Hiểu chuyện đâu có gì không tốt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hiện tại có thể được đứng bên cạnh anh, em cảm thấy thật hạnh phúc."

Sau khi buổi phỏng vấn với Onlylady kết thúc, Châu Kha Vũ không ngừng suy nghĩ về điều gì đó, đến nỗi Doãn Hạo Vũ kêu mấy lần đều không nghe thấy.

"Anh lại thất thần, em nói đâu có sai chứ, mỗi một giây đều ngốc ngốc."

"Đúng vậy, cho nên em mới ghét bỏ anh."

"Em không có!"

"Hừ, em trai thúi nói dối."

Hai người lại tranh cãi một lúc, và kết thúc bằng cái ngáp dài của Doãn Hạo Vũ.

"Em muốn ngủ một lát. Khi nào xuống sân bay thì gọi em."

Nói xong Doãn Hạo Vũ tìm một vị trí thoải mái trong lòng đối phương rồi nép xuống, hơi thở đều đều chậm rãi của cậu đã sớm truyền vào tai anh.

Châu Kha Vũ nhìn xuống chàng trai trong vòng tay mình và lại nghĩ đến buổi phỏng vấn lúc nãy.

"Ưu điểm của Doãn Hạo Vũ là hiểu chuyện, nhưng nhược điểm của em ấy là quá hiểu chuyện."

Đôi khi Doãn Hạo Vũ thật sự quá hiểu chuyện.

Hiểu chuyện đến mức rõ ràng nhận lấy bất công vô cùng lớn, cũng chỉ mỉm cười gật đầu nói với người đại diện rằng: "Không sao, là em không đủ tốt, em sẽ tiếp tục cố gắng."

Châu Kha Vũ không bao giờ muốn nhớ lại một đêm mưa nào đó trong quá khứ, khi Doãn Hạo Vũ khóc đến nghẹn ngào trong vòng tay anh.

Anh chưa từng nhìn thấy cậu trong bộ dạng này, ngay cả trong Chuang dù áp lực lớn thế nào, ngay cả trên sân khấu của đêm thành đoàn, Doãn Hạo Vũ cũng chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, chứ chưa bao giờ cảm xúc của cậu sụp đổ như vậy.

Ngày đó người đại diện vui mừng gọi Doãn Hạo Vũ đi nói chuyện, anh ở một bên nhịn không được theo xem, một đường đi tới cửa phòng làm việc, liền nghe mấy người bên trong hào hứng bừng bừng nói với Doãn Hạo Vũ:

"Paipai cậu biết không! Có tạp chí tỏ ý lựa chọn cậu đi chụp ảnh bìa cá nhân đấy! Đây là bìa tạp chí đầu tiên của cậu! Đầu tiên đó biết không! Ngoài ra, còn có vài chương trình tạp kỹ cũng ngỏ lời muốn mời cậu. Email đã gửi đến rồi đây này! Paipai, cuối cùng cậu cũng được nhìn trúng rồi!"

Châu Kha Vũ ở bên ngoài nghe được những lời này, trong lòng cũng mừng thay cho cậu. Khi trở lại phòng luyện tập, Doãn Hạo Vũ nhìn thấy anh liền hào hứng chạy tới hôn một cái bẹp trên mặt Châu Kha Vũ, đem tất cả những gì người đại diện vừa mới nói thuật lại cho anh nghe.

"Châu Kha Vũ, em đang ngày càng tiến gần hơn với giấc mơ của mình."

Anh nghe được Doãn Hạo Vũ nói như vậy.

Về sau Doãn Hạo vũ liền bắt đầu chuẩn bị cho show tạp kĩ, ngoại trừ luyện tập còn tăng cường học thêm tiếng Trung, mỗi ngày chỉ ăn rau quả hoặc salad để có thể quay chụp tạp chí dưới trạng thái tốt nhất, luôn tan làm muộn hơn so với người khác, mắt trần cũng có thể thấy cả người cậu gầy đi nhiều. Châu Kha Vũ nhiều lần khuyên nhủ cậu nghỉ ngơi nhiều thêm một chút, sợ cậu sẽ kiệt sức, nhưng Doãn Hạo Vũ chỉ ngẫm nghĩ rồi cười nói:

"Dan, em thật sự không mệt mỏi chút nào."

Châu Kha Vũ chỉ biết nhẹ nhàng thở dài, thôi tùy theo em ấy vậy.

Nhiều ngày trôi qua, các thông báo chính thức của chương trình tạp kỹ vẫn không được gửi đến, phía bên tạp chí cũng không có động tĩnh gì. Mãi đến rạng sáng một hôm nọ, lúc đó đã là hai rưỡi sáng, Châu Kha Vũ còn đang giúp Doãn Hạo Vũ rèn luyện hình thể thì người đại diện một mặt u ám tìm tới.

"Paipai, không cần tập nữa.
Phải nói sao đây.... Show tạp kĩ bên kia về sau liên tục cân nhắc lựa chọn người khác, nhưng bọn họ nói em rất tốt, rồi sẽ có càng nhiều show tới tìm em.
Còn phía tạp chí thì, có nhãn hiệu lâm thời muốn hợp tác đẩy bìa cho một vị tiền bối, bọn họ cũng không thể không nể tình cho nên...

Đừng nản chí, Paipai, em thật sự rất ưu tú, rồi sẽ tìm được những cơ hội tốt hơn."

Doãn Hạo Vũ trầm mặc một lúc, Châu Kha Vũ ở một bên nhìn cậu, anh thấy ánh sáng trong đôi mắt người kia dần nhoè đi một chút, thật lâu sau cậu mới nói: "Không sao, là em không đủ tốt, em sẽ tiếp tục cố gắng, anh không cần phải lo lắng cho em."

Người đại diện nhìn cậu một hồi, thở dài vỗ vỗ bờ vai thon gầy, đưa mắt nhìn Châu Kha Vũ một cái ra hiệu.

"Mau trở lại ký túc xá đi, bên ngoài trời đang mưa to, nhớ chú ý an toàn."

———————————

Trên đường về ký túc xá, Doãn Hạo Vũ vẫn một mực yên tĩnh không nói lời nào, cũng không tựa ở trên vai anh ngủ, chỉ nhìn chằm chằm cơn mưa ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Về đến ký túc xá, Doãn Hạo Vũ vẫn nói lời chúc ngủ ngon với anh như thường lệ, rồi bước đến cửa toà B mà không quay đầu nhìn lại. Châu Kha Vũ nhìn bóng lưng cậu, nháy mắt cảm giác được, bóng lưng đó lộ ra vẻ bi thương, đơn bạc biết bao. Anh cũng mới ý thức được rằng cậu vẫn còn là một đứa trẻ.

Đúng vậy, Doãn Hạo Vũ chỉ mới mười bảy tuổi.
Cậu mới mười bảy tuổi, lại phải chứng kiến sự không công bằng của cái giới này, ngoài mặt vốn bị trêu đùa như một tên ngốc, bị tra tấn đến tận xương tủy, nhưng vẫn phải hiểu chuyện nói rằng mình vẫn ổn.

Chắc hẳn em ấy buồn lắm.

Châu Kha Vũ chạy một mạch về hướng toà B, ba chân bốn cẳng lên cầu thang, đi thẳng đến phòng Doãn Hạo Vũ, cửa cũng không gõ mà cứ thế bước vào.

Anh ôm cậu vào trong lòng.

"Không sao cả Patrick, muốn khóc thì cứ khóc đi, có anh ở đây, anh sẽ luôn ở đây."

Trong phòng an tĩnh một hồi, không lâu sau tiếng khóc của Doãn Hạo Vũ hoà cùng tiếng mưa rơi mỗi lúc một lớn.

"Daniel......Why......"

"Tại sao không thể là em?"

"Là em chưa đủ cố gắng sao?"

Châu Kha Vũ không biết phải an ủi cậu như thế nào.

Anh không muốn phá vỡ mọi ảo tưởng của Doãn Hạo Vũ về cái ngành này, anh không muốn nói thẳng với cậu rằng: "Tỉnh lại đi, nó căn bản không giống như những gì em nghĩ đâu."
Nó vốn dĩ chỉ là một sân chơi của giới tư bản mà thôi.

Anh chỉ có thể hôn cậu một cái.

"Trong lòng anh, em vĩnh viễn luôn là người tốt nhất."

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Suy nghĩ miên man, Châu Kha Vũ không nhận ra Doãn Hạo Vũ đã tỉnh lại từ lúc nào.

"Còn chưa tới, em ngủ thêm một lát đi." Anh vòng tay ôm chặt cậu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên xoáy tóc của người trong lòng.

"Nếu anh vì cuộc phỏng vấn mà nghĩ đến vấn đề đó thì, nó không còn quan trọng nữa rồi, Daniel."

"Bởi vì anh đã nói rằng em là tốt nhất, nên em cũng một mực tin tưởng vào điều này, và sẽ cố gắng hơn nữa."

"Giờ được sát cánh cùng anh là em đã rất hạnh phúc rồi, vì vậy em không còn mong đợi gì hơn."

"Ở bên anh mới là điều quan trọng nhất đối với em, tại Trung Quốc."

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu mới mỉm cười nhẹ nhõm.
"Anh cũng vậy, em trai thúi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net