02. Thiên chân hữu tà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

02. Thiên chân hữu tà (*)

【Châu Kha Vũ】

"Bạn vốn dĩ biết rõ hậu quả của việc gieo rắc rối cho một người sẽ dẫn đến rắc rối cả một đời như thế nào. Và bạn đã thêm vào khu vườn địa đàng tinh khôi của người ấy một kẻ xấu xa."

Ngày đầu tiên đến lớp học vẽ, tâm trạng của Châu Kha Vũ không được tốt lắm.

Bởi vì cậu vừa mới cãi nhau ầm ĩ với bạn gái vì quyết định đột ngột tham gia trại tập huấn của mình.

Bạn gái là hoa khôi toàn trường, nổi danh là một đại mỹ nữ nhưng cũng nổi danh với tình tình cực kỳ tệ, chỉ vì bạn trai quyết định đi trại tập huấn không nói trước mà lập tức cúp học để tranh cãi, đứng một bên đường vừa gào thét vừa khóc như mưa. Ngày thường khi tâm tình Châu Kha Vũ không tệ, cậu sẽ nguyện ý kiên nhẫn ôn hòa an ủi, nhưng ngày hôm đó nhìn cô gái trước mặt không ngừng khóc, trong lòng không hiểu sao dâng lên sự khó chịu, sự kiên nhẫn ngày thường cũng bị tiêu hao hết. Cuối cùng, bạn gái kéo kéo vạt áo cậu, nức nở hỏi: "Sau này mỗi ngày đều không được gặp anh nữa, phải làm sao bây giờ?"

"Xin lỗi, vậy chúng ta chia tay đi." Cậu kéo đôi tay đang siết chặt vạt áo mình của cô gái xuống, chăm chú vuốt phẳng nếp nhăn nơi góc áo, nhướng mày nhàn nhạt nói. Giọng điệu thoải mái như thể đang thông báo rằng thời tiết hôm nay thật tốt.

Châu Kha Vũ ghét rắc rối, càng ghét những ràng buộc không cần thiết. Nếu có thể, cậu chỉ muốn những mối quan hệ không ràng buộc, không cần chịu trách nhiệm là tốt nhất.

Cô gái trước mặt nhất thời ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp được trang điểm cầu kỳ ngẩng lên, vẻ mặt như vừa nghe một câu chuyện rất khôi hài: "Châu Kha Vũ, anh đùa tôi đấy à?"

"Em biết anh không nói đùa, chúng ta chia tay đi. Tạm biệt." Cậu thở phào nhẹ nhõm xoay người, hoàn toàn không để ý đến tiếng khóc nức nở của cô gái phía sau cùng ánh mắt lườm nguýt của người qua đường, vẫy tay gọi một chiếc taxi sau đó nghênh ngang rời đi.

Lúc đẩy cửa bước vào lớp học vẽ, cậu lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt gặp ngay lúc nắng chiều rạng rỡ nhất. Khi cậu xách dụng cụ vẽ lần lượt đi qua hàng loạt các bảng vẽ, đi ngang qua cửa sổ có ánh nắng đẹp nhất, tầm mắt thoáng qua một nam sinh mặc áo len xám ngồi bên cạnh đang hết sức tập trung phác thảo, hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của mình —— Tấm lưng gầy gò hơi nghiêng về phía trước vì tập trung, bên tai đeo một chiếc tai nghe không dây màu trắng, chiếc cổ thon thả xinh đẹp nhô ra khỏi chiếc áo hoodie, cậu thậm chí có thể thấy những mạch máu nhợt nhạt và mỏng manh, trên làn da lúc này đang chảy ra vài vệt mồ hôi mỏng, trên đó có vài nốt ruồi, giống như hạt vừng đen điểm xuyết trên bánh panna cotta.

Anh đẹp, đẹp hơn rất nhiều cô gái cậu từng thấy. Những thứ đẹp đẽ sẽ khiến tâm tình trở nên tốt hơn, những dây thần kinh buồn bực cũng được xoa dịu.

Thời điểm Châu Kha Vũ giới thiệu bản thân không tự chủ được thoáng nhìn về hướng nam sinh ấy. Mặc cho tất cả mọi người đều sẽ bị vẻ ngoài như ngôi sao của cậu thu hút, người đó vẫn thờ ơ, vẫn đeo tai nghe, và ngòi bút vẫn không ngừng xoạt xoạt xoạt trên giấy như cũ.

Hóa ra đó là một cậu bé khiếm thính xinh đẹp. Châu Kha Vũ tinh nghịch nghĩ, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cảm giác hứng thú rất lâu rồi mới quay trở lại.

Sau đó "tiểu khiếm thính" ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt mê mang không biết đang suy nghĩ cái gì. Phần tự giới thiệu của Châu Kha Vũ đột nhiên bị mắc kẹt, cậu lúng túng hắng giọng một cái.

Cậu bỗng ngạc nhiên mừng rỡ khi phát hiện ra đôi mắt của "tiểu khiếm thính" cũng rất đẹp.

Điều Châu Kha Vũ am hiểu nhất chính là hòa hợp làm quen, khiến bản thân luôn giữ được mối quan hệ tốt cũng như duy trì khoảng cách thoải mái với mọi người. Cảm giác đúng mực là điều cậu đánh giá cao nhất trong các mối quan hệ.

Cậu nhanh chóng làm quen với tất cả mọi người trong lớp vẽ, ngoại trừ Ngô Vũ Hằng, tình cờ chính là "tiểu khiếm thính" xinh xắn của ngày đầu tiên, cũng là người mà cậu quan tâm nhất ở đây. Điều này làm cậu cảm thấy vừa xấu hổ vừa thất bại.

Vì vậy, cậu bắt đầu nói bóng nói gió với người khác hỏi thăm về Ngô Vũ Hằng.

"Ồ, cậu muốn hỏi về Heng Heng của chúng ta sao? Cậu ấy rất nice, nhưng tính cách quá chậm nhiệt. Có lẽ bình thường cậu thấy cậu ấy yên lặng ít nói, nhưng khi cậu và Heng Heng đủ thân sẽ phát hiện ra cậu ấy hoàn toàn không như vẻ bề ngoài. Thật ra lại là một người hoạt bát ồn ào vô cùng."

"Có điều, có một chuyện anh phải nhắc nhở cậu trước." Bạn cùng lớp bát quái ánh mắt láo liên, tiến tới gần cậu che miệng nhỏ giọng nói: "Ngô Vũ Hằng thích con trai, cậu ta là gay, ở đây mọi người đều biết. Cậu ta rất đẹp trai, hẳn là rất tốt, cậu cũng thấy cậu ta có một người bạn thân không thể tách rời, cũng là gay, chúng ta đều đoán rằng bọn họ có quan hệ yêu đương a!"

"Được, cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết chuyện này" Châu Kha Vũ nhướng mày, sợi dây thần kinh bướng bỉnh nào đó trong não đột nhiên nhảy lên — sự tò mò của cậu về Ngô Vũ Hằng càng lên đến đỉnh điểm. Cậu nhấp một ngụm coca trong set đồ ăn đặt về, axit cacbonic dữ dội chảy qua cổ họng, chảy xuống đốt cháy dạ dày, lồng ngực lại lạnh buốt và ngứa ngáy vì đá.

Trước khi đi, bạn học vỗ vai Châu Kha Vũ, ranh mãnh nháy mắt với cậu: "Châu đại soái ca, nhìn cậu mị lực bắn ra tứ phía, không nên tiếp xúc quá thân cận với Ngô Vũ Hằng, kẻo lại chọc ra phiền toái không cần thiết."

Châu Kha Vũ chỉ cười, trong lòng âm thầm tính toán. Cậu rất nhanh liền có chủ ý.

Châu Kha Vũ bắt đầu quan sát Ngô Vũ Hằng một cách cẩn thận, kiên nhẫn và nghiêm túc như một học sinh trung học quan sát các tế bào sinh học dưới kính hiển vi.

Không phụ lòng mong đợi, Ngô Vũ Hằng thật sự giống như một sinh vật đơn bào: vòng cung phản xạ của anh ấy dài đến mức có chút đáng yêu, tóm lại luôn khiến người ta cảm thấy anh luôn trong trạng thái thất thần. Trên thực tế, anh luôn có dáng vẻ như đang bay trên trời, khi có người đột nhiên cue đến sẽ giống như vừa mới tỉnh mộng, hai cái tai nhỏ đỏ hồng, mí mắt khẽ rung, khiến hai hàng lông mi như cánh bướm cũng khẽ chớp động. Như thế nào cũng khiến Châu Kha Vũ liên tưởng đến quả đào mật vừa chín tới: đôi má nhợt nhạt xanh xao vì hơi thiếu máu dần dần bị gió, mưa và sương tưới nhuần chuyển thành màu mật ong mê người, dẫn đến đôi môi đầy đặn khẽ mở ra đóng lại cũng bị ý cười vấy lên một chút tươi sáng: "Thực xin lỗi, tớ đang suy nghĩ chuyện khác, cậu vừa mới hỏi tớ cái gì?"

"Ngô Vũ Hằng! Tớ hỏi cậu bài tập về nhà mà giáo viên giao là bài tập gì! Tại sao cậu lại thất thần? Phải phạt cậu gọt bút chì than cho tôi mới được!" Bạn học vừa mới hỏi anh cười mắng.

Ngô Vũ Hằng cũng cười, làm động tác giơ tay chưởng cậu ta: "Tự đi gọt đi!"

Quả mật đào bỗng được hé vỏ, ứa ra một ít nước quả thanh điềm ngào ngạt, trong phút chốc mọi giác quan đều bị cuốn vào bên trong dòng thác ngày hạ sôi động mạnh mẽ này.

.......................

Châu Kha Vũ ngưỡng mộ dáng vẻ "vân đạm phong khinh", thích gì làm nấy của Ngô Vũ Hằng như thể mọi thứ anh ấy sở hữu đều là vật ngoài thân - Đó chính là điều mà cậu không bao giờ làm được, cậu không thể sống nhẹ nhõm như vậy: cậu luôn phải hòa mình vào đám đông và bị bao vây bởi những ồn ào để có được cảm giác an toàn. Sự hòa mình vào đám đông là dưỡng khí cậu cần để tồn tại.

Ngô Vũ Hằng nhìn qua có vẻ là một người dễ gần, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy dễ cởi mở. Thế giới tinh thần của anh ấy dường như bị khóa tầng tầng lớp lớp, ngoại hình đẹp, tính cách tốt, tài năng thiên phú,... những điều đó hoàn toàn không có tác dụng trong thế giới của anh ấy.

Châu Kha Vũ quan sát gần nửa tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy điểm để công phá. Cậu định chờ cơ hội mà hành động.

Sự giao thoa giữa hai người một cách rõ ràng bắt đầu từ hôm đặt đồ ăn mang về đó.

Đúng như mong muốn, Ngô Vũ Hằng dễ dàng đồng ý lời mời của cậu.

Lúc ăn cơm Ngô Vũ Hằng nhìn qua có vẻ mất tập trung. Châu Kha Vũ lại một lần nữa trở thành tâm điểm của cuộc nói chuyện, mặc dù cậu đang trò chuyện sôi nổi với những người khác, nhưng đôi mắt chưa từng dừng lại vẫn luôn nhìn về phía Ngô Vũ Hằng.

Ngô Vũ Hằng lại thất thần, lần này đối tượng khiến linh hồn anh trật bánh rõ ràng là một con mèo đang phơi bụng sưởi nắng ngoài hiên.

Cảm giác thất bại quen thuộc lại dâng lên trong lòng Châu Kha Vũ. Điều này khiến cậu có chút bực bội, trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi hồi lâu.

Vào buổi chiều, giáo viên yêu cầu mọi người nhận xét bài tập về nhà, vì vậy mọi người cùng nhau dán bài tập của họ lên tường. Ai ngờ rằng dán một hồi lại dần dần trở thành cuộc thi ai dán cao hơn. Mà Ngô Vũ Hằng bất ngờ lại tham gia cuộc thi nhàm chán này, anh thậm chí còn chạy đi tìm một chiếc ghế đẩu, giẫm lên bàn để dán cờ quạt của mình xiêu xiêu vẹo vẹo lên vị trí cao nhất.

Băng dính không đủ độ dính, cờ quạt không ngừng lắc lư theo gió quạt, đủ loại cờ quạt "diễu võ dương oai" tung bay phấp phới trong lớp học. Mà chủ nhân của tấm cờ quạt cao nhất, Ngô Vũ Hằng đang đứng bên dưới, nhìn chằm chằm vào nó, khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng ngẩng cao khiến bầu không khí xung quanh đột nhiên bừng sáng. Châu Kha Vũ chưa từng thấy anh biểu hiện sinh động như vậy, trái tim không khỏi có chút rung động.

Bạn bè đứng bên cạnh xem náo nhiệt, dùng khuỷu tay chọc chọc Châu Kha Vũ động viên: "Này, Châu Kha Vũ, nhanh lên dán đi! Cậu cao hơn Heng Heng khá nhiều! Cậu nhất định có thể dán cao hơn cậu ấy"

Châu Kha Vũ định thần lại, khẽ lắc đầu: "Nếu tớ dán cao hơn, chẳng phải cậu ấy sẽ càng cố gắng hết sức để dán cao hơn nữa sao? Không cẩn thận ngã xuống thì phải làm sao? Chỉ vì chuyện này mà để bị thương thì không đáng. Ngô Vũ Hằng, cậu thấy tôi nói có đúng không?" Cậu cố ý nghiêng đầu cười nhe răng với Ngô Vũ Hằng, đôi mắt lấp lánh, quả lựu đỏ hé mở để lộ hạt bên trong.

Thanh âm của cậu không quá lớn, vừa vặn đủ để lọt vào tai Ngô Vũ Hằng đứng bên cạnh. Vì vậy, ánh mắt của mọi người nhanh chóng đều tập trung về phía hai người. Tai Ngô Vũ Hằng lại dễ dàng đỏ lên, đôi mắt hạnh tròn xoe trừng lớn, tầm mắt rơi vào trên mặt cậu sau đó chậm rãi dời đi, giống như đứa trẻ làm sai chuyện ở nhà trẻ, lại còn vội vàng trách cứ: "Châu Kha Vũ, cậu thật là phiền nha. Cậu nói chuyện sao lại y hệt mẹ tôi vậy?"

Ngô Vũ Hằng là người Trùng Khánh, giọng nói của anh có sự mềm mại đặc trưng của tiếng địa phương, ngay cả khi anh thốt ra những lời trách móc cũng không hề có tí lực sát thương nào. Vì vậy, anh thường sử dụng các biện pháp bạo lực để giải quyết vấn đề.

"Ngoan ngoãn đi, cậu bé lớn của ta (1)" Cậu chưa bao giờ thể hiện giọng điệu tự phụ và đùa giỡn khiến cho mọi người xung quanh không khỏi ngạc nhiên - Châu Kha Vũ ngày thường luôn lễ phép xa cách làm sao lại đột nhiên nói ra những lời trêu chọc ngu xuẩn như vậy?

Sau đó, Châu Kha Vũ như mong muốn nhận được một cú đấm nhẹ như là sự trừng phạt của Ngô Vũ Hằng. Trong lòng cậu cười giảo hoạt, đứa trẻ khó trị nhất trong gia đình: sai lầm của anh là đã cắn câu.

(1) Xuất phát từ meme "妈妈的好大儿 - cậu bé lớn của mẹ" Câu này có nghĩa là "con đúng là con ngoan của mẹ", giống như nhiều bà mẹ gọi con trai, sau này dùng để các bạn nữ ám chỉ các "mama boy". Mà bắt nguồn từ đầu là của một tiktoker mắng yêu con chó của mình, rồi sau này cư dân mạng trực tiếp lấy làm meme.

tbc.

(*) 天真有邪 - tên tiếng anh "Spoiled Innocence", là một bài hát bộc lộ tâm tình của một người từ một người ngây thơ trở thành một người trưởng thành sau khi trải qua nỗi đau trong tình yêu. Bài hát thể hiện khía cạnh tuyệt đẹp và buồn bã của tình yêu, khơi dậy ký ức, xoa dịu đồng thời làm tổn thương trái tim khán giả. Mọi người có thể tìm nghe thử, hay nhưng mà cũng não ruột lắm :))))

Lúc đầu tôi cứ tưởng tên chương là dành cho Châu Kha Vũ, nhưng hiện tại tự nhiên lại thấy không đúng lắm ∑(゚Д゚)

Tò mò diễn biến tiếp theo quá Σ( ̄。 ̄ノ)ノ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC