Dành Bất Ngờ Cho Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi Nhung hôn lên má anh.

- Anh bận à?

- Không, anh chỉ sắp xếp một số việc thôi. Cũng gần cuối năm rồi.

- Nghỉ tay ăn cơm. Em có mua vài món ngon cho anh.

Mạnh Quỳnh gấp laptop lại, nắm lấy tay cô hôn lên.

- Sau này ra ngoài nhớ mặc áo vào. Tay em lạnh lắm.

- Em biết rồi. Để em mang ra cho anh.

- Cám ơn em!

Phi Nhung  đứng thẳng người dậy bước vào trong.Mạnh Quỳnh gõ tay xoay xoay chiếc nhẫn trên tay mình. Phi Nhung lấy thức ăn ra đặt lên bàn, cô nhìn anh.

- Ông xã! Anh sao vậy?

Mạnh Quỳnh cong môi.

- Không có.

- Anh ăn cơm. Em đi tắm đã.

- Ừm!

Phi Nhung bước vào trong phòng.
Một âm báo tin nhắn vang lên.Anh mở ra xem, hình ảnh và một số thông tin được gửi đến. Anh khẽ nhíu mày...

Lại một cuộc gọi đến.

Đúng là một ngày với quá nhiều chuyện phiền toái.

Anh ấn nghe.

[Louis! Khi nào con về Lăng Thành. Cũng sắp đến cuối năm. Mẹ hy vọng, gia đình chúng ta có thể họp mặt, ăn bữa cơm. Được không?]

- Được rồi. Sắp xếp xong QN con sẽ về.

[Vậy thì tốt quá.]

Mạnh Quỳnh tắt máy, xoa xoa thái dương.

- Ba! Mẹ luôn mù quáng như vậy. Con có thể dung túng bà ấy nhưng không có nghĩa là mãi mãi.

Lúc ba Mạnh Quỳnh mất chỉ hy vọng anh có thể bao dung cho bà ấy. Có lẽ, ba anh rất yêu mẹ. Ngược lại, mẹ anh luôn sống trong sự ích kỷ của bản thân. Chưa bao giờ nhận ra sai lầm của mình.

[...]

Tại một nơi khác.

Tô An Kiều cuối cùng cũng tìm được con rùa rụt cổ Hà Duy. Khoảng thời gian qua anh ta biến mất khiến cho cô ta bị bạn bè cười nhạo.

Đạp giày cao gót bước vào trong.

Thoáng một cái đã nhìn thấy anh ta ngồi ở quầy rượu.
Cô ta tức giận giật ly rượu trên tay Hà Duy.
Hà Duy tức giận.

"Là ai..."

Nhìn thấy là Tô An Kiều anh ta ngồi xuống.

"Cô đến đây làm gì?"

"Người hỏi câu đó là tôi mới đúng. Mấy nay, anh đã đi đâu. Anh có biết tôi bị mọi người cười nhạo ra sao không? Còn nữa, Phi Nhung mà anh khinh thường nay đã là Nguyễn phu nhân đệ nhất Lăng Thành rồi."

Hà Duy cười khuẩy.

"Cô nói với tôi có ích gì."

"Anh..."

"Cô xem đi. Một chủ nhà hàng nhỏ nhoi cô kêu tôi làm gì được tập đoàn QN đó."

Tô An Kiều ngồi xuống ghế uống cạn ly rượu vừa rồi. Đúng vậy, Hà Duy có thể làm gì chứ.

"Tại sao nó lại may mắn như vậy chứ."

Hà Duy lườm cô ta một cái.

"Nhưng yên tâm đi. Tôi sẽ có cách bắt nó phải tủi nhục, tự động rồi rời xa thằng chồng của nó."

Vừa nghe câu này, Tô An Kiều hơi kích động.

"Anh nói xem."

Anh ta ghé tai qua nói nhỏ.

Miệng cô ta nhếch lên.

"Vậy tôi chờ tin tốt của anh."

"Được thôi. Cạn ly chúc cho sự thành công sắp tới."

Cô ta đã chuẩn bị tất cả để có thể an an phận phận mà rời khỏi thành phố B. Nhưng nghe đến việc này, tất nhiên cô nay, tất cả sẽ ở lại xem trò hay.

***

Cuối tuần, Phi Nhung dậy khá sớm chuẩn bị bữa sáng. Vì mẹ cô nói sẽ đến.

Mạnh Quỳnh nhìn cô bận rộn cũng thấy đau lòng nhưng...

Tiếng chuông cửa vang lên.

Cô vội vàng đi ra mở cửa, mỉm cười.

- Mẹ đến rồi.

- Ừm!

Bà bỏ giày ra, mang vào đôi dép cô đã chuẩn bị sẵn. Phi Nhung nhìn ra cửa.

- Em gái không đến cùng mẹ sao?

Bà khựng lại.

- Nó có hẹn rồi nên không đến được. Để dịp khác mẹ sẽ đưa con bé đi cùng.

- Vâng!

Phi Nhung khép cửa lại.

Lâm Tú Quyên nhìn một vòng.

Căn hộ này rất đẹp tạo cho người ở có cảm giác thoải mái vô cùng. Ánh mắt bà dừng lại quan sát.

Chàng trai ngồi trên chiếc xe lăn nhưng khí chất khiến người ta khó có thể xem thường được. Hèn gì, con gái bà khóc lóc nhất định phải có được. Vừa giàu có đẹp trai như vậy... Ai không thích.

Phi Nhung ra sau anh.

- Đây là chồng con Mạnh Quỳnh Đây là mẹ em!

- Chào mẹ!

Bà vội vàng gật đầu thoát khỏi dòng suy nghĩ.

- Chào con rể.

- Mẹ sang đây ngồi đi. Con đi dọn bữa sáng.

- Để mẹ phụ con.

- Không cần đâu. Mẹ bói chuyện với Tử Ngôn đi. Tuy anh ấy ít nói nhưng thật sự rất tốt.

Phi Nhung nhìn anh nói.

- Đừng khen anh như vậy.

- Thật mà.

Cô đi vào trong bếp.

Lâm Tú Quyên có chút áp lực.

Ánh mắt Mạnh Quỳnhmỗi khi bà nhìn sang đều có cảm giác bị vạch trần vậy. Lòng bàn tay bà đổ mồ hôi.

- Mẹ sao vậy? Không thoải mái à.

Giọng anh nhàn nhạt.

- Không có. Mẹ... Mẹ...

Lâm Tú Quyên nhìn những ngón tay anh gõ nhẹ vào thanh chắn xe lăn mà bà muốn rớt tim ra ngoài.

May mắn là Phi Nhung đã ra đến. Bà vội vàng đứng dậy.

- Để mẹ vào giúp con.

"..." Phi Nhung khó hiểu nhìn mẹ mình đi vào bếp.

Cô quay sang nhìn anh.
Mạnh Quỳnh nhún vai. Phi Nhung khuy xuống cạnh anh.

- Ông xã! Ăn cơm.

Mạnh Quỳnh gõ nhẹ lên trán cô.

- Bày trò.

Phi Nhung bĩu môi rồi lại bật cười.

Hạnh phúc của Phi Nhung khi bên cạnh Mạnh Quỳnh Lâm Tú Quyên đều nhìn thấy sau tấm kính. Tay bà siết chặt lại... Một phần vì áy náy, chột dạ khi đối diện với cô còn cả chuyện mình sắp làm. Hít sâu một hơi, gạt bỏ cảm giác này bà trở về dáng vẻ ban đầu.Lâm Tú Quyên ở lại đến tận trưa khi nhận được cuộc gọi của ai đó mới rời khỏi.

Phi Nhung ngồi bên cạnh anh lấy ra tấm ảnh nhỏ. Đây là ảnh chụp duy nhất cô còn sót lại khi ba mẹ còn sống cạnh nhau.

Mạnh Quỳnh xoa xoa mái tóc CÔ.

- Bà xã! Anh biết em lương thiện nhưng không phải ai cũng như em. Đừng tin tưởng vào ai quá nhiều vì có khi ấy người chịu thiệt thòi chỉ mình em.

Phi Nhung ngẩng mặt lên nhìn anh mỉm cười.

- Nhưng em lại rất tin tưởng vào anh. *Mạnh Quỳnh khẽ cười*.

- Ừm!

Anh nhéo má cô một cái.

- Có nghe anh nói gì không hả?

- Nghe mà. Từ lúc nào boss Quỳnh lại bạo lực gia đình như vậy.

Thật sự là anh hết cách với cô.

Anh xoa xoa má cô niết nhẹ cưng chiều.

- Bà xã! Đợi sắp xếp QN vào quỹ đạo. Chúng ta trở về Lăng Thành. Em đồng ý không?

Ừm! Anh ở đâu em sẽ ở đó. Cùng nhau già đi. Không phải Anh Quỳnh đã nói như vậy sao.

Mạnh Quỳnh bật cười. Hôm nay, lại biết trêu anh nữa.

Đùa giỡn cũng đủ rồi. Cô bắt đầu nghiêm túc.

- Ông xã! Chân anh hiện tại thế nào rồi? Hay là em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra xem sao.

- Đang điều trị. Em đừng lo lắng. Bác sĩ có đến kiểm tra theo lịch trình nên không có vấn đề gì.

Cô cảm thấy có lỗi với anh rất nhiều. Ngay từ lúc đầu đã hứa chăm sóc anh nhưng đến một lần tái khám cũng không có mặt.

- Em xin lỗi!

- Sao lại xin lỗi anh.

- Em không tốt. Đã nói chăm sóc anh vậy mà...

- Chỉ cần em bình bình an an là tốt rồi. Đừng bận tâm đến những việc này."

Ai nói vợ chồng quấn quýt suốt ngày sẽ mau chóng chán nhau. Cô lại cảm thấy mỗi một ngày lại thích anh hơn một chút. Có lẽ, cô nghiện anh mất rồi. Nếu như được nằm ở nhà cô đều muốn ôm anh như vậy. Cô có khi nhìn đôi chân dài của anh rồi suy nghĩ. Nếu như anh có thể đứng lên được sẽ giống như tưởng tượng ra không.

Tự nghĩ rồi lại bật cười khúc khích trong lòng anh. Đúng là khi yêu con người ta nguyện trở nên ngốc nghếch. Giờ cô tin là có thật...

[...]

Quán cafe số một.

Lục Triều đang loay hoay tìm điện thoại của mình. Lúc cuối xuống lại nhìn thấy mẹ con Trần Tiểu Linh bước vào. Anh ta khựng lại.

Mẹ con họ ngồi cách vị trí của anh ta không xa.

Vội xoay lưng về phía họ. Lướt điện thoại trong tay. Nhưng rõ ràng là tai đang hướng về cuộc trò chuyện của hai người.

"Mẹ! Con không muốn chờ nữa. Một hôm, hai hôm thì có gì khác nhau. Chính cô ta đã giành lấy hạnh phúc vốn thuộc về con."

Lâm Tú Quyên vỗ vỗ lên tay cô ta có chút ngập ngừng.

"Mẹ luôn ủng hộ con mà. Nhưng không vội được. Để mẹ tìm thời điểm thích hợp. Vị boss Quỳnh đó dường như không tin tưởng mẹ. Lời nói của cậu ấy... Mẹ cảm thấy không ổn. Lỡ như..."

"Mẹ! Làm sao anh ấy biết được. Là do cô ta nhớ nhung tự đi tìm tình cũ thôi."

"Mẹ biết rồi. Nhưng... Còn mẹ cậu ấy thế nào?"

"Bà ấy rất tin tưởng con. Tất nhiên sẽ đứng về phía con rồi."

Vì sao Tô Khuynh lại chọn Trần Tiểu Linh để kết hôn với Mạnh Quỳnh. Có lần bà về thành phố B thì vô tình bị ai đó tông phải ngã xuống đường bất tỉnh. May mắn là đã có người giúp đưa bà vào bệnh viện. 2 Lúc tỉnh lại đã thấy Trần Tiểu Linh ngoan ngoãn bên cạnh. Nói chuyện với nhau vô cùng hợp ý với bà. Vì vậy, bà muốn ép Mạnh Quỳnh kết hôn với Trần Tiểu Linh. Đơn giản để cô ta giúp bà một chân trong kế hoạch thâu tóm Lục Thị. Nhưng tất cả đều đã thay đổi khi Phi Nhung xuất hiện.

"Vậy thì tốt."

Hai người ngồi một lúc thì rồi làm đi.

Lục Triều xoa xoa cằm.

"Họ muốn làm gì? Cô gái này đúng là nham hiểm mà. Chắc là muốn hại người đây mà. Không biết ai xui xẻo bị cô ta nhắm trúng."

Tuy nhiên, anh ta cũng không rảnh rỗi để lo chuyện bao đồng. Giờ phải trở về Lăng Thành, sắp có cuộc họp cuối năm của Nguyễn Thị phải chuẩn bị cho thật tốt.

Cũng như trong cuộc họp lần này, họ muốn Louis Quỳnh nhường lại vị trí mơ Ước.

Phi Nhung đang ngồi trong phòng chủ tịch của QN mà vẫn không tin tưởng. Cô gọi video cho anh.

- Anh làm thật sao? Đúng là quá nặng rồi.

Cô quay một vòng căn phòng rộng lớn.

Mạnh Quỳnh khẽ cười.

[Em chỉ cần ngồi kí tên đóng dấu là OK. Còn việc khác cứ để anh lo.]

Phi Nhung nhướn mày trêu anh.

- Ông xã! Như vậy đến tháng anh cần phát lương không?

Mạnh Quỳnh cũng hùa theo trò đùa của cô.

[Chủ tịch hứa bao nuôi tôi rồi. Tất nhiên, tôi không cần đến.]

Phi Nhung cười đến rạng rỡ.

- Tất nhiên sẽ bao nuôi. Vì nuôi anh chỉ lời thôi nha.

[Ừm!]

Cuộc gọi vẫn cứ diễn ra không biết bao lâu nhưng Phi Nhung đã ngủ say trên ghế sofa. Anh mỉm cười.

Bước xuống khỏi chiếc xe lăn đã theo anh nhiều năm. Nếu cô nhìn thấy sẽ vui như thế nào? Phi Nhung trả em người chồng bình thường.

[...]

Tần Tề mặc dù luôn theo sát anh trong khoảng thời gian này nhưng vẫn là kích động.

"Cậu thật sự phi thường. Tình yêu đúng là liều thuốc tốt nhất."

Mạnh Quỳnh lườm anh ta một cái.

- Không trêu tôi cậu sẽ chết à. Cũngđúng thôi, một người ế nhờ thực lực như cậu làm sao hiểu được.

"..." Tần Tề đen mặt, miệng giật giật. Đưa ngón tay cái lên. Rõ ràng cũng không thua kém gì mình. Có cơ hội liền... Chúng ta làm bạn hơi bị lâu rồi.

Lườm Mạnh Quỳnh một cái, đứng dậy.

- Bất ngờ này... Chắc chắn vợ cậu sẽ rất hạnh phúc.

- Ừm! Tôi cũng chờ đến ngày này khá lâu rồi.

Mạnh Quỳnh lấy áo khoác.

- Cậu đi đâu vậy?

Mạnh Quỳnh nhếch môi.

- Đón bà xã tan làm.

"..." Tần Tề. Lại khoe khoang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net