Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[...]

Tôi không biết sao, từ cái ngày hôm đó tôi cảm thấy có lỗi với Thanh Kiên, cảm giác bản thân phảm phải một tội rất lớn, cái sự áy náy cứ ráy lên, tôi khó chịu lắm.

Loay hoay, thơ thẩn ngồi nghĩ cách để xin lỗi Thanh Kiên, tôi quên mất việc mình đang trong tiết học. Vẻ mặt thờ thẫn của tôi đã bị thầy giáo chú ý đến, rất nhanh tôi bị gọi lên trả lời bài.

"Hoàng Diệp Linh!"

"Dạ" – Tôi rụt rè đứng dậy.

"Em cho tôi biết có những phương pháp phổ biến nào để điều chế ethanol?"

Ôi trời ạ, tôi ngu Hóa, nói thẳng ra là tôi chẳng hiểu tí gì về Hóa ngoại trừ các kí hiệu hóa học và cân bằng phương trình. Thôi thì có lẽ tôi sẽ phải chép phạt mấy trăm dòng.

Đột nhiên có tiếng người nhắc tôi "Ethanol được điều chế bằng phản ứng hợp nước của ethylene hoặc lên men tinh bột"

Gặp hời rồi, tôi vội vàng trả lời thầy. Đây là lần đầu tiên tôi trả lời một cách hoàn hảo như thế, thầy cho tôi ngồi xuống mà không nói gì thêm. Tôi không để ý tiếng nhắc đó của ai vì tôi sợ quên nên phải trả lời vội.

Quay ra phía sau nhìn. Ồ, tôi sững người lại, tròn mắt nhìn Thanh Kiên. Cô chủ nhiệm sếp lớp trưởng ngồi sau tôi lúc nào vậy? Bất ngờ thật, đây là lần đầu tiên lớp trưởng nhắc bài cho tôi.

Thanh Kiên cầm cây bút bi đen lên đưa cho tôi rồi nói "Bút cậu làm rơi"

Tôi đơ người ra, cái quần què gì đang xảy ra vậy? Cái tên mặt lạnh chẳng nói một câu này hôm nay tốt bụng đến vậy sao.

"Cảm ơn" – Tôi đưa tay nhận lấy bút.

Omg, sao giờ tôi mới nhận ra giọng của Thanh Kiên ngọt ngào đến thế nhỉ? Mê mẩn quá.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy không đúng lắm, lớp trưởng đột nhiên tốt với tôi như vậy, chắc chắn là có vấn đề.

Có khi nào Thanh Kiên nhận ra tôi là người hôm trước nghe lén cậu ta khóc không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net