6/ Sống chung không phải chuyện đùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì cả hai đều có công việc bận rộn mà thực chất là cả hai người đều không có hứng thú cho nên hai chữ 'trăng mật' liền vô cùng tự nhiên biến mất trong suy nghĩ của cả hai. Kết hôn tất nhiên phải sống chung đồ đạc của Wonwoo nhanh chóng được chuyển đến biệt thự trong thành phố của Mingyu dù cho anh vẫn thích căn biệt thự ỏ ngoại ô hơn. Nhưng vì nó khá xa thành phố không tiện đi lại nên anh cũng đành chịu.

Wonwoo sức khỏe vốn không tốt lại thêm bệnh nghề nghiệp cho nên đối với bản thân vô cùng quý trọng mà Mingyu lại là hoàn toàn trái ngược, chính là kẻ cuồng công việc chính hiệu. Nhưng dù sao trên danh nghĩa cũng là chồng chồng lại thêm bệnh nghề nghiệp nhiễm vào máu dĩ nhiên Wonwoo không thể để mọi chuyện diễn ra như vậy. Cho nên nếu anh bận thì thôi chứ nếu anh không bận quá thì người gặp rắc rối chính là Kim tổng đại nhân.

Buổi tối cafe sẽ bị thay bằng sữa không thì cũng là cafe sữa khuyến mãi thêm đồ ăn khuya, làm việc thâu đêm không có chuyện đó đâu. Bỏ bữa sáng đó chỉ là chuyện của ngày xưa. Nếu Wonwoo ở nhà sẽ làm thay. Nhiều khi Mingyu thực sự không biết rốt cuộc chủ nhân cả ngôi nhà này từ đầu là cậu hay là anh nữa.

Mingyu ban đầu dĩ nhiên đâu chịu thuận theo chỉ là Wonwoo đã đúng vào điểm yếu của cậu. Cậu xưa nay thích nhất là tự do ghét nhất là bị phiền phúc bám theo mà Wonwoo lại là phiền phức vô cùng khó cắt. Anh được sự hậu thuẫn và ủng hộ của cả Kim gia lại thêm những điều anh nói và làm luôn luôn vô cùng hợp tình hợp lí. Cho nên để yên bình sống tiếp cậu đành mắt nhắm mắt mở cho qua mà thuận theo nhưng không thể phủ nhận một điều là từ khi kết hôn sức khỏe của cậu đã khá hơn nhiều. Khiến cho mọi người trong lòng vô cùng thán phục Wonwoo.

Nếu công việc của Kim tổng chồng chất như núi thì công việc của bác sĩ Jeon cũng không kém. Mặc dù sống chung nhưng tỷ lệ hai người chạm mặt nhau càng ngày càng ít, khi thì Wonwoo phải trực khi thì Mingyu đi công tác. Cuộc sống của hai người những tưởng cứ bình yên không ai xâm phạm vào cuộc sống của ai.

Nhưng nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thì tốt.

Wonwoo đang ngồi xem bệnh án thì chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị một số máy lạ. Anh nhìn chiếc điện thoại rung liên hồi trên bàn thì liền băn khoăn không biết có nên nghe không? Anh không có thói quen nghe số máy lạ. Suy nghĩ một hồi vẫn quyết định nhấn nút nhận.

"Alo..."

"Xin lỗi, đây có phải là số máy của bác sĩ Jeon Wonwoo, Jeon thiếu không?"

Nghe tới 2 chữ 'Jeon thiếu' Wonwoo nhịn không được mà nhăn mặt khó chịu, nhưng vẫn là phép lịch sụ tối thiểu anh như có như không đáp một tiếng.

"Phải"

"Tôi là thư kí của Kim tổng"

"À...vâng có chuyện gì sao?"

"Jeon thiếu có thể đến văn phòng khuyên Kim tổng một câu được không? Tôi biết làm như vậy là không phải nhưng Kim tổng ngài ấy..."

"Có chuyện gì anh có thể nói rõ hơn được không? Mingyu cậu...à không anh ấy làm sao?"

Wonwoo chẳng hiểu sao khi nghe được người kia có chuyện thì liền không giấu được lo láng, sốt ruột hỏi. Có lẽ dù sao cũng là sống trong một mái nhà cho nên tự khắc sẽ quan tâm nhau.

"Kim tổng ngài ấy đã hai ngày không ăn không ngủ, tôi sợ..."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay."

Kim chân dài chết tiệt, thật phiền phức mà. Wonwoo vớ vội chìa khóa xe lao ra thẳng hướng Kim thị mà tới. Hai ngày nay anh có ca phẫu thuật cho nên không về nhà y như rằng có chuyện. Cái tên đáng ghét đó sống hay chết dĩ nhiên chẳng liên quan đến anh nhưng khổ nỗi anh bây giờ là chồng cậu ta, anh vẫn chưa muốn làm quan phu đâu. Kim Mingyu cậu muốn chết thì cũng phải trả tự do cho tôi đã rồi tính.

Những tưởng kết hôn xong là được giải thoát dược làm những gì mình thích nào ngờ còn rắc rối hơn.

Sống chung đúng là không dễ chút nào?

Trong khi Kim tổng của chúng ta không hề hay biết gì, vẫn còn đang chuyên tâm với đống tài liệu và chiếc laptop. Cậu đang tập trung chuẩn bị cho việc mở thêm một chi nhánh bên Trung Quốc mà một khi đã làm cậu luôn muốn làm đến cùng, làm không xong sẽ không dừng lại.

Nếu là ngày xưa chuyện cậu làm việc không ăn không ngủ là chuyện bình thường mọi người trong Kim thị dù muốn hay không cũng không dám cản. Nhưng từ ngày có thêm Jeon thiếu tình trạng đó cũng không còn diễn ra nữa. Hôm nay thấy Kim tổng nhà mình lại bắt đầu bán mình cho công việc thì họ liền nghĩ ngay tới Jeon thiếu. Vì thế mới có chuyện thư ký đi kể tội sếp của mình.

Kim tổng à, anh có biết rằng toàn Kim thị sớm thành tai mắt của Jeon thiếu - Jeon Wonwoo rồi hay không? Vì vậy thay vì đau đầu vì chi nhánh mới anh nên chuẩn bị tinh thần mà đối mặt với 'chồng nhỏ' của mình thì hơn.

Cộc cộc cộc

Mingyu đang chú tâm phân tích đống tài liệu thì tiếng gõ cửa vang lên khiến hắn bực mình. Không phải đã nói không có việc gì thì đừng phiền cậu sao?

"Vào đi."

Vẫn không rời mắt khỏi đống số liệu, trước tiếng ồn vô cùng phiền phức Kim tổng vô cùng bất đắc dĩ lên tiếng. Trong giọng nói không hề giấu đi sự tức giận của chủ nhân.

"Có chuyện gì thì nói nhanh đi."

Vẫn tiếp tục cắm cúi mà nói không hề có ý định ngẩng lên nhìn người vừa vào phòng.

"Kim tổng ngài vẫn thường nói chuyện với người khác như vậy sao? Không nhìn người khác khi nói không phải là rất bất lịch sự sao?"

Giọng nói không nặng không nhẹ thoảng qua nhưng lại khiến cho Kim tổng tài giỏi anh tuấn rùng mình. Mingyu nhận ra giọng nói quen thuộc luôn ám ảnh mình suốt tháng nay thì liền theo phản xạ ngẩng ngay lên nhìn người kia.

Cái tên bác sĩ này sao lại ở đây? Chẳng nhẽ cậu nhìn máy tính nhiều hoa mắt rồi sao?

"Nhìn cái gì mà nhìn, vô duyên."

Wonwoo vô cùng tự nhiên mà bước đến vớ lấy tập tài liệu đập vào đầu người kia. Thật may là phòng chủ tịch tách biệt nếu để nhân viên nhìn thấy cảnh đó thì hình ảnh Kim tổng cao cao tại thượng trong lòng họ nhất định sẽ bị sụp đổ nghiêm trọng.

Mingyu đột nhiên bị tấn công không kịp trở tay cho nên nhận một cục u trên đầu. Nhưng dĩ nhiên khuôn mặt băng lãnh cũng chỉ khẽ nhăn lại rồi khôi phục ngay về bình tĩnh mà Wonwoo vô cùng chán ghét. Sống chung đã hơn 1 tháng trời nhưng ngày nào cũng như ngày nào anh cũng phải đối diện với cái bản mặt đáng ghét đó, dù cho anh có chọc thế nào thì cũng chỉ như lúc nãy không hơn không kém.

Kim Mingyu này, rốt cuộc cậu ta có phải là người không vậy?

Lúc mới gặp, anh đã nghĩ cậu ta là khúc gỗ cứng nhắc nhưng sau khi ở chung thì anh khẳng định cậu ta không chỉ là khúc gỗ mà chính là tảng băng ngàn năm không cảm xúc, ngoài công việc thì chỉ có công việc và công việc.

"Jeon Wonwoo anh lại muốn làm gì nữa đây? Đây là văn phòng nơi làm việc không phải là nơi anh muốn đến là đến được."

Tức giận đập mạnh tập tài liệu lên bàn, nhìn thẳng vào Wonwoo mà quát lớn khiến anh sợ hãi lùi lại phía sau.

"Cái đó là tôi phải hỏi cậu mới đúng. Cậu là trẻ con sao? Cả chuyện ăn uống cũng không biết tự lo để cho người ta phải điện cho tôi kêu ca. Phiền phức muốn chết."

Nhưng Wonwoo anh là ai sau khi định hình lại cũng hùng hùng hổ hổ mà chiến đấu, đòi lại thế chủ động.

"Là ai nhiều chuyện, tôi lập tức đuổi việc."

"Cậu đúng là vô lý mà, người ta cũng chỉ là có lòng tốt quan tâm cậu, cậu còn đòi đuổi việc người ta, đúng là đồ máu lạnh."

"Tôi ra sao tôi tự biết, không đến lượt anh phán xét."

Chưa bao giờ Wonwoo cảm thấy mình không thể kiềm chế được bản thân như lúc này. Cái người trước mặt này đúng là ngang ngược hết thuốc chữa, thật mất công suốt thời gian qua anh đối tốt với cậu ta.

Mingyu đón nhận ánh mắt đầy thù hận của Wonwoo thì trong lòng cũng có chút dao động. Liệu có phải là cậu đã hơi quá lời rồi không? Dù sao thì anh cũng là muốn tốt cho cậu. Trong suốt thời gian qua dù không nói ra nhưng trong lòng cậu biết anh luôn cố gắng làm tốt nghĩa vụ người chồng quan tâm chăm sóc cậu dù cho quan hệ của cả hai người chỉ là trên danh nghĩa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC