Redamancy (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tối cuối cùng hai cô gái trẻ ở bên nhau trước khi Soojin phải về nhà đón năm mới cùng mẹ, Shuhua đã tỏ tình nàng. Lời yêu Shuhua ngỏ hôm ấy, đã thất bại toàn tập.

Soojin như thường lệ ngồi xem phim cùng cô gái Đài Loan sau bữa tối, nhưng nàng không ngồi im, mà quyết định mở lời hỏi Shuhua về thắc mắc bấy lâu đã cất giữ trong lòng. Hít một hơi thật sâu, Soojin bắt đầu.

"Hôm trước, tôi nghe phong phanh mọi người đồn thổi cậu mang quà đi tỏ tình tiền bối Tzuyu khóa trên... Cậu... có thành công không ?"

"Cậu nghe tin ấy ở đâu ?" Yeh Shuhua giật mình, cô đi gặp tiền bối kia với mục đích từ chối và gửi lại đồ, cớ sao đã lại thành mang quà đi tỏ tình người ta ? Shuhua có chút khó chịu, cũng tinh ý đoán được Soojin không vui khi nhắc đến vấn đề này.

"Thì cả trường đồn ầm lên, tôi cũng chỉ nghe được có vậy. Nhưng mà... cậu mau trả lời đi ! Tôi muốn biết kết quả !"

Seo Soojin cơ bản đã chuẩn bị tâm lí từ khi nghe được bạn thân Song Yuqi nói hôm kia, nàng cũng đã khóc đủ nhiều, đã sớm hết hi vọng với người trước mặt từ lâu. Nàng với Shuhua về cơ bản quá khác biệt, chính ra nếu cô có tỏ tình thành công mà nên đôi với tiền bối khóa trên ấy, Soojin thật lòng lại cảm thấy có chút vui mừng. Chou Tzuyu xuất thân là con nhà tài phiệt, thành tích học tập thuộc hàng xuất sắc, nhìn đi nhìn lại, đều là Soojin thấy thật sự xứng đôi vừa lứa với Yeh Shuhua cô. Nàng dù tan vỡ trong lòng đến mức nào, cũng không thể nói ra, chỉ có thể chúc cho người mình trộm thương được hạnh phúc bên kẻ khác.

Đã chuẩn bị sẵn tâm lí là thế, nhưng chẳng hiểu sao, Seo Soojin ngay lúc này vẫn không kìm được nước mắt, đành cúi đầu trò chuyện với ai kia.

"Này cậu... sao lại đi tin mấy tin vịt nhảm nhí, tôi không hề tỏ tình chị ta ! Tôi một chút vừa mắt chị ta cũng không hề có !"

Shuhua khảng khái đáp, lại thấy người kia mặt đã cúi gầm từ lúc nào, liền nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên. Cô khẽ nhíu mày khi thấy mặt mũi Soojin đã sớm lem nhem nước mắt, cũng tránh ánh nhìn của mình mà chuyển hướng sang cây thông đằng sau.

"Sao lại khóc ? Nghe này, tôi đem thư cùng quà trả lại cho vị tiền bối ấy, tôi từ chối người ta rồi. Cậu có thể nín được không...? Tất cả thư tỏ tình từ người khác, tôi cũng đều từ chối cả. Tôi không thích ai trong số họ."

Câu trả lời của Shuhua khiến nàng ngơ ngác, bốn mắt họ nhìn nhau, Soojin hỏi.

"Sao lại từ chối ? Chou Tzuyu vừa xinh vừa giỏi, điều kiện gia đình cũng rất tốt, chẳng phải rất hợp với cậu sao ?"

"Đúng vậy, tiền bối Chou Tzuyu thật sự rất xinh đẹp, tôi phải công nhận điều đó..."

"..."

"..cũng rất giỏi, kết quả học tập luôn đứng đầu trường..."

"..."

"..gia thế cũng rất khủng, cha mẹ tôi đặc biệt khen ngợi cha mẹ chị ấy trong giới kinh doanh..."

"..."

Từng câu từng lời Yeh Shuhua thốt ra nói về vị tiền bối ấy, Soojin nghe mà tưởng như hàng vạn nhát dao đang xuyên qua tim mình. Chính Shuhua cũng nhận thức được Chou Tzuyu thật sự hợp với mình như vậy, nàng kì thực không còn gì để nói. Seo Soojin cuối cùng cũng chả có gì đặc sắc, nhà nàng nghèo, nếu không vất vả làm thêm còn không đủ ăn qua ngày; nàng cũng không phải thiên tài trong học tập, đạt được thành tích cao là nhờ hằng ngày khổ luyện mà ra; Soojin càng không xinh đẹp xuất sắc như Tzuyu kia, ngoại hình nàng bình thường, lắm khi còn mệt mỏi đến héo mòn cả người. Nói đi nói lại, suy cho cùng, Seo Soojin nàng có cái gì để dám ngang hàng với tiền bối họ Chou mà theo đuổi Yeh Shuhua. Nàng thấp kém, chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ với đến được người trước mặt. Buồn tủi bấy nhiêu cũng chỉ dám giữ riêng trong lòng, chẳng bao giờ than vãn hay kêu ca với ai một lời.

Shuhua thấy thần sắc nàng như người mất hồn như vậy, cô khẽ cười, lại nhẹ nhàng dùng tay áo lau hết dòng nước mắt trên mặt người thương, bản thân còn tiến lại ngồi gần Seo Soojin hơn một chút.

"Nhưng mà Soojin à, tiền bối Tzuyu đúng là hoàn hảo thật đấy, chỉ là tôi chả quan tâm chị ta, vì tôi đã sớm thích người khác từ lâu rồi..."

"Cậu... thích ai ? Có thể nói tôi nghe được không...?"

CHỤT

Còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, đôi môi của Soojin đã bị Shuhua đặt lên một nụ hôn. Cái hôn rất nhẹ, rất thoảng, nhưng quá đỗi ngọt ngào, khiến nàng trợn tròn mắt kinh ngạc, đứng hình chẳng thể phản ứng.

"Tôi thích cậu... À à không phải, là tôi yêu cậu ! Yêu cậu rất nhiều, cũng rất thương cậu. Người duy nhất tôi đặt trong tim chỉ là cậu thôi, một mình cậu, Seo Soojin à."

Shuhua nhìn nàng, cô tựa trán mình lên trán Soojin, thì thầm những lời yêu thương bấy lâu luôn giữ trong lòng thật khẽ. Cô muốn Soojin biết được tình cảm mình dành cho nàng lớn đến nhường nào, và rằng trong trái tim lẫn tâm trí Yeh Shuhua, dù bao nhiêu người có nhòm ngó theo đuổi, cô vẫn chỉ hướng về nàng mà thôi.

Đáng ra Seo Soojin phải cảm thấy hạnh phúc khi được người mình luôn thầm yêu trộm nhớ tỏ tình, nhưng nàng lại cảm thấy sợ hãi. Sợ hãi khi bản thân quá tầm thường và bé nhỏ, khi nhận thức rõ được sự chênh lệch không cân xứng của mình và người đối diện. Nước mắt Soojin vì thế mà lại lăn dài, sâu thẳm trong tim, nàng muốn nói rằng bản thân cũng có tình cảm với Yeh Shuhua. Nhưng cổ họng nàng cứ nghẹn ứ lại mãi, và lí trí thì một mực chối từ.
Sẽ thế nào nếu hai người đến với nhau, nhưng Shuhua sau cùng nhận ra Soojin thật tầm thường chả xứng với cô ? Sẽ thế nào nếu mọi ánh mắt trong trường hướng về Shuhua cùng nàng, rồi họ xỉa xói, họ phỉ báng, chửi rủa rằng Soojin nàng thật quá hèn kém để sánh đôi cùng tiểu thư họ Yeh ấy ?

Seo Soojin trong đầu đã sớm hình thành nhiều nỗi sợ, nhưng thứ nàng sợ nhất, là một tình yêu dở dang đứt gánh vì đè nén nhiều áp lực, cùng bao phản đối từ người đời.

Nàng ôm chặt người trước mặt – cái ôm cuối cùng, Soojin thút thít nấc lên, ngắt quãng giữa những câu nói.

"Shuhua à... cậu đừng yêu tôi có được không...? Vì tôi không xứng với cậu đâu..."

"Shuhua à... nhà tôi nghèo... tôi dù có đi làm thêm nhiều việc nữa, cũng không thể mua quà hay đưa cậu đi ăn... càng không thể nuông chiều cậu nhiều như những người khác..."

Nàng gọi tên cô rất nhiều, rất lâu, và mỗi lần gọi ấy, đều nghẹn ngào đến quặn cả cõi lòng...

Lời cuối cùng, Soojin rời vòng tay Shuhua ra, nàng cũng đáp lại cô một nụ hôn. Nụ hôn ấy lâu hơn của Shuhua một chút, nhưng không ngọt ngào như của Shuhua.

Nó mặn, mặn vị nước mắt...

"Sh-Shuhua à... cậu đừng trách tôi nhé... xin cậu, hãy yêu một ai khác đi, chỉ cần đừng là tôi..."

Tuần lễ Giáng Sinh của hai người đã kết thúc như vậy. Sáng sớm hôm sau khi cô gái họ Yeh tỉnh dậy, nàng đã thu dọn hành lí mà rời đi từ bao giờ.
























Kết thúc hai tuần nghỉ lễ, học sinh toàn trường đi học trở lại. Bầu không khí có vẻ nhộn nhịp hơn hẳn ngày thường, chỉ duy nhất mỗi Yeh Shuhua là cảm thấy ngột ngạt đến khó thở. Kể từ hôm cô tỏ tình và nàng khóc tức tưởi, cả tuần sau đó hai người đều không liên lạc với nhau. Shuhua rõ ràng đã không biết phải nói gì, cô thật sự bối rối. Yeh Shuhua chưa từng nghĩ rằng Soojin nàng lại cảm thấy bản thân thấp bé, tầm thường mà không xứng với mình như vậy. Shuhua cũng tuyệt nhiên chẳng thể biết Seo Soojin đã sợ hãi và áp lực về lời tỏ tình của cô đến nhường nào.

Bằng nhiều cách khác nhau, Soojin luôn hạn chế tiếp xúc với Shuhua từ khi đi học trở lại. Thậm chí có những ngày, cô gái họ Seo còn xin giáo viên đổi chỗ lên bàn trên ngồi, chỉ đến khi có tiết ngôn ngữ mới trở lại ngồi cạnh Shuhua, giúp cô phiên dịch phần không hiểu. Tần suất gặp mặt và nói chuyện của hai cô gái ít đi trông thấy. Không còn những lần nắm tay cùng nhau lên lớp, không còn một Seo Soojin đi đâu cũng có Yeh Shuhua bên cạnh và ngược lại, càng không còn những tin nhắn, các cuộc gọi luyên thuyên thâu đêm đếm sáng. Sự xa lánh cùng thái độ ngó lơ của Soojin khiến cô gái Đài Loan thật sự thất vọng. Đã nhiều lần Shuhua cố gắng bắt chuyện với nàng, nhưng Soojin chỉ trả lời qua loa, rồi lấy lí do khác mau chóng rời đi. Yeh Shuhua hoàn toàn sụp đổ, cô không biết lí do tại sao nàng lại tránh mình đến vậy, càng chẳng thể hiểu nổi, rốt cuộc trong lòng Seo Soojin, tình cảm nàng dành cho cô là thế nào.

Thấm thoát đã hơn 4 tháng từ khi đặt chân đến Hàn Quốc, Yeh Shuhua giờ đây cũng nhận được thông báo kết thúc chương trình học sinh trao đổi.  Chỉ 4 ngày nữa, Shuhua sẽ lên máy bay trở về nước, đã đến lúc cô nói lời tạm biệt với đất nước này, và từ biệt người con gái cô yêu.

Soojin tuyệt nhiên không biết điều này, hằng ngày lên lớp nàng vẫn thấy Shuhua. Soojin mặc định, cho dù không thể ở bên thân thiết cùng cô gái họ Yeh như trước, nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy người kia khỏe mạnh mà học tập đầy đủ, nàng thật lòng đã cảm thấy đủ mãn nguyện. Seo Sộin rất nhát gan, nàng sợ nếu bản thân cùng Yeh Shuhuha yêu đương, cô sẽ là người thiệt thòi nhiều nhất. Mà, Seo Soojin lại chẳng bao giờ muốn người con gái mình yêu phải gánh chịu thiệt thòi hay đau khổ, nàng chỉ muốn Shuhua hạnh phúc với những điều tốt đẹp mà thôi...

Mấy ngày nay nàng họ Seo có điều phiền lòng. Nói đúng hơn, là nàng có chút lo lắng, vì ai kia đã không đi học đến nay là buổi thứ tư liên tiếp trong tuần. Soojin đi học mà trong lòng mãi thấp thỏm, chộn rộn không thôi. Nàng biết cô sống một mình, đưa đón dù đã có tài xế riêng, nhưng Shuhua lại dở tệ trong chuyện nấu nướng, và cũng không quá giỏi trong việc tự chăm sóc sức khỏe bản thân. Đầu cô gái họ Seo do đó mà chẳng ngừng suy diễn ra hàng trăm tưởng tượng mơ hồ về sự cố Shuhua chẳng may gặp phải, cơ bản, nàng đến bây giờ cảm thấy bản thân cũng không thể ngồi yên được nữa. Nghĩ là làm, Soojin nhanh chóng gặp giáo viên hỏi về tình hình ai kia.

"Yeh Shuhua sao ? Em ấy đã hoàn thành lịch học của mình, xin cô nghỉ sớm để chuẩn bị về nước từ mấy ngày trước rồi... Hôm nay là ngày Shuhua-ssi bay, giờ này có khi đang ở sân bay rồi Soojin à. Em cần tìm Shuhua có chuyện gì sao ?"

Lời giáo viên nói như sét đánh ngang tai, nàng ngẩn người. Seo Soojin chẳng đáp, chỉ thấy nàng thu dọn sách vở, chạy thật nhanh khỏi lớp học ngay sau đó. Soojin trong đầu không kịp suy nghĩ thêm thứ gì, liền bắt đại một chiếc taxi đến sân bay, trên xe còn luôn miệng giục tài xế tăng tốc để kịp chuyến bay gần nhất.

Chỉ tiếc một điều là, khi Seo Soojin tới nơi, thì chuyến bay cuối cùng đến Đài Loan cũng đã cất cánh...

Nàng sụp đổ hoàn toàn. Soojin khuỵu gối, hai tay ôm mặt khóc nức lên như một đứa trẻ.

Yeh Shuhua đi rồi. Cô quay lại Đài Loan nơi cô vốn thuộc về, sẽ mãi mãi Soojin chẳng bao giờ được gặp lại Shuhua nữa. Chuyến bay kia, nó đã mang người con gái nàng yêu bấy lâu nay đi mất, cuốn theo cả tình yêu đầu đời của Soojin bay thật cao, thật xa, mãi mãi không có cơ hội thứ hai tìm lại...


"Sao lại ngồi đây khóc lóc thảm hại thế, ngốc này...?"

Giọng nói quen thuộc khiến nàng ngước lên nhìn. Trong màn nước mắt còn lờ mờ che phủ, Soojin thấy bóng dáng quen thuộc, bóng dáng hằng ngày mình vẫn thầm mong nhớ...Nhưng nàng vẫn không tin, lại bất giác khóc nức nở hơn nữa, lần này còn ngồi thụp xuống đất mà ôm gối đến đáng thương, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm toàn lời hối hận muộn màng.

"Không... không, là do tôi quá nhớ cậu.. nên mới tưởng tượng ra Shuhua cậu đang ở đây thế này..."

"Sh-Shuhua à... là tôi sai rồi.. tôi cũng yêu cậu... cậu có thể quay về được không...?"

Người đối diện thấy bộ dạng khốn khổ của nàng đành miễn cưỡng bật cười, họ Yeh ấy cũng ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng gỡ hai tay đang ôm mặt nàng ra.

"Soojin... là tôi đây rồi, tôi là thật. Yeh Shuhua của cậu đây, là Yeh Shuhua thật bằng xương bằng thịt, không phải do cậu tưởng tượng..."

Nói rồi khẽ lau đi hàng nước mắt đang chảy dài trên má ai kia, còn tiến tới đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ, khiến Seo Soojin ngẩn người. Đôi đồng tử nàng giãn nở to hết cỡ, nàng thật sự vẫn không tin, rằng Yeh Shuhua đang ngay trước mặt mình.

Bất quá, họ Seo muốn thử lại lần nữa, muốn chắc chắn rằng đây là thực, không phải mơ...

"Hôn.. hôn lần nữa..."

CHỤT

"Một lần nữa..."

CHỤT

"L-lần nữa cơ..."

"Cậu... tôi sẽ hôn cậu hàng trăm, hàng vạn lần nữa, chỉ cần là cậu muốn, việc gì tôi cũng đều có thể làm.. nhưng bây giờ mình cùng về nhà thôi, rất nhiều người đang nhìn chúng ta rồi, Soojin à..."

Rồi cũng vẫn là chiều lòng nàng, Shuhua lại nhướn người hôn lên môi Soojin thêm lần nữa.

Nụ hôn của hai người cũng có vị nước mắt, nhưng lần này, lại xen kẽ vị ngọt ngào của tình yêu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net