Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lên lớp, Doãn Hạo Vũ nằm ườn ra bàn. Nhớ ra chuyện vừa nãy liền quay sang hỏi Lâm Mặc:

"Mày với anh Lưu Chương làm sao đấy?"

Lâm Mặc đập uỵch một cái lên bàn:

"Bực chết đi được. Sáng ngày ra tự dưng tới quấy rối."

Trương Tinh Đặc uất ức nói:

"Đến tìm Lâm Mặc thì thôi đi, sáng sớm tôi đang ngủ ngon thì tới đập cửa phòng ầm ầm. Bày trò trêu ghẹo nhau trước mặt tôi, mắc ói."

Lâm Mặc quay sang cốc đầu Trương Tinh Đặc một cái:

"Trêu ghẹo nhau cái đầu mày á. Là tên điên tự dưng tới tìm tao gây chuyện, tao nào có thèm muốn đếm xỉa."

Doãn Hạo Vũ trầm ngâm vài giây lại hỏi:

"Mày với ảnh có chuyện gì? Sao tự dưng lại tìm tới tận phòng?"

Lâm Mặc ấp úng:

"Thì...thì là hôm trước nhắn Wechat. Tao có cãi nhau với ổng, xong tao có hỏi thăm Nguyên ca, mà ổng siêu vl, đoán ra tao thích con trai ngay."

Lâm Mặc mím môi, Doãn Hạo Vũ biết cậu vẫn còn kể hết liền hỏi:

"Mỗi vậy?"

Trương Tinh Đặc cũng không lạ lẫm gì khi nghe Lâm Mặc kể, dù cậu thuần thẳng, nhưng cũng biết bạn mình thích con trai. Trái lại là Doãn Hạo Vũ lại rất bình tĩnh khi nghe thấy. Trương Tinh Đặc muốn hỏi nhưng lại thôi để sau vậy, vẫn là muốn nghe Lâm Mặc kể tiếp. Cậu thúc Lâm Mặc:

"Còn gì nữa?"

Lâm Mặc thở dài, nói:

"Haizzz thì...thì cũng trách tao. Có cãi qua cãi lại xong tao bảo ổng tao thích Nguyên ca, kiểu thích thích, hâm mộ á. Ôi mày không biết đâu, Nguyên ca tuy không cùng ngành mà ảnh có khiếu nghệ thuật lắm á, ảnh còn giúp tao gây dựng ý tưởng nè, tụi tao nhắn tin vui vẻ lắm, Nguyên ca là kiểu cũng nhiệt tình giúp đỡ đó, nhưng mà chắc do tao nói nhiều quá nên không thấy ảnh trả lời nữa huhu..."

Doãn Hạo Vũ nhìn thấu Lâm Mặc, cậu ôm trán lắc lắc, lại nói:

"Rồi rồi, tao cần nghe chuyện chính."

"Xong tao khịa ông Lưu Chương là ở chung phòng với Nguyên ca mà không hưởng được tí cái nết nào của ảnh hết. Ngày nào cũng thấy Nguyên ca dậy sớm đi chạy bộ dưới sân, chắc lúc đó ổng đang ngủ thẳng cẳng. Thế là ổng kêu ổng cũng dậy sớm được, rồi là tao thách thức ổng...chắc ổng cay quá nên sáng sớm tới phòng ghẹo tao đó."

Doãn Hạo Vũ bật cười, định nói mà Trương Tinh Đặc nhanh hơn:

"Đợi chút Doãn Hạo Vũ. Mày không phản ứng gì với chuyện Lâm Mặc thích con trai à?"

Lâm Mặc lúc này mới để ý đến, đúng là lúc nãy cậu có nói cậu thích con trai. Lâm Mặc và Trương Tinh Đặc tròn mắt nhìn Doãn Hạo Vũ đợi cậu trả lời. Cậu nói:

"Đều là bạn bè, tao để ý thì giờ này còn ngồi nghe mày kể chuyện hay sao?"

Hai người kia đồng thời gật đầu đáp:

"Cũng đúng."

Doãn Hạo Vũ định nói thêm gì đó thì đúng lúc Oscar bước vào, vẫn bộ dạng đó, vẫn vào lớp đưa mắt tìm cậu, sau đó mỉm cười rồi bắt đầu bài giảng.

Bỏ qua chuyện khó hiểu này, lúc nãy Doãn Hạo Vũ còn định nói với bọn họ, thật ra cậu chưa từng yêu, cũng chẳng biết bản thân mình thích con trai hay con gái. Rồi lại nghĩ đến Châu Kha Vũ và nụ hôn chuồn chuồn lướt qua hôm đó. Đối với xu hướng tính dục của bản thân, cậu sẽ không bài xích cũng không để ý dù mình có cảm giác với con trai hay con gái.

Ngày hôm đó rõ ràng tim cậu đập bất thường, cả đêm còn nghĩ tới, những cảm xúc lạ lẫm chồng chéo lên nhau, có bực bội, có kích thích, như cậu đã nói cậu không có ý kiến gì với xu hướng tính dục, song đó lại là người kia, cậu lại phủ nhận, không muốn chấp nhận mình lại có phản ứng với nụ hôn Châu Kha Vũ, người mà cậu có đánh chết cũng không muốn đứng chung. Đáng lẽ ra cậu chỉ nên tức giận, nên đạp chết quách Châu Kha Vũ đi cho rồi, chứ không phải ngại ngùng trốn tránh.

Phải, cậu trốn tránh, một phần vì tức giận, nhưng một phần cũng là do ngại ngùng. Doãn Hạo Vũ chỉ từng đỏ mặt vì đánh nhau đến ngạt thở, vì tức giận, nào đã từng đỏ mặt vì ngại ngùng cơ chứ. Thật không hiểu nổi bản thân, thật không đúng là cậu, từ đó cậu hình thành ý kiến với Châu Kha Vũ, cậu nghĩ dù có thích con trai, thì nhất định cũng không phải thích Châu Kha Vũ.

Ngẩn ngơ hết tiết chuẩn bị xách cặp về thì thấy Oscar bước tới. Oscar nói:

"Trò Doãn Hạo Vũ, ở lại gặp tôi một chút."

Doạn Hạo Vũ hãy còn đang đứng hình, cũng nghĩ tới vẻ bất thường của Oscar khi nhìn mình, cậu nghĩ cũng cần hỏi cho rõ ràng thật, bèn quay sang nói với Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên:

"Hai bọn mày về trước đi."

Lâm Mặc và Trương Tinh Đặc cảm thấy có lẽ Doãn Hạo Vũ sẽ bị thầy trách mắng vì trên lớp cậu hay ngồi ngẩn ngơ, liền vỗ vai cậu kiểu trấn an. Doãn Hạo Vũ cười, gật đầu với họ.

Sau khi sinh viên đã ra hết khỏi phòng học, Doãn Hạo Vũ lên tiếng trước:

"Thầy muốn nói gì với em?"

Oscar lấy một bao thuốc trong túi quần, rút lấy một điếu châm lửa rồi nói:

"Em ra đây theo tôi đi, ra đây cho thoáng."

Nói rồi Oscar đi ra ban công của lớp học, Doãn Hạo Vũ cũng đi theo anh ra ngoai

Oscar nói rít một hơi thuốc rồi phả vào trong không khí, sau đó quay sang phía Doãn Hoạ Vũ, nói:

"Trên giảng đường gọi là thầy, ngoài giảng đường gọi thầy là anh đi."

Sợ cậu từ chối, anh lại nói thêm:

"Anh vẫn còn trẻ trung, cậu gọi thầy khiến anh thấy mình già lắm."

Doãn Hạo Vũ môi mím thành đường thẳng cũng đành đồng ý. Sau đó Oscar bắt đầu vào chủ đề chính:

"Hạo Vũ này, thật ra anh với chị gái của cậu là bạn từ hồi Đại học, giờ cô ấy vẫn công tác ở Thượng Hải, còn cậu thì chuyển tới đây học. Anh đã nghe chị cậu nói qua về tính cách của cậu rồi, haha, chị cậu nhờ anh để mắt tới cậu, cũng nhờ anh động viên cậu hoà nhập với mọi người. Chuyện kí túc xá..."

Doãn Hạo Vũ nghe tới đây thì giật mình, ngẩng mặt cau có, nhưng vẫn là muốn nghe xem Oscar nói gì. Anh tiếp tục :

"Anh mới tới nên cũng không biết nhiều, nhưng là chuyện kí túc xá các thầy cô bàn bạc với nhau xếp cho bạn học Châu Kha Vũ ở phòng hai người, ít nhiều có người ở phòng Châu Kha Vũ sẽ đỡ làm loạn, nhỡ truyền ra ngoài trường ta lại mang tiếng xấu. Tình cờ anh lại nghe chị cậu nói về tính cách của cậu rồi, những bạn học khác đều bị Châu Kha Vũ doạ sợ, nên anh đã đề xuất cậu, ít ra anh nghĩ với tính cách của cậu sẽ không sợ hãi bỏ chạy. Nếu làm cậu không vừa ý thì anh xin lỗi, chỉ là muốn nhờ cậu để ý tới bạn học Châu Kha Vũ, nếu nó làm loạn, cậu cứ việc mắng nó. À thì...cái này là các thầy cô cũng phó thác, người cứng rắn thì mới trị được Châu Kha Vũ."

Doãn Hạo Vũ cảm thấy đau đầu. Đang muốn tránh xa Châu Kha Vũ được xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Tự dưng lại có nhiệm vụ cao cả từ trên giời rơi xuống. Doãn Hạo Vũ lại rất thương chị gái, chị luôn đối xử dịu dàng với cậu, lại nói chị và thầy là bạn của nhau, chị nhờ Oscar để ý, giờ Oscar cũng có chuyện phó thác cho mình, không chỉ là Oscar mà đây còn là ý của nhà trường, từ chối thì không lịch sự lắm. Cuối cùng cậu đồng ý:

"Em hiểu rồi. Em sẽ "bầu bạn" với Châu Kha Vũ thật tốt."

Nói chuyện xong Doãn Hạo Vũ chào Oscar rồi ra khỏi lớp. Oscar nhìn theo bóng lưng cậu đã biến mất ngoài cửa, lúc này mới móc điện thoại ra bấm một dãy số. Đầu dây bên kia bắt máy nhanh chóng, chưa đợi anh nói, bên kia đã truyền tới một giọng chất vấn:

"Sao lại tới trường em dạy?"

Oscar cười cười trách mắng:

"Thằng nhóc nhà mày. Anh mày đi thực tập mấy năm, tiếp thu đủ tốt, đủ kinh nghiệm để giảng dạy ở trường của em trai. Sao? Không được à?"

Châu Kha Vũ gắt gọng qua ống nghe:

"Chậc. Vậy là chuyện có người tới kí túc xá của em là do anh dở trò đúng không? Chứ thầy cô ở cái trường này ai mà chẳng biết em chỉ ở một mình, ai lại dám xếp người khác chung phòng với em chứ."

Oscar không phủ nhận:

"Châu Kha Vũ, bớt làm loạn. Mày thử nghĩ chuyện này đến tai dòng họ thì không hay, thói ăn chơi gái gú trong môi trường học tập của em đấy, trước khi bị người khác đồn ra ngoài thì ngoan ngoãn chung sống hoà thuận với bạn cùng phòng đi. Có vậy mới khiến mày bớt làm loạn trong trường học được."

Châu Kha Vũ tặc lưỡi:

"Chậc. Em không nói với anh nữa. Cúp máy đây."

Nói xong liền cúp máy luôn.

Oscar nhìn màn hình điện thoại, chỉ biết cười khổ lắc đầu. Châu Kha Vũ là em trai nuôi của Oscar, hồi nhỏ đến lớn lúc nào cũng bảo vệ Châu Kha Vũ. Chỉ đến khi cậu học cấp 2, Oscar học nội trú ở trường cấp 3 không thể ở cạnh Châu Kha Vũ, xa nhau mới một năm mà Châu Kha Vũ gặp chuyện, lớn lên lại thành đứa trẻ như thế này. Trong lòng Oscar không khỏi xót đứa em trai nhỏ.

Anh lại cười, rồi lại nghĩ:

"Kha Vũ, tính tình của em đã khác đi rất nhiều. Anh biết phải làm gì cho em đây? Đúng lúc cậu nhóc Doãn Hạo Vũ xuất hiện, tính cách cũng đặc biệt. Thôi thì Châu Kha Vũ, chỉ có thể dùng cách lấy lửa chọi với lửa, biết đâu lại xảy ra kì tích."

_____________

🪐 Tình trạng hít ke của mấy bà thế nào rồi? Lâu lắm rồi mới thấy hai nhỏ tíu tít công khai, hôm qua tui gáy như gà, tới tận 4h mới ngủ được. Sáng dậy chị Lé lại thả vid 😭 ngứa tay nên tui đăng luôn chap mới chứ đăng giữa trưa hỏng biết ai đọc nữa 🥲


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net