3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Khoảnh khắc cuối cùng máy quay ghi lại là nụ cười ngọt ngào trên môi Doãn Hạo Vũ.

Châu Kha Vũ có chút ngẩn ngơ, mãi cho đến lúc em đi rồi y mới hoàn hồn đặt tay lên mic, không biết là nó đã được tắt từ lúc nào.

Nữ phóng viên tạm biệt y bằng vẻ mặt đầy tiếc nuối, nếu sớm biết quan hệ của hai người tốt như vậy thì đã đặt mấy câu hỏi tạo hiệu ứng rồi.

Chẳng ai dự đoán được rằng đúng một tiếng sau, Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ lại dắt tay nhau lên vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng chủ đề phổ biến trên mạng xã hội.

Và bài viết nhận được nhiều lượt tiếp cận nhất không phải là cuộc phỏng vấn khi nãy, mà là một bức ảnh cũ được đăng tải bởi một tài khoản vô danh với dòng chú thích, "vé vớt" bộ môn bắn súng Doãn Hạo Vũ và cung thủ số một Châu Kha Vũ từng cùng tham gia câu lạc bộ bắn súng tại trường cao trung A?

Cả buổi tối hôm ấy, trên mạng bùng nổ câu thảo luận: Vậy đàn anh truyền cảm hứng cho Doãn Hạo Vũ chơi bắn súng phải chăng chính là Châu Kha Vũ? Người cũng đột nhiên thử thách bản thân với bắn cung sau nhiều năm gắn bó với bộ môn bắn súng?

Bức ảnh đó là nước cờ mà Doãn Hạo Vũ không ngờ tới. Em không biết bức ảnh này được người khác vô tình chụp lại vào lúc nào, bởi vì bức ảnh gốc nằm trong tay em đã bị xé nát vụn từ 4 năm trước rồi.

Bức ảnh đính kèm trong bài viết có độ phân giải rất kém, nhưng Doãn Hạo Vũ vẫn nhớ như in vẻ mặt của hai người. Bọn họ chụp bức ảnh này ngay sau khi dành giải quán quân và á quân tại giải trẻ của thành phố.

Huy chương vàng nằm trên cổ Doãn Hạo Vũ, nhưng danh hiệu là của Châu Kha Vũ.

Đúng vào ngày đó một tuần sau, Châu Kha Vũ rời khỏi câu lạc bộ, không bao giờ đụng vào súng nữa.

Doãn Hạo Vũ không xuống ăn cơm tối, em muốn uống rượu nhưng làng vận động viên lại cấm rượu và chất kích thích, nên em chỉ có thể ra ngoài tìm niềm vui.

Lúc Oscar tìm đến nơi, thì em đã gục xuống quầy bar rồi.

"Say sưa nhỉ?"

"Anh uống không?" Doãn Hạo Vũ chống bàn ngồi dậy, ánh mắt mơ màng đưa chai rượu chống rỗng cho Oscar.

"Cảm ơn. Hỏi bartender xem họ có phục vụ trà không?"

Doãn Hạo Vũ lúc say cái gì cũng dám làm, câu hỏi đơn giản như vậy em có thể đặt mà không cần suy nghĩ.

Oscar ôm trán thở dài, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh em.

"Phỏng vấn với Châu Kha Vũ khiến cậu bị đả kích đến mức này à?"

"Đúng vậy. Anh ta đẹp trai chói lóa như vậy, lấn át hết cả hào quang của em."

"Anh thấy lúc cuối cậu còn ôm người ta thân thiết lắm mà? Định làm gì?"

"Yêu đương."

"Cấm nhé." Oscar nhảy dựng lên, vẻ mặt nghiêm trọng.

Doãn Hạo Vũ bị hành động của anh chọc cười, ánh mắt cũng không còn u ám nữa.

"Thôi không đùa nữa. Làm sao lại buồn thế này?"

"Sao em lại phải buồn?"

"Ừ em không buồn, em chỉ sắp khóc đến nơi thôi."

Chẳng ai muốn chạm vào vết thương cũ, ngay cả người vô tâm như Doãn Hạo Vũ cũng còn cảm thấy đau.

Đáng lẽ em đã có thể trốn thật xa khỏi ánh mặt trời, giống như trước đây ngồi trong bóng tối liếm láp vết thương.

Nhưng thứ dưới lớp da non sớm đã biến thành căn bệnh mãn tính, dù có làm cách nào cũng không thể chữa trị dứt điểm.

"Oscar, anh biết em ghét nhất là gì không?"

"Gì nào?" Oscar giật lấy vỏ chai rượu từ tay em, thật sự muốn biến đây trở thành cuộc nói chuyện nghiêm túc.

"Em ghét nhất việc bị lừa dối."

Mà Châu Kha Vũ lại chính là kẻ nói dối tệ hại nhất, người đã phản bội hoàn toàn lại lòng tin của em.

Lần đầu tiên Doãn Hạo Vũ gặp Châu Kha Vũ là tại sân tập bắn súng của trường. Khi ấy em vừa mới trốn ra khỏi lễ chào tân học sinh để hít thở không khí, đi loanh quanh một hồi thế nào lại tới khu liên hợp thể thao.

Không hổ danh là trường cao trung tốt nhất thành phố, đến sân bóng đá cũng có đến tận hai cái. Doãn Hạo Vũ ngó nghiêng một hồi, sau đó phát hiện người trốn đến đây không chỉ có mình em.

Trong hồi ức của em, Châu Kha Vũ của tuổi mười bảy khoác trên mình bộ quần áo thể dục cộc tay rộng rãi, trên tay là khẩu súng hơi mà trước đây em chỉ từng xem qua trên tivi.

Khoảnh khắc nhìn thấy y kề phần thân súng lên trán, ánh nắng ngày hè rơi trên hàng lông mi khép chặt. Doãn Hạo Vũ đã tự nhủ với lòng mình nhất định phải tham gia câu lạc bộ bắn súng.

Khi được hỏi lý do vì sao lại tham gia, em chỉ đơn giản nói một câu là trông có vẻ rất ngầu.

Có vẻ đấy là lý do phổ biến nhất mà ban chủ nhiệm nhận được, nên họ cũng chẳng hề tỏ bất kỳ ý kiến gì.

Vậy là Doãn Hạo Vũ mơ mơ hồ hồ trở thành thành viên của câu lạc bộ.

Ngày đầu tiên tập bắn, anh chị nói người kém nhất cũng không đến nỗi không được một điểm, nhưng sau lượt bắn đầu tiên tất cả đạn của em đều lạc ra ngoài.

Anh chị ôm trán đứng ở một góc không biết phải an ủi Doãn Hạo Vũ thế nào, trong thời gian chờ bọn họ bàn bạc, em bắt gặp Châu Kha Vũ đi từ ngoài cửa vào.

"Em có thể nhờ anh ấy dạy cho em được không ạ?"

Chị gái tóc dài nhìn theo hướng em chỉ, cười gượng lắc đầu.

"Không được đâu, Kha Vũ chưa từng đồng ý hướng dẫn thành viên mới nào cả."

Doãn Hạo Vũ đọc lại cái tên ấy trong đầu mấy lần để ghi nhớ, sau đó nhân lúc anh chị không để ý liền lân la tới chỗ y.

"Anh ơi anh có thể dạy em bắn súng được không ạ?"

Châu Kha Vũ theo bản năng quay lại nhìn em, thần sắc lạnh nhạt.

"Tôi không hướng dẫn người khác."

"Vậy em gọi anh là anh trai nhé, như thế chúng mình sẽ không phải người khác nữa."

"Tôi chỉ tập một mình." Y nhấn mạnh một lần nữa.

"Anh dạy em đi mà. Em có thể làm bài tập cho anh."

"Cậu biết phương trình Schrodinger không?"

"Chưa từng nghe qua ạ." Doãn Hạo Vũ ăn ngay nói thật.

Châu Kha Vũ nhìn em, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt.

"Em có thể chép bài giúp anh, chữ em đẹp lắm."

Xếp về độ cố chấp, Doãn Hạo Vũ đứng thứ hai thì không ai dám tranh hạng nhất. Em bỏ cả tập luyện, đứng kì kèo với Châu Kha Vũ từ tai trái sang tai phải, cho đến khi y cởi kính bảo hộ xuống, ném khẩu súng hơi của mình cho em.

"Cậu bắn được ba phát trên 6 điểm tôi sẽ dạy cậu."

Doãn Hạo Vũ ôm khẩu súng trong tay như ôm củ khoai nóng, đến tư thế đứng như thế nào em còn chưa học, khi nãy mới bắn được mười phát không điểm đấy thôi.

Nhưng thử thách Châu Kha Vũ giao cho em cũng không quá cao, nếu thành công thì y sẽ không có cơ hội từ chối em nữa.

Sau khi bắn xong ba lượt, Doãn Hạo Vũ đi tới máy tính bảng kết nối với bia bắn để xem kết quả.

Lần này có tiến bộ, ba phát lần lượt được một, hai, ba. Cộng vào vừa đủ sáu.

Châu Kha Vũ đoán trước được kết quả, vô tình nói.

"Cậu không có thiên phú. Luyện tập cũng vô ích."

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net