Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Tại nhà Doãn Hạo Vũ *

" Tiểu Kha Kha, mày có thấy cái áo tao mới lấy đâu rồi không? " Hạo Vũ vò đầu bức tóc đi tới đi lui tìm kiếm, không chịu nổi mà lên tiếng hỏi Kha Vũ đang ngồi trên giường xem tivi.

" Chẳng phải mày mang vào nhà tắm rồi sao mà hỏi tao? "

" Ừ nhở? " Cậu gật đầu 1 cái, rồi lạch bạch chạy vào nhà tắm. Không lâu sau tiếng nước tí tách được truyền ra. Châu Kha Vũ vẫn cứ ung dung ngồi xem tivi và gặm gói khô gà.

" Doãn Hạo Vũ có cần tao ngủ lại không đây? " Hắn lên tiếng hỏi khi cậu vẫn còn đang tắm. Cậu có thể nghe thấy được lên tiếng đáp: " Có, mày gọi điện xin mẹ đi ".

" Được thôi, lát nữa. " Như đã quá quen với việc này, hắn nhiệt tình đồng ý ngay tức khắc. Gì chứ! Đâu phải khi nào được thoải mái như thế này đâu, ở nhà chán muốn chết. Ở đây chơi với cậu bạn yêu dấu tốt hơn nhiều, còn được xem tivi thỏa thích mà không bị mẹ quản như ở nhà nữa.

" Kha Vũ!! Tao quên mang khăn tắm rồi!!! " Tiếng gọi lớn của cậu từ phía sau cánh cửa, hắn khẽ cau mày rồi đứng dậy lấy chiếc khăn vắt trên cái ghế gần đó, thản nhiên bước tới gần cánh cửa. Cánh tay mềm mại của cậu với qua với lại trong không khí cho đến khi túm được chiếc khăn được Châu Kha Vũ dí vào tay mới rụt rè rút tay lại. Châu Kha Vũ mặt không cảm xúc tiến về chiếc giường êm ái coi nốt bộ phim.

Năm phút sau, Doãn Hạo Vũ bước ra với mái tóc ướt sũng, và có vài giọt nước không kịp cản nhỏ xuống xương quai xanh được lộ ra bởi cái cổ áo rộng thùng thình. Hắn khẽ liếc mắt nhìn cậu 1 cái, cũng không nán lại lâu liền thu ánh mắt trở về. Cậu 1 tay lâu tóc, 1 tay cầm máy sấy tóc cạnh bàn đem tới trước mặt Châu Kha Vũ. Hắn lười biếng nhận lấy, ánh mắt lưu luyến rời màn hình tivi, quay người cắm điện. Đôi chân dài từ từ đứng dậy, Hạo Vũ cầm khăn lau đầu qua 1 bên, ngồi bịch xuống giường để Kha Vũ không nhanh không chậm sấy tóc cho cậu. Từ trước tới giờ lúc nào cũng vậy, cứ hễ Châu Kha Vũ tới chơi thì trong khoảng thời gian cậu tắm xong, hắn có nhiệm vụ sấy tóc cho cậu. Nó đã trở thành 1 thói quen rồi .

Sau khi sấy tóc cho cậu xong, Châu Kha Vũ tùy ý cầm cổ tay cậu nhấc lên, nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của Hạo Vũ: " Mới sáu giờ chiều. "

" Mày đi tắm đi." Doãn Hạo Vũ vuốt vuốt mái tóc mềm mượt mới gội của mình, ngẩng đầu nói.

" Lười quá! " Hắn biếng nhác nằm ườn ra giường, bên cạnh cậu.

" Mấy đứa con gái kia mà biết nam thần trong mắt họ là 1 người ở dơ như vậy chắc sẽ thất vọng lắm! " Doãn Hạo Vũ xoa xoa cầm lộ vẻ suy tư. Nghe cậu nói vậy hắn liền ngồi bật dậy: " Bố mày ở dơ hồi nào hả!! "

" Mau đi tắm cho tao!! " Vẻ mặt suy tư hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là gương mặt khó coi đến cực độ. Lần nào cũng như thế, mồi lần cậu kêu hắn đi tắm đều như vậy, làm cậu mất hết nhẫn nại. Châu Kha Vũ nhạy bén thấy tình hình không ổn liền đứng phắt dậy, chạy lại tủ đồ chọn 1 trong 3 bộ quần áo ngủ mà hắn để dự phòng chạy cái vèo vào nhà tắm.

" Thằng điên! " Doãn Hạo Vũ rủa nhẹ 1 tiếng rồi cũng đặt lưng xuống chiếc giường êm ái. Tiếng nước chảy róc rách với tiếng quảng cáo tivi khiến mắt cậu cứng đờ nhưng chẳng thể ngủ được. Châu Kha Vũ tắm rất nhanh, chỉ mười phút sau đã thấy hắn bước ra rồi.

" Tới mày đấy! " Châu Kha Vũ hất hất cầm, ý bảo tới cậu sấy tóc cho hắn.

" Nhanh lên, lại đây! "

Hắn ngoan ngoãn tiến lại gần, ngồi xuống cho cậu sấy tóc. Tiếng khò tóc vừa dứt, Kha Vũ liền bị cánh tay mềm mại ôm lấy rồi kéo đổ nhào vế phía sau.
Cậu ôm lấy hắn kéo nằm xuống giường,
đưa chân gác ngang eo của Châu Kha Vũ. Đôi mắt cậu nhắm tịt: " Buồn ngủ lắm rồi! "

" Ơ, còn chưa ăn cơm luôn đấy? " Châu Kha Vũ cũng không bất ngờ về hành động của cậu, nằm im để cho cậu ôm.

" Không đói."

" Nhưng tao đói."

" Ru tao ngủ đi rồi muốn ăn gì ăn."

Hắn thở hắt ra 1 cái, xoay người ôm lấy cậu, dùng tay xoa xoa tấm lưng của cho cậu. Tên nhóc này cứ hễ có hắn là lại đang lợi dụng đây mà. Hơi thở dịu mát cùng với động tác nhẹ nhàng khiến Doãn Hạo Vũ rơi vào giấc ngủ 1 cách nhanh chóng.

Sau khi xác định Doãn Hạo Vũ đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng đặt cậu nằm với tư thế thoải mái nhất, rồi bước xuống giường. Chuẩn bị bữa tối cho nhóc heo lười biếng này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kepat