Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Kính vạn hoa chết chóc" là một bộ tiểu thuyết đam mỹ kinh dị, vô hạn lưu vô cùng ăn khách trên mạng văn học Tấn Giang. Đây cũng là nguyên tác chuyển thể của bộ phim " Trò chơi trí mệnh" do Hạ Chi Quang và Hoàng Tuấn Tiệp đóng chính.

Vai diễn ' Lăng Cửu Thời' là vai diễn do Hoàng Tuấn Tiệp đi casting mà có được, anh cũng biết mình được chọn một phần là do catse của anh rẻ. Nhưng mà anh cũng chẳng dám mong gì nhiều hơn. Đối với anh của hiện tại, có được một vai diễn đàng hoàng đã là tốt rồi, bởi anh không chắc lần này trở lại, mọi người có sẵn lòng đón nhận anh nữa không. Sự cố 3 năm trước khiến anh trở nên rụt rẻ, thận trọng hơn. Anh không dám nói nhiều, cũng không dám nói năng vô tư như trước kia nữa, mỗi lần muốn nói gì đó, anh đều phải thận trọng suy nghĩ xem nói như thế có phù hợp không, nói như thế có khiến người khác phật ý không, có khiến người khác không vui không. Hoàng Tuấn Tiệp sợ rồi, anh thật sự biết sai rồi...

Xét từ một góc độ nào đó, Lăng Cửu Thời và Hoàng Tuấn Tiệp thật sự có những điểm chung kì lạ. Dù là Lăng Cửu Thời trên phim hay là Hoàng Tuấn Tiệp ngoài đời, bọn họ đều từng bị mọi người ruồng bỏ, hắt hủi. Nhưng mà Hoàng Tuấn Tiệp tự nhận thấy bản thân mình may mắn hơn Lăng Cửu Thời rất nhiều, bởi ít nhất bên cạnh Hoàng Tuấn Tiệp còn có gia đình, có bạn bè luôn an ủi, động viên, bao bọc anh. Lăng Cửu Thời thì khác, người cha yêu thương mình nhất đã qua đời, người mẹ thì xem mình như món đồ thừa thãi cần phải vứt bỏ, thậm chí đến cả người bạn thân quan trọng nhất cũng bỏ rơi cậu, khó khăn lắm mới tìm thấy một chút ấm áp trong Cửa, ấy vậy mà cuối cùng chút ấm áp ấy cũng tuột khỏi tay cậu, mặc cho cậu liều mạng giữ lấy cũng không được.

Lần đầu tiên đọc kịch bản, Hoàng Tuấn Tiệp đã trầm mặc một lúc rất lâu, anh thấy được giữa mình là 'Lăng Cửu Thời' có một sự đồng điệu to lớn.

" Đối với những người khác, 'Cửa' là một sự trừng phạt kinh hoàng và đau đớn, là cơn ác mộng giày vò họ mỗi đêm khiến họ không thể nào chìm vào giấc ngủ, là hiện thực hóa của lưỡi hái Tử thần luôn luôn treo trên cổ họ, lúc nào cũng nhắc nhở họ rằng họ có thể chết bất cứ khi nào. Nhưng đối với Lăng Cửu Thời, 'Cửa' là một sự giải thoát, là sự kiếm tìm hạnh phúc, kiếm tìm niềm vui từ trong cái chết, khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong suốt mấy chục năm cuộc đời của cậu chính là khi ở Hắc Diệu Thạch cùng Nguyễn Lan Chúc, cùng mọi người, dù lúc nào cũng phải chuẩn bị tâm lí vào cửa, tìm kiếm manh mối nhưng khoảnh khắc đó, cậu mới thật sự sống như một con người bình thường chứ không phải là chàng trai IT Lăng Cửu Thời luôn luôn chán nản với cuộc sống.

 Nguyễn Lan Chúc chính là ánh sáng duy nhất của cậu, là ánh sáng chiếu rọi cuộc đời tăm tối của cậu, là viên Hắc Diệu Thạch bảo bối của riêng mình cậu, chỉ thuộc về cậu mà thôi. Viên Hắc Diệu Thạch xinh đẹp lại diễm lệ đó, ánh sáng tỏa ra từ nó còn u tối hơn cả màn đêm, nhưng đối với Lăng Cửu Thời, đó là thần minh của cậu, sinh ra từ trong đống đổ nát, đến để cứu rỗi cậu. Bảo bối vừa kiêu ngạo, vừa xinh đẹp lại đanh đá ấy không bao giờ chịu thua thiệt bất cứ ai, lại đối với cậu mà nuông chiều, làm nũng, vừa nhẹ nhàng gọi 'Lăng Lăng', vừa che chở, bao bọc cậu sau lưng. 'Tôi sẽ bảo vệ cậu suốt cuộc đời, dù là một đời của cậu hay là một đời của tôi'.

  Ấy vậy mà cuối cùng, thứ cậu nhận được là sự thật phũ phàng, đau đớn đến hít thở không thông: thần minh của cậu, bảo bối của cậu lại là một NPC có nhiệm vụ thanh lọc trò chơi, chỉ cần trò chơi đi đến điểm cuối, qua hết 12 cánh cửa, hắn cũng sẽ biến mất vĩnh viễn. Lăng Cửu Thời không thể chấp nhận, cậu muốn ích kỉ một lần, cậu không muốn đi vào cánh cửa 11 với Nguyễn Lan Chúc, muốn giữ hắn lại bên mình, nhưng mà cậu không thể, lập trình của Nguyễn Lan Chúc khiến hắn phải không ngừng vượt cửa, cho đến cánh cửa thứ 12, hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cuối cùng, Lăng Cửu Thời phải chấp nhận, phải đứng nhìn ánh sáng của cậu rời đi vĩnh viễn, để rồi sau khi trò chơi kết thúc, chỉ có duy nhất cậu còn giữ lại kí ức trong 'Cửa', mọi người đều nghĩ cậu bị chấn thương ảnh hưởng đến trí nhớ, không ai tin cậu. Vậy Lăng Cửu Thời của lúc đó đã bất lực và đau đớn đến mức nào? Cậu thậm chí còn không có biện pháp nào để chứng minh người cậu yêu tồn tại, không có cách nào chứng minh tình yêu của họ là thật. Thế nên cậu đã dùng 50 năm cuộc đời, tạo ra 'Linh Cảnh', không phải để chứng minh rằng viên Hắc Diệu Thạch ấy thực sự tồn tại, mà để trở về với nơi cậu thực sự thuộc về, trở về với bảo bối của cậu..."

Đó là sự lí giải về kịch bản, về nhân vật 'Lăng Cửu Thời' của Hoàng Tuấn Tiệp, nhìn bề ngoài thì ngờ nghệch, không nhận ra tình cảm của mình, tuy nhiên ẩn sâu trong nhân vật này là một thế giới nội tâm vô cùng phong phú, là tình yêu kiên trì mà cố chấp, dù có phải mất cả đời, dù xa rời thế giới thực cũng phải tạo ra một thế giới mới để gặp lại người yêu.

Hoàng Tuấn Tiệp rất muốn có được vai diễn này, anh tự tập luyện rất nhiều lần, hôm đi casting anh dậy rất sớm chuẩn bị, rồi tự bắt xe đến địa điểm casting, không có ai đi cùng, chỉ có một mình anh. Anh tự nhủ với lòng mình rằng: 'Cố lên nào! Đã tập luyện rất kĩ rồi mà!'. Ông trời không phụ lòng người, nỗ lực của anh đã được đền đáp. Bước ra khỏi địa điểm casting với một tâm trạng vui vẻ, hôm đó, mặt trời rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, những cành hoa bông gòn tròn xoe khẽ lay trong gió, trắng muốt như những đám mây, lại mềm mại như những bàn chân mèo, trông vừa đáng yêu lại xinh đẹp, Hoàng Tuấn Tiệp khẽ híp đôi mắt lại dưới ánh nắng mặt trời, ánh mắt anh dõi theo một cặp bướm, một đen một trắng bay qua, cặp bướm như có linh tính, bay xung quanh Hoàng Tuấn Tiệp một vòng rồi lại bay đi. Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy tâm trạng thoải mái chưa từng có, anh cảm giác từ nay về sau rồi sẽ dần tốt lên thôi và hơn nữa, linh tính mách bảo anh rằng anh sắp gặp được một người vô cùng quan trọng với anh, là người sẽ bao dung toàn bộ quá khứ và khuyết điểm của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net