chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường thì người như vậy lại càng nguy hiểm, lực sát thương lại càng lớn.

Rõ ràng là Song Ngư không biết điều này.

Hắn không trả lời Song Ngư, nhưng lại quay đầu nhìn về phía cô. Con ngươi màu xanh lục lạnh băng, thân hình cao lớn uy nghiêm, hệt như một vị thần tối cao.

“Kết nhi, con muốn ở lại nơi này?”

Lời nói của hắn truyền từ tai vào đến tận sâu trong lòng cô, khiến cô tự nhiên rùng mình một cái. Thực ra giọng nói của hắn rất dễ nghe, trầm thấp tự nhiên, đáng tiếc lại quá đỗi lạnh lùng, khiến người khác khiếp sợ.

“Con… con không muốn về nhà…”

Lần đầu tiên cô ở trước mặt hắn nói thẳng ra tâm tư mình, cũng là lần đầu tiên không đồng thuận ý kiến của hắn.

Vùa dứt lời, cô liếm môi anh đào khô khốc, trong nháy mắt làm đôi cánh hoa kia đỏ bừng dịu dàng, có chút nhu thuận, ánh mắt trong suốt hấp dẫn nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt.

Đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bỗng ánh mắt hắn đột nhiên căng thẳng, một tia khát vọng dị thường trong đáy mắt hiện ra, lại nhanh chóng bị che giấu đi. Một lúc lâu sau, hắn lạnh lùng mở miệng:

“Tốt lắm.”

Cô cẩn thận nhìn hắn, không rõ câu nói đó thực ra có ý gì. Cha nuôi luôn là người bí hiểm, làm cho cô vĩnh viễn không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.

Cô không nói gì nữa, ngược lại nhìn về phía Bảo Bình, bàn tay duỗi ra, biểu cảm lạnh lùng xa cách.

Ánh mắt Bảo Bình không chút chần chừ, thấy thế, một tay rút súng lục ra, trong nháy mắt chuyển hướng tới ông.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì đã nghe thấy  “đoàng” một tiếng. Ngay sau đó,  ông rên lên rồi quỳ rạp xuống đất.

Máu tươi theo xương bánh chè chảy ra khiến ông ta kinh hãi. Đôi mắt già nua trừng lớn, mồ hôi cùng đau đớn hiện rõ trên trán.

Cô che miệng lại, run rẩy nhìn sự việc diễn ra trước mắt. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một màn đổ máu như vậy. Sao cha nuôi có thể độc ác đến thế!

Song Ngư thấy cha như vậy thì cực kỳ hoảng sợ, không kịp tiến lên, trong không khí lại vang lên một tiếng súng.

Một tiếng hét thảm thiết lần thứ hai vang lên!

Nhưng không phải ông, lần này là Song Ngư!

Phát súng này bắn vào cánh tay cậu ta không chút thương tiếc. Trong nháy mắt, máu đã thấm đẫm áo sơ mi, khiến cậu ta vừa nhìn thấy đã như gặp phải quỷ.

Cô thiếu chút nữa thì ngất đi, hơi thở dường như nghẹn lại. Ngay sau đó cô ngửa đầu nhìn về phía cha nuôi thì thấy hắn đem súng trong tay ném trả lại cho Bảo Bình, khuôn mặt không có một tia dao động, thậm chí nhìn còn lạnh nhạt hơn trước.

Từ sợi tóc đến ngón chân cô đều đang mơ hồ run rẩy, toàn thân trở nên lạnh buốt!

Không phải trong xã hội pháp chế sao? Hắn làm sao có thể trước mặt mọi người nổ súng, thậm chí cả súng giảm thanh cũng không dùng?

Trong không khí, mùi máu tươi lan tràn, bọn người làm trong biệt thự sợ tới mức hồn bay phách lạc, cử động một chút cũng không dám, trơ mắt nhìn chủ nhân chảy máu.

“Song Ngư phải không?”

Sau hồi lâu, hắn lạnh lùng mở miệng, bất cứ thứ gì cũng chưa từng đụng tới, “Con gái tôi hình như rất thích cậu.”

“Không không không! Con tôi không thích Ma Kết, Song Ngư…” ông cố nén đau đớn, hồn bay phách lạc kéo đứa con đầu đầy bã đậu của hắn, “Mau nói cho Yết tiên sinh, con muốn chia tay con bé, nói mau…”

Song Ngư nhìn thoáng qua thấy cha mình đang bị thương, lại nhìn miệng vết thương của mình một chút. Đau đớn kịch liệt làm đầu cậu ta đầy mồ hôi, thậm chí bắt đầu cảm thấy từng đợt lạnh lẽo truyền đến từ cánh tay, dường như máu chảy đến không còn cảm giác. Nghe lời nói của hắn xong, lập tức run rẩy nói: “Yết...Yết tiên sinh, tôi, tôi không thích Ma Kết, một chút cũng không thích!”

“Ngư?” cô quay đầu nhìn về phía cậu ta, không thể tin ngay cả cậu ta cũng có thể nói những lời như vậy.

Song Ngư giương mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ma Kết, tính mạng của cha cùng bản thân làm cậu ta không thể không kiên trì:

“Kết, thực xin lỗi, kỳ thật anh … anh không yêu em, anh đã có hôn thê, lúc trước theo đuổi em đơn giản bởi vì anh nhàm chán…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cô tái nhợt, thân mình cũng trở nên vô lực, cô rất muốn lớn tiếng chất vẫn điều này, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nhất thời trong lúc đó chỉ có thể như con thú nhỏ bị khinh bỉ, nhìn bạn trai từng thề non hẹn biển trước mắt.

_____________________________

Hù òa😂😂 ta đã trở lại😚😚 nhớ vote đông đảo nhé😚😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net