chương 2 : thật kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng từng bước tiến về phía tôi, chầm chậm chầm chậm như đang vờn con mồi trước mặt vậy. Như thể không chần trừ thêm nữa hai con zombie lao nhanh về phía tôi như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi trước mặt. Trong màn đêm tĩnh lặng tôi như không còn cảm giác sợ hãi nữa , mắt nhắm tịt, bình thản đón nhận cái chết đến với mình như sự trừng phạt cho một điều gì đó mà chính tôi còn chẳng thể nhớ rõ.
Bất chợt có tiếng một ai đó vang lên, khàn đục , không phải như tiếng người mà tôi cũng chẳng còn gì để suy nghĩ về nó nữa.
- Dừng lại đi! Đến con mồi của ta mà các ngươi cũng dám hành sử như vậy sao?
Tôi ngước lên nhìn. Một thân hình cao lớn hiện ra trước mặt tôi , khuôn mặt tối om không chút biểu cảm nào mà từ từ nhảy từ trên toà nhà 3 tầng xuống. Tôi cứ như kiểu nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mình mà vui mừng rạng rỡ, không đâu chỉ ít phút sau thôi tôi sẽ lại rơi xuống bờ vực tuyệt vọng mà thôi. Hắn ta sau khi nhảy xuống gần chỗ chúng một đoạn liền cất giọng
- Lôi con bé kia đến đây
Hắn ngồi ung dung trên chiếc ghế để sẵn trên mặt đất tự bao giờ mà rung chân cười khẩy.
Chẳng cần tôi kịp phải ứng liền bị hai bàn tay to lớn của chúng lôi thật mạnh rồi bị quảng xuống như đồ chơi trước mặt tên kia ( tạm gọi là dowin nhen, chả biết đặt là giề hhi)
Dowin: nhóc tên gì thế
Trời ! Thật kì lạ giờ tôi mới nhận ra trước mặt tôi chả phải con người cũng không giống hai người kia. Khuôn mặt nhợt nhạt lại có nét tươi vui lạ thường tôi cũng không hề ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc của lũ zombie khác. Hắn...hắn ta tiến hoá rồi sao...(⁠ ⁠⚈̥̥̥̥̥́⁠⌢⁠⚈̥̥̥̥̥̀⁠) Một con zombie biết nói chuyện và có cảm xúc như con người sao, thật nực cười
* Ăn thì ăn luôn đi đừng vờn tôi*
Hắn ta cười lớn như hả hê lắm rồi cười bảo
Dowin: nếu nhóc thích thì cầu xin ta đi rồi ta sẽ tha cho nhóc một mạng hha!

Tôi bĩu môi nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, dường như nỗi sợ biến đâu mất rồi, tôi có cảm giác hắn sẽ chẳng làm hại tôi, nhưng ai mà biết được cơ chứ. Từ nhỏ tôi đã chẳng phải đứa được iu ái gì rồi! (⁠´⁠ ⁠.⁠ ⁠.̫⁠ ⁠.⁠ ⁠'⁠)
* Đừng có mơ*
Hắn nhếch mép nhìn tôi rồi liếc sang hai tên kia
Dowin: lôi con bé đi nhốt vô căn cứ ý, nuôi lớn rồi ăn thịt sau chứ còn bé quá.
Nói đoạn hắn cười nhìn tôi. Trời ơi lại còn có thể loại nuôi lớn rồi mới ăn sao, lạ ghê nhưng tôi cũng chả sợ vì tôi biết hắn sẽ chẳng hại tôi.
Khi hai người kia còn đứng ngẩn ngơ một chỗ thì tôi đã chạy vụt đi vì tôi nhớ nhà rồi, tôi không muốn phải chết, cho dù có không trốn được tôi cũng sẽ phải chạy.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Ủa tiếng gì vậy ? Tôi ngoái đầu lại thì thấy ba con người ấy đang vừa chạy đuổi theo sát tôi vừa thảo luận gì đó rất khó hiểu! Hắn ta đang nói giở thì ngẩng lên thấy tôi đang nhìn liền cười khẩy nắm cổ áo tôi xốc lên khiến tôi không chạy được mà lại bị đung đưa trên không trung qua tay hắn. Tôi tức tối bĩu môi nhìn hắn. Mà từ từ tôi vừa nói gì cơ " ba con người " á . Trời đất ba tên zombie điên mới đúng , hết trò nên vờn tôi cho vui đây mà. Tôi thuận thế đá mạnh vào chân hắn nhằm nhân lúc bất ngờ sẽ chạy thoát đây hhe. Nhưng không, cuộc đời đã say no với tôi khi hắn vẫn nhơn nhơn cười nhìn tôi
*  Tao nghĩ mày nên đi được rồi đấy còn lại để tao thôi*
Khi chúng tôi còn mải cãi nhau thì chẳng biết từ bao giờ đã ra khỏi lãnh địa hoa đào mà chẳng biết .Một tôn giọng nam trầm bổng vang lên nhè nhẹ đủ để chúng tôi có thể nghe thấy, không quá khoa trương nhưng sao giọng nói của tên của lại khiến tôi ngạc nhiên đến vậy. Không chỉ tôi mà Dowin và hai tên kia cũng bị giọng nói làm giật mình, họ trợn trọn mặt ngạc nhiên. Chúng tôi cứ mải mê đuổi nhau mà không để ý hắn ta- con người xa lạ chưa từng gặp ấy- đang đứng cạnh phía bên trái chúng tôi lúc nào không hay. Hắn nghiêng người lưng dựa thẳng vào mấy tấm gỗ xếp chồng lên nhau. Không hiểu sao lúc này trời lại mưa được cơ đấy. Có phải chăng , ông trời muốn làm tông nền bí ẩn cho hắn ta ư.
Vuốt nhẹ qua mái tóc dính mưa, Dowin lên tiếng nhưng phần có chút xa lạ so với lúc kia còn vui vẻ ,hớn hở thì giờ đây giọng nói đấy lại có phần lạnh nhạt và đáng sợ hơn lúc trước nhiều(⁠ᗒ⁠ᗩ⁠ᗕ⁠)
Dowin: chẳng phải tao với mày đã thoả thuận lãnh địa với nhau rồi sao, người của tao không nhường được!
Trời mưa càng ngày càng dày hơn nhưng sao khí thế của hai người này không bị át đi chút nào vậy.
Dowin: lôi con bé vào nhà đi kẻo ốm.
* Chuyện tao với mày chưa xong mà định đi nhanh vậy sao?*
Nãy giờ hắn vẫn im lặng đột nhiên lại lên tiếng như một lời cảnh báo cho điều gì đó, thật kì lạ hai người này có chuyện gì sao? Tôi không muốn vào liền lao đến ôm chân lão Dowin kia rồi nói : * không có anh tôi không đi đâu!*
Bộp!
.......
Bàn tay to lớn của hắn đặt lên đầu tôi xoa xoa nhẹ mấy cái rồi lại nhe răng cười.
Dowin: đừng sợ nhé , em là người của tôi không ai chiếm được đâu! Mưa lắm ngoan ngoãn nghe lời nhé, chuyện của người lớn trẻ con không được xen vào đâu!
Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, lần đầu tiên tôi thấy ấm áp thế này.
Dowin: bé con à vào nhà đi! Nhé!
Tôi biết hắn lo cho tôi liền giả bộ ho và hắt xì mấy cái. Không ngờ hắn phản ứng ghê vậy đâu, hai tay hắn xốc người tôi lên vai rồi nói với tên kia như quát tháo:
Dowin : cút đi tao còn có việc quan trọng hơn rồi!
Chưa kịp nghe câu chả lời hắn đã chạy thật nhanh vác tôi vào tạm một ngôi nhà rồi bắt tôi chùm hẳn mấy cái chăn . Sao lạ thật người dân đi đâu hết rồi?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net