00. Quảng Đông Tàn Phiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

00 Quảng Đông Tàn Phiến (*)

(*) 残片 Tàn phiến: mảnh còn sót lại, không đầy đủ

【Châu Kha Vũ】

"Những ngày rực rỡ nhất, một khi đã trôi qua khó có thể gặp lại."

Ngày hôm nay Châu Kha Vũ đến muộn sau một thời gian dài vắng mặt. Thời điểm cậu đẩy cửa tiệm đồ nướng bước vào, trên mặt kính đã hiện lên một tầng sương mờ. Mùa đông ở Bắc Kinh có sự chênh lệch nhiệt độ trong nhà và ngoài trời rất lớn, cậu hà hơi để sưởi ấm đôi bàn tay đã tê cứng. Sự ấm áp do hơi người và tiếng nói huyên náo từ nhóm người ngồi trong góc bất ngờ ập thẳng vào mặt, không khí hỗn độn dầu mỡ, mùi thịt và rượu khiến cậu khẽ nhíu mày.

"Kha Vũ, mau tới đây!" Người quen lớn tiếng gọi cậu, chính là từ những người bạn cũ trong nhóm người kia.

Cậu khó khăn lách qua một đống bàn, chai rượu và người, cuối cùng cũng tới nơi ngồi xuống. Chiếc bàn loang lổ dầu mỡ quá nhỏ, không vừa với đôi chân dài của cậu nên cậu đành phải co chân một cách khổ sở, trông vừa chật chội vừa buồn cười.

"Xin chào, đã lâu không gặp." Châu Kha Vũ ngẩng đầu cười nhạt, ngữ khí khách sáo, nhìn từng người xuyên qua lớp kính mờ mờ.

Tuy nhiên chỉ có thể thấy được bóng mờ, điều này khiến cậu hơi khó chịu, trực tiếp tháo kính ra.

"Đã lâu không gặp! Kha Vũ lén lút trở nên đẹp trai a!"

"Kha Vũ, sau lưng chúng tôi cậu lại lén lút cao hơn rồi phải không? Cái bàn quá thấp, không vừa với chân cậu." Có người vẫn giống như trước kia trêu chọc cậu.

"Không có không có, tớ nào dám! " Cậu giả bộ nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc giải thích, "Không thể cao thêm được nữa đâu. Từ nhiều năm trước, điều ước sinh nhật hàng năm của tớ đều là không cao thêm nữa." Tiếp đó, cả bàn phá lên cười vui vẻ, không khí sôi nổi.

"Cái dáng vẻ mạnh miệng này đúng là không thay đổi chút nào." Có người trừng mắt, cười nhạo cậu.

Mọi người cười, Châu Kha Vũ liền cũng cười. Vì cười mà cười, chẳng cần lý do. Giống như thích giao du vì lợi ích của giao du, đây luôn là điều mà cậu am hiểu nhất.

"Châu đại ca, thật ra mọi người vẫn tương đối quan tâm đến vấn đề tình cảm của cậu nhất, gần đây có quen bạn gái nào không?"

"Có nói chuyện với một người, sau đó cảm thấy không phù hợp nên chia tay." Cậu cúi đầu, cắn một miếng đồ ăn, trả lời theo đúng sự thật. Món ăn hơi mặn và dầu mỡ nhưng lại không cay, không hợp với khẩu vị của cậu một chút nào.

"Vũ a ~," mọi người cố ý kéo dài thanh âm, nghe xong câu trả lời mọi người tương đối hài lòng thở dài một hơi, "Sợ cái gì chứ! Điều kiện của chúng ta rất tốt! Bye bye thì bye bye, người kế tiếp lại càng tốt hơn! "

Châu Kha Vũ chỉ lo cười, không quên lau cái kính mờ lúc mới vào. Lớp hơi nước đọng trên mặt kính cuối cùng cũng đã biến mất hoàn toàn, tầm nhìn đồng thời trở lại rõ ràng.

Cậu bắt gặp một đôi mắt. Con ngươi phóng to, tập trung.

Một đôi mắt không thể quen thuộc hơn trong nháy mắt khiến thân thể cậu trở nên cứng đờ.

Linh hồn như bị hút vào một hồ nước tĩnh lặng dày đặc sương mù, không khí bị pha loãng, hàng ngàn tinh tú vỡ vụn, vô số loài thực vật sinh sôi nảy nở, cậu như một người vô tội chết đuối trong dòng nước ngọt ngào thấm đẫm ánh trăng, thân thể nằm giữa hồ nơi có dòng nước ngầm đang phun trào mạnh mẽ.

Ngô Vũ Hằng. Ngô Vũ Hằng.

Những vì tinh tú là Ngô Vũ Hằng. Mặt trăng là Ngô Vũ Hằng. Hồ nước cũng là Ngô Vũ Hằng.

Tất cả những ý niệm về giấc mộng xuân tươi đẹp đều thuộc về anh.

Ngô Vũ Hằng yên tĩnh ngồi ở đầu bàn bên kia, nhìn cậu qua một đống bình rượu và bát đũa ngổn ngang, ánh mắt ôn nhu, bình thản như gió thoảng trên hoang mạc, chăm chú giống như những vệt đen khi nhìn từ những ngọn núi xa xôi. Ngô Vũ Hằng cũng đang mỉm cười, điều này hợp lý giống như là một lời chúc phúc chân thành 100%. Nhưng vào lúc này, Châu Kha Vũ chỉ cảm thấy nụ cười của anh như một con dao băng đâm xuyên qua lồng ngực cậu.

Ai có thể nghĩ rằng thời điểm hai người gặp lại lại có thể hời hợt đến như vậy.

Cuộc hội ngộ của họ không nên diễn ra như thế này, nhưng lại giống như cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Châu Kha Vũ đột nhiên bắt đầu hối hận về từng lời mà mình đã nói, cậu vẫn chưa thể tìm lại hệ thống ngôn ngữ của mình, miệng lưỡi khô khốc không cách nào có thể diễn đạt được điều gì. Giờ khắc này, cậu cảm giác mình giống như mình đang đi trong trời đông bị cảm cúm đột nhiên hắt hơi một cái, áo len cọ vào lồng ngực phát ra tia chớp, toàn thân lỗ chân lông co rút lại vì lạnh, một hồi thở dốc, gió mạnh vô thức ập thẳng vào lồng ngực cậu.

Cả thế giới như đóng băng, tĩnh mịch chỉ còn lại trái tim nhạy bén.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net