29/ Giữa biển người ta gặp được nhau đã là duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhắc tới Hansol và Seungkwan hiện tại thì chính là trái ngược hoàn toàn với khung cảnh đầy tình thương mến của ba người nhà Seungcheol.

Seungkwan vì bị thương ở tay nên có chút không tiện trong ăn uống cho nên có người nào đó đang hậm hực mà bón đồ ăn cho người kia. Nếu không phải do anh trai và 'anh dâu' hết lòng nhờ vả thì không đời nào đường đường Choi tổng như cậu lại ở đây làm cái công việc nhàm chán vô vị này.

"Tôi muốn ăn món thịt bò."

Nhẫn nhịn.

"Tôi muốn ăn rau."

Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn.

"Tôi muốn ăn uống trà sữa."

"Đủ rồi đó, tôi không phải osin nhà cậu."

Hansol tức giận vứt đũa lên bàn nhìn người kia, may mắn đây là bệnh viện và người kia hiện tại còn đang là bệnh nhân nếu không thì...đúng là đáng ghét khó ưa, đồ quýt thối chết tiệt. Seungkwan nhìn dáng vẻ tức giận của ai đó không biết sao lại thấy đáng yêu, thật sự muốn trêu chọc thêm chút nữa nhưng nếu tiếp tục lấn tới không khéo cái mạng nhỏ sẽ không giữ nổi mất.

"Nằm viện mãi chán chết mất, ra ngoài đi dạo một lát đi."

Seungkwan bật dậy vớ áo khoác đại lên người không để Hansol trả lời vội kéo người đi.

"Cậu có biết đang làm gì không hả?"

"Đi dạo."

Hansol bị kéo đi thì tức giận giật tay người kia ra khỏi tay mình lớn tiếng nói, không ngờ nhận được một câu trả lời khiến cậu chút nữa tức chết. Cậu thực sự là đầu hàng với cái tên trước mặt dày rồi trơ tráo hết sức.

"Không phải nói chỉ đi dạo thôi sao, có cần đi xa vậy không?"

"Tiệm trà sữa này ngon lắm lại nhiều vị nữa."

Seungkwan giống như không nghe thấy người kia nói gì cứ kéo người mà lôi đi. Hansol đi theo sau mà thật không biết người đang kéo mình rút cuộc có chỗ nào giống bệnh nhân phải chăm sóc cơ chứ. Nếu không phải bị 2 từ 'trà sữa' cuốn hút còn lâu cậu đã đồng ý để cậu ta kéo đi.

"Cậu cũng rất thích trà sữa thì phải."

Hansol lên tiếng hỏi khi cả hai đã ngồi yên vị trong tiệm, tiệm tuy nhỏ nhưng trà sữa đúng là không tồi.

"Cũng không hẳn chỉ là vì người kia rất thích thôi."

"Người kia vậy hẳn là người đặc biệt quan trọng đi."

"Đúng rất quan trọng."

Hansol không hiểu vì sao Seungkwan lại đột nhiên quay qua nhìn mình mà nói, ánh mắt có gì đó phảng phất nỗi buồn cũng thất vọng. Cậu đâu có làm gì đâu, cậu cũng đâu thể là người quan trọng kia sao lại nhìn cậu như thể cậu là tội nhân vậy.Sau đó, cả hai người im lặng ngồi uống hết mấy ly trà sữa rồi ra về.

Hai chàng trai trẻ sóng bước cùng nhau đi trên đường dưới ánh nắng càng thêm nổi bật làm cho người đi đường không khỏi cảm thán ngưỡng mộ, nhất là mấy cô gái cứ liên tục ngoái nhìn. Nhưng không ai cũng có thể nhìn ra tốt nhất là không nên làm phiền cả hai. Đơn giản là khi hai người đi cạnh nhau cảm giác hài hòa đến kìa lạ khiến cho người ta cảm giác không gì có thể xen vào.

Cũng được một tuần kể từ khi Wonwoo biến mất, cảm giác tội lỗi cứ bao trùm lấy cậu. Nếu không phải do cậu Wonwoo  cũng không trở nên như vậy, Mingyu cũng không như bây giờ. Nhìn hắn mà trái tim cậu lại không ngừng nhói đau, hắn lao mình vào tìm kiếm Wonwoo  vào công việc bệnh dạ dày ngày một nghiêm trọng hơn.

Tình yêu rút cục là gì mà có thể khiến con người thay đổi đến như vậy. Cả cậu, cả hắn và cả Wonwoo  đều bị làm cho thật thê thảm.

"Xin lỗi, nhóc có sao không?"

Một chàng trai với làn da có chút sạm nâu nhưng không hề khiến người ta thấy mất thiện cảm mà thậm chí lại vô cùng thuận mắt. Hasin nhìn chính mình nằm gọn trong lòng người kia thì xấu hổ luống cuống tách ra.

"Tôi...không sao."

"Này...điện thoại...."

Minha nhìn chiếc điện thoại rơi trên mặt đất lại nhìn theo dáng người nhỏ bé đang khuất dần không hiểu sao lại thấy có chút quen mắt. Thôi kệ đi dù sao thì cậu cũng sắp muộn rồi phải nhanh lên mới được, cũng tại cậu không quen đường nên lạc mất một vòng. Không biết người kia đợi lâu vậy đã bỏ đi chưa.

"Xin lỗi, tôi lạc đường cho nên...là nhóc sao?"

Minha chạy một hồi cuối cùng cũng tìm được địa điểm muốn đến vội lao như bay vào lên tiếng giải thích, chỉ là khi nhìn thấy người kia thì liền tròn mắt ngạc nhiên.

"Nhóc là sao? Lee Minha em trai của Lee Seunha đúng không?"

Hasin vươn tay cốc vào đầu thằng nhóc trước mặt, thật là rõ ràng kém cậu hai tuổi mà lại cao như vậy chứ chẳng giống Seunha hyung chút nào?

"Hì hì hyung là bạn của Seunha hyung sao, em xin lỗi tại...hyung nhỏ nhỏ lại lùn lùn cho nên...em là Minha rất vui được làm quen với hyung."

"Nhỏ nhỏ lùn lùn..."

"Hì hì em không có ý đó chỉ là...tại hyung trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thôi hì hì..."

Minha hướng Hasin cười đến rạng rỡ, nụ cười ấm áp lại thật thuần khiết khiến cho người đối diện dù đang giận dỗi hay là tâm sự nặng nề cũng trở nên thoải mái. Thật đúng là em họ của Seunha hyung khiến người ta không thể ghét được.

"Uống gì thì kêu đi, mà nhóc cũng giỏi trốn lên Seoul gần tháng trời nếu không phải Seunha hyung tìm được chắc định trốn luôn hả."

"Tại Seunha hyung cứ lo xa thôi, giờ lại còn phiền hyung nữa."

Hasin nhìn người trước mặt bất giác lại nhớ tới Mingyu lúc khi hai người lần đầu gặp nhau. Vừa nhìn thấy cậu là cười nói vui vẻ như thể đã thân từ lâu vậy, lúc nào cũng tạo cho người đối diện cảm giác thật thoải mái.

"Hyung sao thế? A điện thoại của hyung lúc này định gọi nhưng hyung chạy nhanh quá."

Minha khua khua tay trước mặt Hasin, rồi lại như nhớ ra điều gì moi từ trong túi ra chiếc điện thoại.

"Vậy à mà hyung có nghe Seunha hyung nói rồi nếu em không cảm thấy bất tiện thì cứ qua chỗ hyung ở, như vậy hyung ấy sẽ an tâm hơn.

"Hyung ấy chỉ giỏi lo xa thôi..."

"Em ổn chứ..."

Minha đang nói đột nhiên ôm lấy ngực mình khuôn mặt cũng tái nhợt đi nhưng vẫn cố cười xua tay với Hasin tỏ ý không sao.

"Có phải lúc nãy chạy bộ tới đây, đúng thật là...bảo sao anh em lại lo lắng như vậy. Có mang theo thuốc không?"

"Em không sao ngồi một lát sẽ ổn mà."

Hasin khẽ thở dài đưa tay vỗ vỗ lưng giúp Minha dễ thở hơn. Seunha hyung là người cậu quen khi đi du học cùng trường chỉ là chuyên ngành khác nhau. Seunha, có thể coi là một người anh trai của cậu đã giúp cậu rất nhiều khi ở nơi đất khách quê người. Quen thân lâu thì mới biết thì ra anh học y và theo ngành tim mạch là vì em trai. Em trai của anh bị bệnh tim từ nhỏ, nhìn em trai suốt ngày khổ sở chiến đấu cùng bệnh anh quyết tâm học y để tìm cách chữa bệnh cho em trai.

Mấy ngày trước, Seunha hyung đột nhiên điện cho cậu nói em trai mình bỏ trốn lên Seoul tuy anh đã tìm được nơi ở của em trai. Nhưng anh thì có việc không thể bỏ mà bản thân thì không thể an tâm cho nên nhờ cậu trông chừng em trai dùng. Về lý hay về tình cậu cũng không thể từ chối cho nên đành đồng ý.

Nghe Seunha hyung kể cậu tưởng em trai anh phải là một tên gầy gò ốm yếu nhưng người trước mắt nếu như không biết thì chẳng ai tin là người này có bệnh trong người cả.

"Em xong rồi."

Minha sau một hồi thì cũng đã khá hơn cười cười mà nhìn Hasin nói. Cậu khó khăn lắm mới trốn ra ngoài chơi, vậy mà nhanh vậy đã bị tìm được. Nếu không phải bị Seunha hyung ép thì còn lâu cậu mới chịu lộ diện lại còn bắt cậu tới ở cùng bạn của hyung ấy nữa chứ cậu đâu phải trẻ con đâu.

"Em ở đâu, chúng ta về đó lấy đồ rồi qua chỗ hyung."

"Không cần đâu, em ổn mà."

"Ổn?? Nếu chuyện như hồi nãy lại xảy ra thì sao?"

"Nhưng..."

"Seunha hyung nói rồi một là em tới chỗ hyung, hai là ngay lập tức trở về nhà."

"Tới chỗ hyung vậy."

Minha nghe tới đây thì chính thức đầu hàng, cậu không muốn về nhà chút nào. Trong nhà ai cũng coi cậu như đứa trẻ, cái này không được cái kia cũng không được khó chịu muốn chết. Cậu còn rất nhiều cảnh đẹp ở Seoul chưa chụp được nữa.

Đưa mắt nhìn người đi trước trong đầu cậu lại hiện lên dáng vẻ của người hôm đó trong bệnh viện, lẽ nào là hyung ấy. Nếu như vậy thì đúng là có duyên mà, Minha bật cười nhanh chân bước lên sóng bước cùng người kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC