiếc kẹo bông gòn vậy. Chỉ cần nghe cô nói thôi, lòng tôi đã thấy ấm áp và êm dịu biết bao.

"Vâng, Tiền bối."

"Trong lúc chúng ta đang nói chuyện, sao em không tới gần hơn? Chị cảm thấy hơi cô đơn khi không có ai bên cạnh."

"Điều đó hơi... khó chịu đối với tôi."

Tôi cố tình quay đầu nhìn xung quanh.

Đó là để bày tỏ sự khó chịu của tôi khi mỗi học viên đi ngang qua đều nhìn chằm chằm vào chúng tôi và lấy đó làm cái cớ.

Alice muốn giết tôi... hay chính xác hơn là kẻ phá hoại kế hoạch của cô.

Vì vậy tôi chỉ có thể thư giãn khi ở phía sau cô như thế này.

Tôi sợ rằng cô sẽ thử làm gì đó với tôi nếu tôi đứng ngay cạnh hoặc trước mặt cô. Nó tương tự như việc ai đó trở nên lo lắng vô cớ khi đang tắm.

"Em nhận thức được ý kiến của người khác nhiều hơn chị mong đợi."

"Không phải là tôi không thích nổi bật, nhưng chị hơi quá đáng đấy, Tiền bối. Chị không chỉ là Hội trưởng Hội Học Sinh mà còn rất xinh đẹp nữa."

"Điều đó đúng."

Alice sẵn sàng đồng ý.

Về cơ bản, đối với cô là sự thật rằng cô được coi là xinh đẹp.

"Và Tiền bối ơi. Chị vẫn chưa nói gì với tôi cả."

"Aaa, về lý do tại sao chị lại muốn hẹn hò với em. Phải chứ?"

"Vâng."

Alice đưa ngón trỏ hơi cong lên môi và trầm ngâm suy nghĩ. Có phải cô đang lựa chọn từ ngữ của mình?

Ngay sau đó, Alice đã trả lời.

"Chỉ vì vậy thôi."

"Xin thứ lỗi?"

"Bởi vì do chị muốn. Hôm nay chị có chút thời gian và tình cờ nghĩ đến em. Đó là tất cả."

Tôi biết cô sẽ không tiết lộ ý định của mình.

Nhưng "Chỉ vì" nghĩa là gì? Cô thậm chí còn không cố gắng thêm nỗ lực vào lý do.

"Nhưng tại sao nó lại quan trọng? Hẹn hò với chị không khiến em hào hứng sao?"

Alice cho rằng đó là điều hiển nhiên.

Tôi không hào hứng. Giống như chết lặng hơn...

"Ờm, Tiền bối Alice. Tôi không thể nói cho chị biết vì mọi thứ xảy ra quá đột ngột, nhưng tôi phải tập luyện bây giờ... Tiền bối?"

Alice đột nhiên dừng lại và dán mắt vào quầy trưng bày của một cửa hàng cụ thể, gần như thể cô bị thôi miên.

Tôi cũng dừng lại bên cạnh cô và nhìn theo ánh mắt của cô.

Đó là một quán cà phê tráng miệng tên là "The Siren's Face".

Bên trong quầy trưng bày, sử dụng Cuộn Băng Ma Pháp, là những chiếc bánh Parfait lấp lánh với một lượng mana nhỏ.

Trong số đó, một chiếc Parfait được trang trí hình con mèo đứng ở giữa giống như món ăn đặc trưng của cửa hàng.

Đó là một món Parfait khá dễ thương và có lẽ là thứ đã thu hút sự chú ý của Alice.

"..."

Trong một khoảnh khắc, thời gian dường như đã dừng lại.

Khi tâm trí tôi đang chạy đua điên cuồng, một nhận thức đột nhiên hiện lên trên bề mặt.

Nhiều người đã thảo luận về danh tính của Alice trong cộng đồng ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱.

Tuy nhiên, chỉ có một điều. Chỉ một trong những đặc điểm của Alice hiếm khi được nhắc đến.

Thực tế là cô thích những thứ dễ thương.

Khi tôi chơi game, tôi chỉ coi đó là một đặc điểm đơn giản của nhân vật, nhưng việc tận mắt chứng kiến nó khiến câu hỏi nảy lên trong đầu tôi.

'Tại sao lại có người thích cô ấy.'

Tại sao cô ấy lại cố gắng giết Ian Fairytale và từ bỏ mọi thứ và kết thúc cuộc đời mình khi thất bại?

Nụ cười trống rỗng mà cô ấy thể hiện với Ian Fairytale và những cộng sự của cậu ấy ngay trước khi chết có ý nghĩa gì?

Và tại sao Alice lại bí mật trở thành người cung cấp thông tin?

Có thể là tôi đã bỏ lỡ điều gì đó quan trọng.

Tôi cần phải tìm hiểu.

Bây giờ ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱ đã trở thành hiện thực của tôi, tôi cần lập một kế hoạch chi tiết cho dù là những chi tiết nhỏ nhất.

'Rốt cuộc thì mình đã thua Tà Thần một lần rồi.'

Cơ hội hiện tại này đã được trao cho tôi bởi sự hy sinh của vô số người.

Ở vòng lập trước, trước khi nó được thiết lập lại, tôi phải sống sót bằng bất cứ giá nào. Điều này cũng có nghĩa là mọi thứ có thể kết thúc nếu tôi chết.

Vì vậy, tôi không được phấn đấu để có được sự lựa chọn tốt nhất mà là sự lựa chọn lý tưởng nhất và đi đến một Happy Ending.

Giống như tôi đã đánh bại Đảo Nổi để nhận EXP và cứu Dorothy.

'Và mình cũng tò mò về bí mật của cô ấy.'

Alice là người biết rằng Tà Thần sẽ được hồi sinh.

Nếu tôi tìm ra cách cô biết được thông tin đó và lý do tại sao cô quyết định đứng về phía Tà Thần, thì điều đó có thể giúp ích cho cuộc hành trình của tôi.

Điều đó có nghĩa là dù việc tránh mặt Alice là điều quan trọng...

...Tránh mặt cô bằng mọi giá có thể không phải là câu trả lời.

"Cưng à."

"Vâng, vào ăn thôi."

Vì thế tôi quyết định ở lại với cô một thời gian ngắn.

Có vẻ như hôm nay Alice không có ý định làm hại tôi.

Và ngay cả khi có vẻ như có điều gì đó tương tự đang xảy ra, tôi vẫn có thể bỏ chạy.

Vì tôi có thể rèn luyện khả năng làm chủ mana của mình bằng ma cụ tôi có hiện tại nên tôi quyết định thay đổi lịch trình đã định của mình.

"...Chị thích những người nhanh trí như em."

Alice cười vui vẻ.


✦✧✦✧


Tại chiếc bàn ngoài trời ở ban công tầng 3, dưới chiếc dù thiết kế nhỏ nhắn, xinh xắn.

Tôi đang ngồi đối diện với Alice.

Trong một lúc, cô nhìn xuống miếng bánh ngọt và món Parfait hình mèo được đặt ở giữa bàn với ánh mắt yêu thương.

Sau đó, cuối cùng cũng ăn được một thìa, cô tựa má vào tay mình và chìm vào niềm hạnh phúc thuần khiết.

The Siren's Face.

Họ có thực đơn phong phú gồm các món ăn ngon cùng với thiết kế dễ thương, khiến nơi đây trở thành quán cà phê nổi tiếng mà các nữ sinh nên ghé thăm.

Dorothy cũng đã nói về nơi này vô số lần.

"Nó có ngon đến thế không?"

"Vượt xa sự mong đợi của chị luôn. Chị không biết có một nơi như vậy tồn tại."

"Chị không nên đến đây thường xuyên à. Tôi nghe nói nơi này rất nổi tiếng."

"Chị rất là bận luôn. Chị sẽ đến đây thường xuyên sau khi từ chức Hội trưởng."

"..."

Alice sẽ từ chức Hội trưởng Hội Học Sinh sau khi học kỳ này kết thúc, nhưng cô đã kết thúc cuộc đời mình trước khi thời điểm đó đến.

Vì thế trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, cô không bao giờ quay lại quán cà phê này nữa.

"Em đã từng đến đây với Dorothy chưa?"

"Không, đây là lần đầu tiên của tôi."

Tôi trả lời cô  trong khi cắn một miếng Parfait hình mèo.

Nó ngon ghê.

Tôi vẫn cầm ma cụ trên tay kia và luân chuyển mana của mình. Đó là một thử thách nhưng tôi đã quen với nó.

Với một tiếng "Hừmm" lặng lẽ, Alice mỉm cười đầy ẩn ý.

"Thật bất ngờ. Chị tưởng cậu sẽ làm đủ mọi thứ với Dorothy cơ."

"Tôi thân thiết với Tiền bối Dorothy, nhưng chúng tôi không thể có nhiều niềm vui như thế. Hầu hết thời gian tôi đều đang tập luyện."

"Em có vẻ thích tập luyện ha."

Alice nhìn vào ma cụ trong tay tôi.

Nếu ai đó hỏi tôi có thích tập luyện không, tôi không thể trả lời. Tuy nhiên, theo một cách nào đó, tôi đã nghiện.

Aaa, thật tuyệt khi mình cảm thấy mình đạt được thành tựu.

...Đừng bận tâm đến cuộc nói chuyện nhỏ đó. Tôi nên kiểm tra ý định của Alice.

"Thật ra thì, Tiền bối Alice."

"Chị nghe nè?"

"Tôi nghe thấy được điều gì đó trên đường tới đây,"

Alice nhìn chằm chằm vào tôi trong khi tiếp tục nhai món tráng miệng trong miệng. Cằm cô tựa vào một tay cô.

"Chị gọi tôi vì muốn tôi vào Hội Học Sinh, đúng không?"

"..."

"Nếu đó cũng là lý do tại sao chị đột nhiên gọi tôi đi hẹn hò, tôi hiểu—"

Đột nhiên, Alice múc một thìa Parfait và cho vào miệng tôi khi tôi nói.

Miệng tôi tràn ngập vị ngọt ngào và cảm giác nhầy nhụa nhàn nhạt.

"...?"

Tôi choáng váng.

"Cưng đang quá vội đấy."

"Hửmm?"

"Đi thẳng vào vấn đề thì hơi lạnh lùng, em có nghĩ vậy không?"

Alice rút chiếc thìa ra khỏi miệng tôi. Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh.

Tôi nuốt món Parfait mà cô đã cho tôi ăn.

"Những gì em đã nói. Nó nửa đúng nửa sai."

Khoanh tay và chân, Alice dựa vào ghế.

Cách cô khoanh tay làm tôn lên bộ ngực vốn đã lớn của cô.

"Đúng là chị muốn tuyển em vào Hội Học Sinh. Nhưng cưng à, em không có ý định làm vậy đâu ha."

"Làm thế nào chị biết được tôi sẽ nghĩ gì?"

"Chị nghe nói em đã từ chối lời đề nghị gia nhập Bốn Chòm Sao. Không chỉ vậy, em còn được biết là chỉ học và rèn luyện cả ngày. Mặc dù vậy, chị nghĩ tin đồn em hẹn hò với Thủ khoa năm hai là sai sự thật. Dù sao thì, chị biết em không phải là loại người đắm mình vào công việc của Hội Học Sinh."

"Chà, gần đúng rồi."

"Nhưng chị đã thích em rồi."

"...?"

"Chị có con mắt nhìn người rất tốt, em biết đấy."

Alice cười toe toét, chỉ vào mắt cô.

Cô nói rằng việc tuyển tôi vào Hội Học Sinh là nửa đúng nửa sai.

Thế cô ấy gọi mình để gợi ý điều gì?

"Vậy nên, Cưng à."

Alice chỉ vào tôi bằng chiếc thìa của mình.

"Tại sao em không đánh cược với chị nhỉ?"

Tại sao đột nhiên lại cá cược?

"Đánh cược gì cơ?"

"Liệu Cục cưng có yêu chị hay không."

"...?"

...Đó là kiểu cá cược gì vậy? Làm sao cô ấy biết được mình cảm thấy thế nào?

Không có một chút khách quan nào trong vụ cá cược này.

"Nếu em thích chị, thì hãy trở thành cấp dưới của chị. Như thế thì sao?"

Tôi sửng sốt đến mức bật cười.

"...Nếu tôi không thể hiện nó ra thì sao?"

"Vậy thì chị sẽ đảm bảo rằng em không thể không thể hiện điều đó."

Alice trả lời câu hỏi của tôi như thể câu trả lời là hiển nhiên, rồi cắn chiếc thìa vừa đưa vào miệng tôi.

Chà, cô cũng đã nhận được rất nhiều lời tỏ tình. Hơn nữa, cô tin rằng việc được coi là xinh đẹp là điều đương nhiên nên có lẽ cô cũng tự tin vào bản thân mình.

Dù biết hay không thì những học viên xinh đẹp, điển trai thường nhận được lời tỏ tình từ nhiều học viên khác. Tôi nghe nói trường hợp của Luce, Kaya và Dorothy cũng vậy.

'Điều đó nhắc nhở mình, mình vẫn chưa nhận được bất kỳ lời tỏ tình nào.'

Mình nghĩ anh chàng Isaac này khá đẹp trai, vậy có vấn đề gì vậy...?

...Bất cứ điều gì. Dù sao thì nó cũng vô nghĩa.

"Chị thực sự muốn tôi đến vậy sao?"

"Đúng thế."

Alice thản nhiên gật đầu.

Cô nói không chút do dự phải không? Tôi gần như đặt câu hỏi liệu cô có suy nghĩ kỹ trước khi nói hay không.

Nhưng nếu ai đó nghe được điều đó từ một nữ sinh xinh đẹp như Alice,

Rõ ràng là trái tim của hầu hết nam sinh đã bắt đầu rung động, bất kể họ có muốn hay không.

Đó cũng có thể là trường hợp của tôi nếu tôi không biết bản chất thực sự của Alice.

'Tất nhiên, đây có thể là một cái bẫy.'

Sẽ dễ dàng để mắt tới tôi nếu tôi trở thành cấp dưới của cô.

Chưa kể, nếu tôi có yêu Alice thì rất có thể chỉ cần một vài lời nói đúng đắn của cô cũng sẽ khiến tôi phải thú nhận những bí mật của mình. Vì bề ngoài, Anh Hùng Vô Danh không thể biết Alice là kẻ thù. Đó sẽ là một nhát dao lớn găm vào lưng tôi.

Ngay cả khi việc tôi là Anh Hùng Vô Danh không được tiết lộ, tôi vẫn là một học viên tài năng mà Hội Học Sinh sẽ công khai chào đón. Đây là một vụ cá cược mang lại chiến thắng cho Alice.

Nhưng câu hỏi là...

'Tại sao cô ấy lại chọn một vụ cá cược chỉ xuất hiện trong các tác phẩm Novel Romane trong số tất cả mọi thứ...?'

Tôi co rúm người lại.

Tuy nhiên, thái độ tự tin của cô đã giúp giảm bớt tác động.

Càng nghĩ về điều đó, ý nghĩ duy nhất tôi nảy ra là, "Đây là kiểu cá cược ngu ngốc gì vậy?"

Trở lại Thử Thách Băng Giá, Linh Miêu Cheshire đã nói rằng tôi là mẫu người của Alice.

Một sử ma biết rõ trái tim Chủ nhân của nó nhất. Điều đó có nghĩa là ngoại hình của tôi gần giống với mẫu người lý tưởng của Alice.

Đây là lý do tại sao tôi đã có lúc nghĩ rằng vụ cá cược có thể chứa đựng một số cảm xúc cá nhân.

Nhưng sau khi nhớ lại bản chất thực sự của cô mà tôi đã thấy trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, tôi lắc đầu ngay lập tức.

Thay vào đó, cô gần giống với Nepenthes hơn, có khả năng dụ dỗ đối thủ đến chỗ chết bằng mùi hương ngọt ngào. <Eng - ED Min: Nepenthes là một loài thực vật ăn thịt có hình dạng một cái bình (Hãy nghĩ đến dòng Bellsprout nếu bạn biết Pokemon). Chúng tỏa ra một mùi hương ngọt ngào để côn trùng xâm nhập vào cơ thể rồi đóng nắp lại để tiêu hóa.>

"Vì vậy, hiện tại, chị muốn đề xuất một điều phù hợp với tình hình hiện tại của em."

Với nụ cười thân thiện đặc trưng của mình, Alice hơi nghiêng đầu sang một bên.

Điều phù hợp với tình hình của mình?

"Nó là gì?"

"Sao em không trở thành Thành Viên Hội Học Sinh Danh Dự?"

"...?"

Tôi không hiểu lời đề nghị của cô có ý nghĩa gì.


<Trans Note>

Nhấn vote sao ⭐️và Follow ngay nếu không sẽ bị Yandere Luce nhốt vào lồng 🐧

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net