4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lúc chiều rõ ràng rất mệt mỏi khiến Doãn Hạo Vũ chỉ muốn lăn lên giường ngủ ngay và luôn, vậy mà vừa ăn cơm tắm rửa xong là mắt cậu lại mở thao tháo lên. Doãn Hạo Vũ vì quyết tâm thi đậu đại học mà nuốt nước mắt mở tập ra làm bài, nhưng rồi thì sao? Thì khóc luôn chứ sao!!!

Doãn Hạo Vũ bao nhiêu chữ nghĩa đã trả hết cho thầy cho cô từ cả kiếp trước rồi kìa, giờ trong đầu cậu còn trắng hơn cả tờ giấy trắng nữa. Đó là còn chưa nói đến ở kiếp trước Doãn Hạo Vũ chỉ học tập ở cái tầm kha khá thôi, năm đó vì thi đại học mà Doãn Hạo Vũ học chảy cả máu mũi, năm nay có khi phải học đến chảy máu cả bảy cái lỗ trên đầu luôn cũng chưa chắc qua được kì thi học kì nữa.

Doãn Hạo Vũ nhìn điện thoại đang không ngừng báo tin nhắn liên tục như SOS của mình mà sợ hãi, bộ Trương Gia Nguyên chửi cậu đến độ không cần ăn uống nghỉ ngơi luôn hả?

Paipai: Thôi tao lạy mày, tao biết sai rồi, mày tha cho tao đi Nguyên.

Yuanyuan: Bộ mày nghĩ tội lỗi của mày có thể được tha thứ hay sao?

Paipai: Mình ngàn lần, vạn lần chân thành xin lỗi bạn.

Paipai: Tội lỗi này mình xin nhận hết, mai mình mua trà sữa cho bạn, bạn làm ơn ngừng cái tay lại dùm mình đi ạ.

Yuanyuan: Ly trà sữa của bạn to lớn quá cơ 😏

Yuanyuan: Bự như cái bánh xe bò á.

Paipai: Thôi không uống thì thôi, mày chửi tiếp đi.

Yuanyuan: Mai mà tao không thấy trà sữa là mày chết mẹ với tao. 😡

Paipai: Ê tụi bây.

mọi người đã xem

Paipai: Ủa sao không đứa nào trả lời tao vậy? 🙃

Biubiu: Có gì thì nói mẹ đi, tự nhiên ê xong cái im, ai biết gì trả lời.

Taotao: Cho bỏ thói ê xong cái không nói.

Yuanyuan: Hả cái dạ tao lắm!!!

Momo: Rồi có chuyện gì?

Paipai: Giờ mất căn bản trầm trọng thì làm sao đây?

Liuyu: Trầm trọng là trầm trọng cỡ như nào?

Paipai: Thì chắc cỡ không biết tại sao làm toán mà phải đi tìm x?

Paipai: Không biết tại sao đã có CO2 rồi còn có thêm CO3?

Paipai: Không biết V với T cái nào mới là quãng đường?

Paipai: Tầm tầm vậy á.

Momo: Này có gì khó giải quyết đâu?

Momo: Mày nói mẹ mày lên rút học bạ đi là xong rồi. 🤘🏻

Taotao: Rớt nước mắt =))

Liuyu: Gì vậy mày? Sốt rớt mẹ cái não rồi hả?

Yuanyuan: Sao mày học chung lớp với tụi tao được hay vậy?

Yuanyuan: Học lớp 12 mà kiến thức chắc được cỡ lớp 5.

Yuanyuan: Mà lớp 5 tụi nhỏ còn tính nhẩm được, mày toàn bấm máy, chắc được cỡ lớp 3 thôi.

Paipai: Tao khóc bây giờ tụi bây tin không?

Biubiu: Mày đừng khóc, mày khóc tụi tao mắc cười lắm =))

Paipai: Bạn bè chơi vậy chắc bền ha.

Taotao: Mà sao đấy? Sốt tới ngu thật luôn hả?

Paipai: Ờ! cũng tựa tựa vậy đó.

Momo: Này có gì khó đâu?

Paipai: Mày kêu tao rút học bạ nữa là mai tao rút cái lưỡi mày ra nhảy dây liền á tin không?

Momo: Đm đang tính góp ý chân thành mà chọc cái miệng tao chửi ghê á 😡

Biubiu: Chắc không phải mình tao muốn coi cảnh thằng Pai nhảy dây bằng cái lưỡi thằng Mặc đâu ha =))

Yuanyuan: Dù nghe hơi gớm nhưng mà tao cũng muốn coi =))

Liuyu: Lạy ông trời hãy xóa hình ảnh này khỏi đầu con đi =))

Taotao: Tụi bây đừng làm tao khóc nữa.

Taotao: Tao đã khóc vì cười quá nhiều đó =))

Momo: Đm lũ bạn tồi.

Paipai: Thôi lạy tụi mày, nghĩ cách giúp tao coi.

Paipai: Học hành vậy sao tao thi đại học nổi.

Yuanyuan: Ủa tự nhiên nay mày suy nghĩ trưởng thành vậy bạn?

Biubiu: Muốn làm lại cuộc đời hả?

Paipai: Ờ

Momo: Mệt quá nè, chuyện vậy cũng khóc lóc nữa, dễ ẹc.

Paipai: Sao?

Momo: Thì mày theo đuổi lớp phó mà, lớp phó học giỏi vcl luôn.

Momo: Mày gạ nó phụ đạo cho mày đi, game là dễ 😌

Taotao: Ờ đúng á mày. Một công đôi chuyện.

Biubiu: Lừa gần rơm lâu ngày cũng cháy.

Liuyu: Tình thú á.

Yuanyuan: Vừa có kiến thức vừa có người yêu, quá đẹp.

Biubiu: Xuất sắc. 👍

Liuyu: Tuyệt vời. 👍

Taotao: Cho kẻ thống trị sự mắc cười 10 điểm.

Paipai: Thôi không có đượccccccccc.

Momo: Ủa tại sao?

Paipai: Trời ơi!

Paipai: Lửa của tụi tao cháy rồi, chỉ là chưa có phừng phực lên thôi.

Paipai: Giờ chạy tới khoe với Châu Kha Vũ là tao học ngu.

Paipai: Chắc Châu Kha Vũ bỏ chạy tám hướng.

Yuanyuan: Sĩ diện đi bạn, chết thì chịu.

Biubiu: Sĩ diện vậy chết sớm anh em mừng.

Liuyu: Đúng quá bênh không được luôn á!

Taotao: Nếu vậy thì giờ mày nghe tao, ra mua trái dừa về uống đi.

Taotao: Tuy không giúp thi đậu được nhưng mà nó ngon, với lại hợp với mày 😌

Paipai: Thôi màaaa 😭

Paipai: Nghĩ cách giúp tao đi.

Paipai: Hay tụi bây phụ đạo cho tao đi.

Momo: Thay mặt toàn thể anh em.

Momo: Xin gửi lời cảm ơn chân thành đến Doãn Hạo Vũ vì mày đã tin tưởng tụi tao như vậy.

Momo: Nhưng xin nhắc nhở mày một điều

Momo: Điểm tụi tao trước giờ chưa lần nào cao hơn mày.

Momo: Thân ái và quyết thắng! ❤️

Paipai: Ủa đm thật vậy luôn ?

Biubiu: Nghe dân chuyên đọc kiểm điểm trên cột cờ phát biểu kìa =))

Yuanyuan: Hơi quê nhưng mà mắc cười =))

Taotao: Tao thấy mày cứ đi hỏi Châu Kha Vũ đi, mày nói nó cũng thích mày mà, chẳng lẽ nó không giúp mày?

Paipai: Nhưng mà tôi quê bạn ơi!

Paipai: Mỗi lần phụ đạo chắc phải đội cái quần lên đầu.

Biubiu: Khùng quá.

Biubiu: Biết đâu nó thấy mày có chí tiến thủ nó mê mày hơn thì sao?

Paipai: Tụi bây nghĩ vậy thật hả?

Yuanyuan: Không nha.

Momo: Tụi tao an ủi mày thôi.

Paipai: Cút hết đi 🙂

Doãn Hạo Vũ khóc không ra nước mắt, cậu cũng muốn được Châu Kha Vũ dạy kèm cho lắm chứ, nhưng mà vẫn thấy xấu hổ vì trình độ 0/0 của mình á.

Ở kiếp trước tuy là cậu không nằm trong hàng doanh nhân tri thức gì, nhưng ít nhiều cũng rất biết cách sống. Doãn Hạo Vũ dựa vào khả năng ngôn ngữ bẩm sinh của mình mà làm thông dịch viên thời vụ cho một số công ty cỡ nhỏ, buổi tối rất là ngầu lòi đứng quầy bartender của một quán club có tiếng trong thành phố. Châu Kha Vũ sau này trở thành một bác sĩ khoa nội, mặc dù bọn họ địa vị chênh lệch rất lớn nhưng về khoản kinh nghiệm thưởng thức cuộc sống thì so với một người suốt ngày cắm mặt trong bệnh viện như Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ rất là tự tin vỗ ngực giảng dạy cho anh.

Nhưng mà bây giờ thì ngược lại hoàn toàn rồi! Châu Kha Vũ không có mấy năm quay cuồng trong công việc, mà anh cũng không có hứng thú nghe mấy cái kinh nghiệm vui chơi tào lao của cậu, thứ có sức ảnh hưởng duy nhất ở thời điểm này với bọn họ chỉ có kiến thức thôi.

Nghĩ đến cảnh một người từng dành ánh mắt hâm mộ sùng bái đối với mình bây giờ lại quay ra nhìn mình với ánh mắt thương hại, ai mà chịu nổi chứ?

Nhưng mà đám Lâm Mặc nói đúng, sĩ diện quá thì chết thật đó!

Doãn Hạo Vũ khổ tâm muốn chết rồi, làm sao bây giờ đây? Cầu cao nhân cấp cứu, gấp, online chờ!

Sau nửa tiếng đồng hồ hết nhìn điện thoại rồi lại nhìn mấy cuốn bài tập trên bàn, Doãn Hạo Vũ quyết định nuốt nước mắt nhắn tin cho Châu Kha Vũ.

Kệ vậy, thà quê một chút mà sau này có thể ngẩng đầu, chứ sĩ diện bây giờ mà thi rớt thì có đội quần cả đời.

Paipai: Kha Vũ ơi!

Daniel: ?

Daniel: Không phải bảo cậu nghỉ ngơi sớm sao? Bệnh mà còn nghịch điện thoại.

Paipai: Không phải

Paipai: Sáng ngủ nhiều nên giờ không ngủ được, muốn làm bài tập.

Daniel: Làm bài tập bằng sns?

Paipai: 😭

Paipai: Muốn làm bài tập thật mà.

Paipai: Nhưng không biết làm...

Paipai: Cầu lớp phó giúp đỡ 🥺

Daniel: Bài nào?

Paipai: Tất cả luôn.

Daniel: Môn nào?

Paipai: Tất cả luôn.

Daniel: ...

Paipai: 😭

Daniel: Ngủ đi.

Daniel: Mai đi sớm tôi cho cậu chép bài.

Paipai: Bạn học Châu!!!

Paipai: Như vậy không được.

Paipai: Làm vậy là hại bạn học.

Daniel: Chứ cậu muốn tôi làm thế nào đây?

Paipai: Ò

Paipai: Thôi không sao, để tôi hỏi lớp trưởng. 😞

Daniel: Ai cho?

Paipai: 🙂

Paipai: Lớp phóoooo

Paipai: Tôi thi rớt cậu có nuôi tôi không??? 😡

Daniel: Tôi bảo cậu mau tắt điện thoại đi ngủ.

Daniel: Khi nào hết bệnh tôi giảng bài cho cậu.

Daniel: Sức khỏe quan trọng.

Paipai: Ọoooo 🥰

Paipai: Kha Vũ đáng yêu quá điiiiii

Paipai: Nhưng Kha Vũ không nuôi tôi thật hả? 👉👈

Daniel: Cậu ăn nhiều lắm, tôi nghèo.

Daniel: Mau tắt điện thoại đi ngủ đi.

Paipai: Nhưng mà tôi không ngủ được.

Daniel: Vậy chơi thêm một lát thôi đấy.

Paipai: Muốn nói chuyện với Kha Vũ.

Daniel: Uống thuốc hạ sốt chưa?

Paipai: Ghét uống thuốc nhất trên đời

Paipai: Nhưng mẹ tôi sẽ đánh mềm xương nếu không uống 🥲

Paipai: Đắng lắm luônnn

Daniel: :))

Daniel: Cậu là con nít đấy à?

Paipai: Không có

Paipai: Mấy năm liền phải uống thuốc, bóng ma tâm lý.

Daniel: ?

Daniel: Bị gì mà mấy năm liền phải uống thuốc?

Paipai: À, không có

Paipai: Ý là tôi dễ bệnh vặt, nên phải uống thuốc nhiều ấy.

Paipai vừa thu hồi một tin nhắn

Daniel: Hmmm...

Daniel: Thế ăn cơm chưa?

Paipai: =))

Paipai: Lớp phó, cậu quả nhiên là thẳng nam.

Daniel: Không có

Daniel: Tôi không có thẳng.

Paipai: =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))

Paipai: Tôi không phải ý đó. Tôi biết cậu không thẳng =))

Paipai: Ý tôi là cậu thẳng thắn

Daniel: Thẳng thắn không tốt à?

Daniel: Cậu thích mấy người quanh co sao?

Paipai: Tôi thích cậu

Daniel: Tôi cũng vậy

Paipai: 😳

Paipai: Kha Vũ...

Daniel: Tôi cũng thích tôi

Paipai: Không được

Paipai: Cậu tốt như vậy, không thể làm tình địch của tôi.

Paipai: Phải làm người yêu tôi 😌

Daniel: Với ai cậu cũng nói chuyện thế này à?

Paipai: Đoán xem?

Daniel: ...

Daniel: Thế đã ăn cơm chưa?

Paipai: =))

Paipai: Chỉ với một mình cậu thôi.

Paipai: Tôi còn chưa được ăn cơm.

Daniel: Giờ này còn chưa ăn?

Paipai: Mẹ tôi bắt ăn cháo, ngày mai mới được ăn cơm.

Daniel: 😑

Paipai: Lớp phó, có thể đi học chung với cậu không?

Daniel: Nhà tôi với cậu ngược hướng.

Paipai: Tôi có thể qua đón cậu.

Daniel: Cậu đi bộ đi học mà, chẳng lẽ muốn cõng tôi à?

Paipai: Học bá đều có xu hướng suy nghĩ như cậu sao?

Daniel: ?

Paipai: Sao cậu không nghĩ đến tôi đi bộ qua nhà cậu rồi chở cậu bằng xe đạp của cậu?

Daniel: Học sinh cá biệt đều có xu hướng tán tỉnh như cậu sao?

Paipai: Tôi có xe được chưa!

Daniel: Ở trong nhà đi, tôi qua tới sẽ nhắn tin cho cậu.

Paipai: Sợ tôi biết nhà của cậu sao? Tôi đã biết rồi mà.

Daniel: Bệnh như vậy còn muốn đi đâu ? (x)

Daniel: Sợ cậu gây tai nạn giao thông. Nghe nói có lần cậu với Trương Tinh Đặc, Trương Gia Nguyên tống ba đâm vào xe rác của người ta.

Paipai: Sao cậu toàn nghe được mấy chuyện xấu hổ của tôi vậy?

Daniel: Chuyện đó ai cũng biết mà.

Daniel: Đợt đó các cậu phải lên cột cờ đọc bản kiểm điểm còn gì.

Paipai: Châu Kha Vũ!!!

Paipai: Sao cậu trên mạng với ngoài đời nói chuyện khác nhau quá vậy???

Daniel: Cậu nói chuyện với tôi ngoài đời được bao nhiêu câu mà biết khác?

Paipai: Rất nhiều đó nha!

Daniel: Phải không? Sao tôi không biết?

Paipai: Châu Kha Vũ đáng ghét quá đi

Paipai: Đáng ghét như vậy xứng đáng làm người yêu tôi 😌

Daniel: Mau đi ngủ đi.

Paipai: Còn chưa có buồn ngủ

Daniel: Chưa buồn ngủ cũng phải ngủ.

Daniel: Không ngủ thì ngày mai tự đi học.

Paipai: Châu lão sư hung dữ quá đi

Daniel: ...

Paipai: Kha Vũ hôn tôi một cái rồi tôi đi ngủ liền

Paipai: Kha Vũ

Paipai: Lớp phó

Paipai: Châu lão sư

Paipai: Châu Kha Vũ

Paipai: Cậu đâu rồi?

Paipai: Giận hả?

Paipai: Giận thật luônnnn?

Paipai: 😭😭😭

Paipai: Xin lỗi mà

Paipai: Châu Kha Vũ đừng giận nữa.

Paipai: Không hôn là được chứ gì

Paipai: Trả lời tôi điiii

Daniel: Mau ngủ đi.

Paipai: Dạaaaa

Paipai: Kha Vũ ngủ ngon ❤️

Paipai: Sáng mai nhớ đón tôi nha.

Daniel: Ngủ ngon.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net