Chương 16: Last wishes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duẫn Hạo Vũ ngồi trên giường, mỉm cười ôn nhuận nhìn vào tấm ảnh polaroid nhỏ trên tay mình đây. Đó là tấm ảnh kỷ niệm mà cậu đã chụp chung với Châu Kha Vũ trong lần ghé thăm cuối cùng của anh. Dù sao thì, chính miệng Châu Kha Vũ cũng đã nói, hãy cùng nhau chụp một tấm ảnh đi, để sau này tớ sẽ chẳng quên cậu được.

Cũng chỉ là một tấm selfie nhỏ thôi, nhưng nó lại thực có ý nghĩa với cậu. Một Duẫn Hạo Vũ đẹp trai sáng lạng không mặc quần áo bệnh nhân và một Châu Kha Vũ rạng rỡ như ánh Mặt Trời. Đây có lẽ là tấm ảnh cuối cùng của Châu Kha Vũ trước khi đi Mỹ, nhưng cậu dám chắc nó sẽ không phải là tấm ảnh cuối cùng được chụp chung của cậu cùng với cậu ấy.

Châu Kha Vũ không nói là cậu ấy sẽ trở lại đây, nhưng niềm tin của cậu vẫn chỉ một hai vững vàng rằng cậu ấy chắc chắn sẽ trở lại.

Tính tình của Châu Kha Vũ như thế nào cậu ít nhiều cũng đã biết rõ, cậu ấy đã được sinh ra và lớn lên tại mảnh đất Bắc Kinh này. Cậu ấy đã yêu, từng yêu và vẫn đang rất yêu nơi đây, nơi đất khách xứ lạ cho dù có tuyệt vời thế nào cũng chẳng sánh được với nơi quê hương thân yêu đó.

Cậu ấy chắc chắn sẽ trở về, sau khi cậu ấy đã khỏe mạnh lại giống như trước.

Duẫn Hạo Vũ cầm cây viết đen lên, cẩn thận viết lên phần trống màu trắng ở cuối tấm ảnh.

"Wir"

Một từ nhỏ được viết nắn nót cẩn thận, nét thanh mỏng manh như sợi chỉ, mềm mại tựa như sợi tơ và vắt vẻo qua từng con chữ. Cô đọng lại nơi ánh mắt của người, Wir.

Duẫn Hạo Nhiên bê từ ngoài vào một đĩa dưa hấu đã được cắt sẵn, đi cùng với anh là cậu bạn cùng lớp Trương Gia Nguyên. Trông thấy Duẫn Hạo Vũ đang cẩn thận dán bức ảnh lên đầu giường kia, anh trai Duẫn Hạo Nhiên mới cười cười tò mò: "Cái gì đây Duẫn Hạo Vũ?"

"Là ảnh của em đó."- Duẫn Hạo Vũ cười tươi rói, đáp lại- "À thiếu rồi. Là ảnh của em chụp cùng với người em thích. Anh thấy sao, cậu ấy đẹp lắm phải không?"

"Ừ, cậu ấy đẹp thật đấy."- Duẫn Hạo Nhiên gật gù khen ngợi, rồi lại lẩm bẩm một câu chỉ có một mình anh nghe được- "Là người đẹp nhất thế gian này."

Đúng vậy, Châu Kha Vũ là người đẹp nhất thế gian này.

Cho dù là ai cũng chẳng sánh bằng.

"Vậy cậu viết trên đây nè..."- Trương Gia Nguyên trườn người lên, cố gắng chăm chú nhìn thật kỹ vào dòng chữ trên tấm ảnh. Cậu ta chỉ tay vào, tò mò hỏi- "Ý nghĩa của nó là gì vậy? Tớ có thể biết được không?"

Duẫn Hạo Vũ quay đầu sang, nheo mắt nhìn kỹ vào dòng chữ Trương Gia Nguyên chỉ. Đôi môi nhỏ lại nở lên một nụ cười tươi vui, giọng điệu chân thành:

"Được chứ."

"Wir, nghĩa là chúng ta."

"Chúng ta, là Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ."

.

Châu Kha Vũ bây giờ dường như đã không thể cứu vãn được nữa, đôi mắt đã trở nên mờ đục cái thấy cái không, hai cánh tay cũng đã trở nên cứng đơ chẳng làm được việc gì. Nếu lúc trước anh có thể ăn được cháo loãng và súp loãng, thì bây giờ... đến cả một miếng cũng chẳng ăn được, chỉ có thể dựa vào di truyền dinh dưỡng để duy trì sự sống còn lại của các cơ quan trong cơ thể.

Chiếc nón len màu đỏ, bộ quần áo bệnh nhân trắng muốt quen thuộc.

Và một cuốn nhật ký đã cũ với những dòng chữ xanh vặn vẹo chi chít không ngay hàng thẳng lối.

"Tớ không buồn đâu, vì chí ít khi ngoảnh đầu lại nhìn vào quá khứ này đây, tớ đã sống một cuộc đời trọn vẹn hoàn hảo. Tớ thậm chí còn cảm thấy mình rất may mắn, và cũng rất kiên cường khi giương mắt nhìn những bạn của tớ ở đây cứ lần lượt ra đi. 

Cho đến bây giờ tớ mới biết. Những giải thưởng, những tài danh, những con điểm số... nó chẳng là cái đinh gỉ gì cả. Tớ đã trải qua những thời gian rèn luyện nghiêm khắc, và nó đã khiến tớ giống như một con rô-bốt tự động. Sống mà không được sống.

Trước kia, tớ nhìn bề ngoài có vẻ đủ đầy, nhưng thực chất lại lạc lõng vô cùng. 

Nhưng giờ đây, tớ đã có những năm tháng hạnh phúc vui vẻ, bên gia đình, bạn bè, thầy cô, và bên cậu ấy.

Tớ chỉ hối tiếc vì trong tương lai, tớ sẽ chẳng chứng kiến được sự ra đời của nhiều thứ tinh hoa mới mẻ. Tớ sẽ chẳng được cùng cậu nắm tay đón chào ánh bình minh của một ngày mới tuyệt đẹp, chẳng được cùng cậu sải người nằm dài trên bờ cát mịn màng phẳng lặng của Gulangyu, chẳng được lắng nghe thanh âm của đất trời, tiếng ca bất tận của những con sóng rì rào, tiếng gió không ngừng xao động giữa hàng cây xanh mướt.

Nhưng niềm an ủi to lớn cho sự hối tiếc ấy là, tớ vẫn sẽ được ngắm nhìn thế giới đó đây, qua cậu."

Mỉm cười hài lòng đóng nắm viết lại, đưa tay lên xoa nhẹ lên vệt nước nhỏ thấm trên giấy. Thở dài một hơi, anh có thể cảm nhận được Duẫn Hạo Vũ có lẽ đang được chữa trị và trong tương lai mọi thứ sẽ trở về như bình thường rồi.

Điều này thật sự rất tốt.

Cầm trên tay tấm ảnh polaroid được chụp cách đây ba tuần, Châu Kha Vũ bất giác lại nở nụ cười ôn nhuận. Sự tươi vui, rạng rỡ và đơn thuần của người con trai ấy đã in sâu vào sinh mệnh của anh mãi mãi. Chẳng biết từ khi nào mà cái thứ tình cảm thanh thuần được nuôi dưỡng từ lòng thương xót và muốn được làm bạn với người con trai có hoàn cảnh khó khăn đớn đau đến tận cùng của anh lại biến thành tình yêu muốn được ở bên cậu ấy cả đời.

Mong rằng tương lai cậu ấy vẫn sẽ giữ mãi được nét rạng rỡ thanh thuần thế vậy, thế đã là quá đủ.

Anh đã lựa chọn sống một cuộc sống hạnh phúc. Để đến tận sau này đây, sẽ không nuối tiếc bất cứ điều gì nữa. Anh tự hào vì mình đã sống một cách trọn vẹn, và cho đến phút cuối cùng anh vẫn có thể giữ gìn mãi được nụ cười người anh thương.

Người ấy vẫn luôn rực rỡ tương lai, hào quang phía trước.

Châu Kha Vũ đưa tay vẫy vẫy gọi Lâm Mặc đang ngồi trên sofa đến, trên tay cầm chặt tấm hình, anh mỉm cười khe khẽ nói: "Nhờ cậu một chuyện, được chứ?"

"Cậu nói đi, nếu trong khả năng của tôi thì tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu."- Lâm Mặc gật đầu đồng ý.

"Cái gì tới thì sẽ tới. Nếu điều đó sẽ xảy ra, chúng ta không thể đảo ngược lại nó được."- Giọng điệu người nọ nhẹ tênh- "Việc này dễ lắm, chắc chắn hoàn toàn trong khả năng của cậu. Đây chỉ là tâm nguyện cuối cùng của tôi thôi."

Nụ cười trên môi Lâm Mặc dần đông cứng lại. Cậu taúng ta lúng túng không biết phải mở lời làm sao, tay chân luống cuống đến vướng víu lại hết cả lên. Trông thấy biểu cảm khó xử ấy của người đối diện, Châu Kha Vũ ngay lập tức liền vui vẻ cười phá.

"Tôi muốn rằng, cho đến cuối cùng ấy ... Tôi vẫn có thể nắm chặt tấm ảnh này. Nói với họ, ai muốn lấy tấm ảnh này ra khỏi tay tôi, tôi sẽ ám người đó cả đời."

"Còn nữa, cuốn nhật ký kia của tôi... Đừng phi tang nó, cứ cất nó ở đâu thật kỹ là được."

Lâm Mặc cắn chặt môi, cố gắng kiềm nén lại nước mắt dường như đang muốn chực trào trong lòng cậu.  

Châu Kha Vũ vẫn rất bình tĩnh, vẫn rất lạc quan kể cả khi căn bệnh ấy đang gặm nhắm từng tế bào trong cơ thể cậu ấy.

Đưa tay nhận lấy tấm ảnh ấy trên tay Châu Kha Vũ, nơi đáy mắt Lâm Mặc lại rung lên một hồi chấn động.

"Wir."

"Châu Kha Vũ nè, từ này nghĩa là gì thế?"- Lâm Mặc mím môi, ra vẻ thắc mắc hỏi.

"À... từ đó sao?"- Châu Kha Vũ ngẩng đầu lên, bình dị nở một nụ cười.

"Wir, nghĩa là chúng ta."

"Chúng ta, là Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ."

---

Sắp end rồi sao :<<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net