Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nàng trở về nhà , đánh một giấc đến trưa hôm sau mới dậy . Chắc do nàng đã quá mệt mỏi với những chuyện xảy ra ngày hôm trước. Nàng đi làm VSCN rồi thay đồ đi ra ngoài . Nàng ghé vào một quán ăn mua cho 2 chị em thức ăn rồi vào bệnh viện. Vừa tới trước cửa, nàng đã nghe thấy tiếng khóc của một đứa nhỏ không ai khác chính là em nàng. Nó dằn vặt trong cơn đau dữ dội . Các bác sĩ vội vã chạy vào , tiêm vào người nó hết thuốc này đến thuốc nọ
Lấy tay che miệng lại nàng bật khóc thành tiếng... đôi mắt đỏ hoe những giọt nước mắt cứ từ từ tuôn ra - Nàng không biết rằng, hình ảnh đó của nàng đã có người đứng từ xa chứng kiến đến đau lòng ...
*****
Thời gian dần trôi qua, buổi chiều cũng đã tới... Nàng bắt taxi từ bệnh viện tới quán Bar . Hôm nay quán vẫn như hôm trước . Nàng đi vào phòng thay đồ cũng với những cô gái khác . Đột nhiên nghe được cuộc đối thoại của cô hái kia ...
- Chu choa , Minh Triệu mới đến đã được hầu hạ Kỳ Duyên tiểu thư rồi đấy ! Quả là lợi hại - người A nói

- Whatttttt? Kỳ Duyên tiểu thư sao ? Cô... cô ấy ' chấm ' Minh Triệu rồi sao ? - người B hoảng hốt, trợn to mắt . Nàng nghe vậy cũng bước ra hỏi thử xem thế nào .

- Kỳ Duyên tiểu thư đó là ai vậy mọi người ?
- Ôi chu chaa , cái chị này . Ngay cả Nguyễn Cao Kỳ Duyên còn không biết thì làm sao tiếp khách được đây ? Cô ấy là con gái rượu của tập đoàn KEIDI NOIXCOCO đấy, nắm giữ trong tay 4 Trung Tâm Thương Mại ' quy tụ các nhãn hiệu xa xỉ nhất Thế Giới ' còn có 3 chuỗi cửa hàng NAIL bật nhất Sài Gòn này đấy . Khả nănng cô ấy tiếp quản tập đoàn là 90% . Hiện nay cô ấy là Giám Đốc kinh doanh của tạp đoàn. Nhưng mà khoản 2-3 tháng Kỳ Duyên tiểu thư mới đến đây một lần . Không hiểu vì sao 3 ngày nay liên tiếp cô ấy vẫn đến - người A nói một mạch rõ ràng cho nàng biết

- Vậy... vậyyy , hôm nay em sẽ phục vụ Kỳ Duyên tiểu thư đó sao !? Mọi người có phục vụ cô ấy bao giờ chưa ? - Nàng giật mình hỏi .
- Haizz , lần nào cô ấy cũng đến uống rượu với nói chuyện với bạn , có bao giờ cho bọn này vào phòng đâu ! Cố lên nhé Minh Triệu, tụi này ra ngoài trước - Vừa dứt câu mọi người đã đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ . Chỉ còn mình nàng đứng yên đó chưa tiêu hoá được những câu nói của bọn họ.
*****
Mới đây mà trời đã tối om . Khách bắt đầu đông dần và người con gái mà Minh Triệu đợi nảy giờ cũng đã tới. Hôm nay cô mặc một chiếc sơmi hoạ tiết tháo bỏ 2 cúc áo , bỏ áo vào quần tây đen ' trong rất thu hút ánh nhìn ' . Đằng sau cô là một đám người mặc vest đen đi theo sau . Cô vừa xuất hiện đã làm cho quán Bar náo nhiệt hơn . Một vài cô gái và các chàng trai hét lên , có một số thì thầm to mhỏ ...
********
Đứng một lát thì bà chủ đằng sau lưng nắm lấy vai , nàng quay lại nhìn
- Đi nào ! Hôm nay Kỳ Duyên tiểu thư đi một mình không có bạn đi cùng nên cô phải thật tự nhiên nhé Minh Triệu - Bà ta nói xong dắt nàng tới một căn phòng lớn, tim nàng dường như ngừng đập . Mở cửa , đập vô mắt nàng là hình ảnh người con gái cao - to - hơi mũm mĩm nhưng rất cuốn hút ngồi trên ghế , tay cầm ly rượu đang nhâm nhi từng chút một . Bà đẩy nàng vào trong rồi nhẹ nhàng nói với cô ta

- Đây là lần đầu tiên cô ấy làm việc, mong Tiểu Thư chiếu ... - Bà chưa kịp nói thì cô đã mở miệng

- Đóng cửa ! - Giọng điệu cô lạnh như băng, nàng khẽ run người , từ từ di chuyển đến cạnh Kỳ Duyên và ngồi xuống . Từng cử chỉ của nàng , cô đều nhìn rất kỹ , không chớp mắt . Nàng cũng ngại ngùng , rót thêm rượu vào ly mình .
- Mời cô ! Kỳ Duyên tiểu thư - Minh Triệu đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Kỳ Duyên. Cô không nói gì , chỉ nở nụ cười nửa miệng mang đậm chất lạnh lùng. Nàng lâu lắm mới dám mở miệng - Tại sao cô lại chọn tôi ?
- Vì tôi... thích - Cô buông lời nói nhẹ tênh của mình vào không khí ngột ngạt ...
- Thích tôi hay là ... thích trêu chọc tôi ?
- Cả hai ! - Cơ mà bọn điếm các cô thì làm sao mà thích được , chắc chỉ có trêu thôi ! - Kỳ Duyên liếc mắt nhìn nàng khinh bỉ

- Này , tôi không phải là điếm . Tôi chỉ là phục vụ rượu - Nàng đứng bật dậy , hét vào mặt Kỳ Duyên
- Làm nghề này , không phải là gái thì là gì ? - Không phải đã sớm mất đi cái quý giá rồi đó sao ? Cô vẫn cái giọng dưng dửng như chẳng có chuyện gì

- Này , tôi nói cho cô biết , đây là lần đầu tiên tôi phục vụ khách . Tôi cũng chưa từng qua đêm với người đàn ông hay đàn bà nào , đừng xỉ nhục tôi như vậy - Cô giận đến đỏ mắt
- Tốt ! Chỉ mới vài câu đã khai ra rồi - Cô vỗ tay bốp bốp , rút từ túi quần ra chiếc điện thoại gọi cho ai đó , chưa đầy 5 giây sao, cửa phòng mở ra, ông quản lí bước vào , kẹp theo người là sấp giấy gì đó. Ông đưa cho cô ta...

- Phạm Đình Minh Triệu , 32 tuổi . Sống khu ổ chuột , từng làm việc bán thời gian . Bố mẹ phá sản và bỏ trốn, em gái bị bệnh tim đang điều trị ở bệnh viên Đại học Y Dược , tình trạng ... chưa kết hôn
- Sao ... làm sao cô lị biết tất cả ? - Nàng chớp mắt hoảng sợ
- TÔI còn biêt nhiều hơn cô tưởng - Okay , KẾT HÔN VỚI TÔI ĐI - Lời nói của cô cứ đâm mạnh vài ngực của nàng . Đầu óc nàng quay vòng vòng , không tin vào những gì mình nghe thấy . Kỳ Duyên tiếp tục - Cô cưới tôi xong , chỉ cần ở nhà chăm sóc em gái. Không cần làm gì cả , tất cả mọi thứ tôi sẽ lo cho cô
- Từ xưa đến giờ, vàng chưa bao giờ rớt từ trên đầu xuống đâu ! - Nàng cười khẩy, coi thường lời nói của cô
- Cô cũng khá thông minh đấy . Tôi đi thẳng vào vấn đề . Tôi cần cô làm vợ hợp pháp trên danh nghĩa của tôi ngay lập tức. Bố tôi đã bị bệnh có thể ra đi bất cứ lúc nào , nhưng để hưởng được tài sản và làm chủ tập đoàn , tôi phải có vợ trước khi ông mất. Như thế cô đã hài lòng chưa ? - Nàng hình như đã hiểu ra vấn đề.

- Nhưng sau này ly hôn , tôi sẽ có được gì ?

- Ly hôn ? Tạm thời tôi chưa nghĩ đến chuyện đó. À , tôi còn muốn nhờ cô chuyện này nữa. Nếu cô cưới tôi , tôi sẽ chuyển 10% tổng vốn công ty vào cho cô - Nàng kinh ngạt nghe Kỳ Duyên nói đến câu này - Tuy nhiên tôi cũng có thể lấy lại 10% đó bất cứ lúc nào

- Chuyện này ... tôi vẫn chưa chấp nhận được . Tôi cần thời gian
- Được ! Nếu quyết định , hãy gọi cho tôi vào số này - Vừa dứt lời điện thoại của nàng đã rung lên, là cô gọi cho nàng - Hãy nhớ rằng , chuyện này có lợi với cô ... ngoại trừ ... sự trinh trắng - Cô nói rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài
************

Hôn lễ của chúng tôi tiến hành 2 tuần sau đó . Buổi lễ khá đơn giản, chỉ có gia đình của Kỳ Duyên còn gia đình nàng thì không cần nhắc đến nhỉ . Kỳ Duyên còn có 1 đứa em trai đang học ngành thiết kế bên Pháp . Nàng đang mặc trên người chiếc áo cưới có một không hai trên thế giới này , nó được chính tay ' mẹ chồng ' của nàng thiết kế và may tặng, bà là một người đứng tuổi , hiền lành , không có chút dấu vết ' thương trường ' nào cả , chỉ đơn giản là một người phụ nữ nội trợ cao sang . Còn ' bố chồng ' tôi lại khác , tuy chỉ di chuyển bằng xe lăn vì sức khoẻ ông không được tốt nhưng vẫn toác lên một thứ gì đó lạnh lùng , quý phái .
***********

Đã 2 tháng trôi qua kể từ ngày chúng tôi đám cưới. Hằng ngày, nàng đến bệnh viện chăm sóc em gái mình , nếu rãnh rỗi Minh Triệu thường cùng mẹ chồng làm từ thiện ở các vùng quê ...
*****
Mọi thứ đã ổn định tôi bắt đầu nhờ Kỳ Duyên đăng ký cho tôi một khoá học về kinh doanh để tôi phát triển thêm kiến thức . Mọi người dường như không biết được tôi đã kết hôn thi thoảng có nhận vài lá thư tỏ tình của các anh cùng khoá học. Về phần tôi và Kỳ Duyên , tôi và cô ấy ở chung phòng , nhưng mỗi người một góc giường , không ai động đến ai . Kỳ Duyên bắt đầu tiếp quản công ty một cách nghiêm túc . Thường về rất muộn , đôi khi còn có mùi rượu thoang thoảng.
*************

Hình như tôi đã thích Kỳ Duyên mất rồi
......
- Thích mùi hương đặt biệt cực kỳ menli của cô
- Thích sự ân cần chu đáo của cô
- Thích khuôn mặt hút hồn của cô
- Thích cơ thể ấm nóng vô thức ôm chầm lấy tôi khi ngủ say
- Thích những câu hỏi thăm cọc lóc của cô mỗi khi tôi bệnh
- Thích ánh mắt ngại ngùng mỗi khi tôi chọc đến phát hoả
-> Tóm lại tôi thật sự rất thích cô mất rồi
——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC