Chương 2 Anh ta thực ra cũng chỉ là một người đàn ông bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật lạnh!

Cái lạnh đầu thu xâm nhập vào cơ thể cô từ từng lỗ chân lông, cộng với quá sợ hãi, Giang Lạp Lạp không thể nín thở, đột nhiên bị sặc nước.

Cô tự nhủ rằng đâychỉ là một bể bơi, và cô sẽ ổn miễn là cô đứng lên.

Nhưng làm sao để có thể đứng dậy? Cô ấy không biết aaa!

Diệp Gia Diễn đã lừa cô đến Maldives và muốn chôn cô dưới đáy biển, Thượng đế đã cử một thiên thần đến cứu cô nhưng cô nhất quyết lại mang bản thân dìm chết?

Đây là vì lẽ gì?

Diệp Gia Diễn cũng bị biểu hiện của Giang Lạp Lạp dọa đến rồi.

Anh chỉ là gọi cô ấy một tiếng, cô sao lại kích động đến muốn ngã nhào?

"Ngốc nghếch!"

Diệp Gia Diễn nhảy xuống hồ bơi, nhanh chóng bơi đến bên cạnh Giang Lạp Lạp, nắm tay cô.

Giang Lạp Lạp vừa lạnh vừa sợ hãi, đem Diệp Gia Diễn coi như một khúc gỗ cứu mạng, quấn tay chân quanh anh ta như một con bạch tuộc.

Lúc này, cô chỉ mong muốn được sống sót.

Về phần những cái khác, cô thậm chí không hề nghĩ đến.

Diệp Gia Diễn nín thở, đổi sang tư thế một tay ôm Giang Lạp Lạp, đưa cô ấy lên bờ.

Giang Lạp Lạp ho vài lần và ra nước, sau đó không quan tâm đến cái lạnh, cô mở miệng và tận lực hít thở.

Diệp Gia Diễn bình tĩnh ra lệnh: "Giang Lạp Lạp! Đi xuống."

Giang Lạp Lạp định thần lại, mới nhận ra cô đang ôm Diệp Gia Diễn bằng cả hai tay, hai chân cũng quấn lấy Diệp Gia Diễn và.. dường như cô ấy còn.. chạm vào bộ phận nhạy cảm của anh..

Cô vội vàng buông chân ra, một giây sau lại đổi ý, lại quấn lấy Diệp Gia Diễn: "Không, tôi sợ!"

Diệp Thiếu Dương bị cọ qua lại, sắc mặt càng thêm khó coi, nhìn chằm chằm Giang Lạp Lạp nói: "Độ sâu của nước chỉ có 1, 5 mét!"

"..."

Giang Lạp Lạp trông có chút nghi ngờ, cẩn thận buông chân ra để chạm thử..

Ồ, cô ấy có thể đứng vững được.

Cô buông Diệp Gia Diễn ra, đỏ mặt và lùi lại, cách anh ta một mét.

Diệp Gia Diễn bị buông ra, lại nhìn thấy vẻ mặt cách xa anh ta lúc này của Giang Lạp Lạp, lồng ngực anh ta tức giận bùng lên.

Người đàn bà ngu ngốc!

Một cơn gió mùa thu thổi qua, Giang Lạp "hừ" một tiếng, ôm lấy chính mình: "Lạnh quá!"

"Đã biết lạnh còn chưa lăn lên bờ sao?" Mỗi từ Diệp Gia Diễn nói đều như kẽ răng phát ra.Giang Lạp Lạp sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, lao thẳng về phía hồ bơi như một con vịt nhỏ màu vàng.

Cô đã rất cố gắng để leo lên, và khi cô quay đầu lại, cô đã thấy Diệp Gia Diễn đi lên theo sức nổi của nước và lên bờ một cách dễ dàng.

Hừ.. Nhất định là do hắn cao 1m87 nên có ưu thế, không phải do cô ngốc đâu!

Dì Trương cầm khăn tắm chạy tới, đưa cho Diệp Gia Diễn: "Tiên sinh, lau nhanh đi."

Diệp Gia Diễn cầm lấy một chiếc khăn tắm, ném cái kia cho Giang Lạp Lạp, vừa vặn trùm lên đầu của cô.

Anh lau nước trên mặt, Giang Lạp Lạp cứ như vậy vẫn đứng bất động từ nãy.

Dì Trương nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiên sinh, ngài.. hay là ngài giúp phu nhân một chút?"

Diệp Gia Diễn bước tới, vén chiếc khăn tắm ra, chỉ thấy Giang Lạp Lạp bất động như thể cứng đờ, mắt đỏ hoe và vai khẽ run, hoàn hảo giải thích cho 3 từ yếu đuối, đáng thương và bất lực..

Ồ, bây giờ biết sợ rồi sao?

Diệp Gia Diễn suy nghĩ không tìm ra biện pháp, liền lấy khăn che mặt Giang Lạp Lạp lại, dùng hai tay xoa đầu cô, cuối cùng ra lệnh: "Trở về thôi."

"Ừm"

Giang Lạp Lạp rất nghe lời, cô bước vào nhà một cách máy móc như người máy không cảm xúc.

Với đôi chân dài miên man, Diệp Gia Diễn vượt qua Giang Lạp Lạp trong vòng vài bước, vào nhà liền đi thẳng lên lầu.

Giang Lạp Lạp nhìn bóng lưng của Diệp Gia Diễn, cô có chút giật mình, bước chân dần chậm lại--

Diệp Gia Diễn.. thực sự đã cứu cô ấy.

Khi vùng vẫy trong bể bơi, cô hầu như không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy bị cái chết đe dọa.


Cô nghĩ rằng Diệp Gia Diễn sẽ nhìn cô chết đuối như Tràng Nhã Nghiên.

Có phải vì đây là nhà không? Anh bất đắc dĩ cứu cô, nếu không thì anh không thể giải thích cho cha mẹ cô, cô sao lại chết đuối trong bể bơi của chính mình.

Dì Trương cũng đẩy Giang Lạp Lạp lên lầu để cô tắm nước nóng và thay quần áo khô để tránh bị cảm lạnh.

Giang Lạp Lạp trở về phòng của mình.

Không sai, cô và Diệp Gia Diễn mỗi người đều có phòng riêng, bắt đầu từ ngày nhận được lãnh chứng.

Cô vào phòng tắm bật vòi hoa sen, chỉnh nhiệt độ nước cao hơn để nước nóng làm ấm cơ thể.

Bên kia, Diệp Gia Diễn đang tắm nước lạnh.

Người phụ nữ ngốc nghếch Giang Lạp Lạp đó, lúc đầu cọ xát lên thân thể anh thì thôi đi, sau cùng còn dùng tay chân bám lấy cơ thể anh như một con bạch tuộc.

Anh ta thế nhưng cũng chỉ một người đàn ông bình thường!

Diệp Gia Diễn thu dọn đồ đạc và xuống nhà, bữa tối đã sẵn sàng.

Dì Trương đầu tiên cho anh uống một bát súp nóng để xua đi cái lạnh.

Anh ngồi xuống, khẽ liếc nhìn xung quanh rồi trầm giọng hỏi: "Giang Lạp Lạp đâu?"

"Phu nhân không muốn xuống lầu." Dì Trương nói, "Tiên sinh, ngài có thể ăn cơm trước."

Diệp Gia Diễn không nói gì, cúi xuống uống súp một cách thanh lịch.

Anh ta chỉ tùy tiện hỏi, vốn dĩ không hề có ý đợi Giang Lạp Lạp.

Thấy Giang Lạp Lạp đã lâu không xuống lầu, dì Trương mang một ít thức ăn đến cho Giang Lạp Lạp, kêu Giang Lạp Lạp ăn nhiều một chút, lại không khoẻ liền uống một bát súp.

Giang Lạp Lạp cảm thấy có chút không thoải mái, "ừm" một cái lấy lệ, nói cô ăn cơm, thật ra cô cũng không có rời giường, đã sớm chìm vào giấc ngủ say.

Ngày hôm sau.

Diệp Gia Diễn mặc một bộ vest màu xám với họa tiết tuyệt vời đi xuống lầu, khoác trên tay chiếc áo khoác ngoài, trông anh ấy đẹp trai như một nam người mẫu hàng đầu sẽ xuất hiện trên sàn diễn trong giây tới.

Anh bước tới phòng ăn, nhìn thấy bữa sáng trên bàn, nhíu mày.

"Phu nhân vẫn chưa xuống." Dì Trương nói, "Hôm nay tôi làm bữa sáng."

Diệp Gia Diễn khẽ kêu lên một tiếng "Ừ", lông mày bất động thanh sắc lại nhăn sâu hơn một chút.Từ sau khi kết hôn, mọi hôm Giang Lạp Lạp đều thức dậy sớm hơn và chuẩn bị bữa sáng cho anh, trừ hôm nay.

Hôm qua cô ta làm loạn, hôm nay lại muốn lên thiên đình sao?

Dì Trương cũng cảm thấy không bình thường nên lau khô tay và lên lầu, phát hiện hóa ra Giang Lạp Lạp vẫn đang ngủ.

Giang Lạp Lạp không bao giờ ngủ trên giường.

Dì Trương càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, vừa đi đến bên giường liền thấy mặt của Giang Liệt đỏ bừng, rõ ràng là đang phát sốt.

Bác sĩ gia đình nhanh chóng đến, nói rằng Giang Lạp Lạp đã bị ngất xỉu và phải được đưa đến bệnh viện.

Dì Trương và bác sĩ không thể đánh thức Giang Lạp Lạp, đành để Diệp Gia Diễn lên.

Diệp Gia Diễn vén chăn bông lên, Giang Lạp Lạp trong cơn buồn ngủ nức nở, yếu ớt kêu cứu: "Cứu tôi.."

Dì Trương đau khổ thở dài: "Phu nhân chắc nằm mơ thấy ngài ấy chết đuối rồi."

Diệp Gia Diễn vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Giang Lạp Lạp, chưa kịp gọi cô, cô đột nhiên nắm lấy tay anh, giống như người chết đuối tóm lấy một khúc gỗ trôi dạt, ngón tay thanh tú đều đang dùng lực nắm lấy.

Cô ấy có phải hay không đang cố tình?

"Diệp tiên sinh, ngài ôm vợ bế lên đi." Bác sĩ đối với dì Trương giải thích, "Dì Trương, tôi đi bảo tài xế chuẩn bị lái xe."

Diệp Gia Diễn cố gắng để Giang Lạp Lạp buông ra, nhưng Giang Lạp Lạp nóng như lửa đốt và có chút không minh mẫn, anh chỉ cần có dấu hiệu muốn buông ra, cô liền hét lên "Cứu với.." và dùng lực giữ chặt tay anh.

Anh không còn cách nào khác là ôm Giang Lạp Lạp.

Sau khi lên xe, Giang Lạp Lạp vẫn không nguyện ý buông Diệp Gia Diễn ra, dựa đầu vào trong lồng ngực của Diệp Gia Diễn, thỉnh thoảng xoa hai cái, như muốn khoan đến tim của Diệp Gia Diễn.

Diệp Gia Diễn cảm thấy hơi quái dị, lại không thể để Giang Lạp Lạp ra khỏi xe, vậy nên phải coi cô ta như một cái máy sưởi.

Dù sao thì cô ta cũng đang bị sốt nặng.

Khi đến bệnh viện, Diệp Gia Diễn bế Giang Lạp Lạp vào phòng bệnh, chuẩn bị truyền dịch.

Khoảnh khắc mũi kim đâm vào mạch máu, không biết có phải Giang Lạp Lạp cảm thấy đau không, mày cau lại, tay càng dùng lực nắm chặt tay Diệp Gia Diễn hơn.

Diệp Gia Diễn nhận thấy phản ứng của Giang Lạp Lạp, ngước mắt lên, nhìn cô ấy--

Anh ấy không phủ nhận rằng Giang Lạp Lạp rất đẹp, không phải đẹp tầm thường. Cô ta yếu ớt nằm trên giường như thế này, đủ khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải động lòng.

Nhưng thật lạ là anh không thể thích cô.

Chắc cả đời này anh sẽ không thích cô đâu.

Nghĩ đến đây, Diệp Gia Diễn có chút hận, tính toán rút tay ra.

"Đừng.. Diệp Gia Diễn, cứu tôi.."

Giọng điệu của cô gần như cầu xin, khiến người ta không tự chủ mềm lòng.

Diệp Gia Diễn đã biết từ lâu, rằng cô có khả năng khiến bất kỳ người đàn ông nào mềm lòng.

Anh không hề động lòng trước Giang Lạp Lạp, anh chỉ là.. thực sự không thể rút tay ra.

Diệp Gia Diễn cân nhắc, yêu cầu trợ lý điều chỉnh lịch làm việc buổi sáng, gửi máy tính đến bệnh viện, anh ấy xử lý một số công việc đơn giản hơn trước.

Sau khi truyền hai chai nước, Giang Lạp Lạp cuối cùng cũng tỉnh lại.

Ngơ ngác, điều đầu tiên cô nhìn thấy là cô y tá áo trắng.

Y tá mỉm cười nhìn cô: "Phu nhân, ngài tỉnh rồi sao? Ngài đừng lo lắng, cơn sốt của ngài đã qua rồi. Bây giờ tôi sẽ giúp ngài rút kim."

Rút, rút kim?

Trong số nhiều thứ khác làm Giang Lạp Lạp sợ chết khiếp, một trong số đó là kim tiêm!

Giang Lạp Lạp chưa kịp phản ứng, cô y tá đã rút cây kim ra một cách gọn gàng và nhẹ nhàng.

Rõ ràng không đau, Giang Lạp Lạp vẫn sợ đến mức nhắm mắt lại, trong tiềm thức nắm lấy thứ gì đó.

Này, khoan đã, thứ cô ấy nắm lấy.. giống như một bàn tay.

Không, cô ấy dường như.. tiếp tục nắm lấy bàn tay này?

Giang Lạp Lạp quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Gia Diễn đang ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt thâm trầm.

Thứ cô nắm lấy thực sự là bàn tay của anh ta.

"Anh đang làm gì đấy?"

Giang Lạp Lạp như gặp ma quỷ, hất tay Diệp Gia Diễn ra và kéo chăn bông trùm kín cơ thể mình.

Diệp Gia Diễn nguy hiểm nheo mắt lại, "Giang Lạp Lạp, đây là câu tôi muốn hỏi cô."

Người phụ nữ này, nắm tay anh cả buổi sáng không chịu buông, lúc tỉnh dậy cũng dám hỏi anh làm gì?

Cô ta không phải nên cẩn thận nhìn kỹ những gì mình đã làm sao?

Cả buổi sáng chỉ có thể dùng một tay làm việc, Diệp Gia Diễn anh khi nào từng bức bối như vậy?

*3* *3* *3*

Làm xong cũng hơn 2h sáng hic, mọi người ngủ ngon nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngọt