6. Nhất định chú tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng xe cứu thương inh ỏi. Mùi sát trùng nồng nặc. Ba giường bệnh kê cạnh nhau trong phòng bệnh cấp cao.

Thục Giang gãy xương bắp chân, Dương Ánh trầy xước nặng ở đầu, Điền Chính Quốc... rửa ruột.

Sau một đêm điên loạn, bố mẹ ba nhà nhìn nhau lắc đầu ngao ngán. Mấy tên tiểu thiếu gia nhà họ chơi với nhau quả thực khiến trời long đất lở, tổ hợp phá phách không gì ai bằng!

Lý Nguỵ cũng ở đó, sau khi dạy cho đám du côn tiểu tốt một trận ra trò. Dám làm cho anh em của Lý thiếu bầm dập như vậy?

Còn một người nữa đứng ngoài.

Là Kim Thái Hanh.

Đó là lần đầu tiên hắn chứng kiến cuộc rượt đuổi điên cuồng trên đường của một đám thanh thiếu niên. Hai chục chiếc mô tô bám sát một chiếc xe chuệnh choạng. Hắn thấy không ổn liền báo cảnh sát theo dõi. Không ngờ người hắn cứu ra... lại là hậu bối có đôi mắt sáng như sao!

Thái Hanh nghĩ đây là thiên mệnh. Không thể nào vừa chạm mắt nhau lần đầu vào hai tuần trước, mà tần suất Chính Quốc và hắn gặp nhau đã nhảy vọt đến vậy.

Chỉ là hữu duyên hay nghiệt duyên thì hắn không biết.

Lúc nhìn thầy Chính Quốc suýt bị bọn người kia đùa cợt làm hại, không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn liền lập tức xông đến.

Người vừa gọi điện cho hắn chiều qua, đêm nay đã nằm bẹp dí trên giường bệnh. Rõ ràng từ khi gặp nhau ấn tượng Chính Quốc để lại chẳng hề tốt chút nào, cậu vừa bước tới đã đảo lộn thế giới nhàn nhạt của Kim Thái Hanh.

*

Ba mẹ bốn nhà quen biết lâu dường như trải qua chuyện này đã vài lần, họ không mắng mỏ đám thiếu niên, về nhà sẽ xử lí sau. Trước tiên phải tới cảm ơn người đã cứu giúp con họ.

Điền lão cùng vợ mình nhìn thấy Kim Thái Hanh thì giật mình thốt lên. Thế giới không thể nhỏ tới vậy được! Hắn ở trong mắt ông bà lại tăng lên một điểm cộng.

Nhưng Thái Hanh thì không biết họ. Đối với lời cảm tạ, hắn đơn giản nói rằng qua đường cảm thấy không ổn liền ra tay giúp đỡ.

"Cháu là... người quen của Chính Quốc." Kim Thái Hanh có chút ngập ngừng.

Điền Quyền cùng Vương Hoa nhìn nhau, thằng nhóc Chính Quốc vậy mà không báo cho ba mẹ biết gì cả. Đều là người quen, sau này về một nhà không phải sẽ rôm rả hơn sao.

*

Qua ngày hôm sau, Chính Quốc mới tỉnh lại, nhìn thầy cái chân bó bột của Thục Giang cùng cái đầu quấn băng của Dương Ánh thì hối lỗi vô cùng. Lý Nguỵ cũng ở đây, còn có mấy bậc cha mẹ ngồi ngoài phòng hàn huyên.

"Xin lỗi mọi người, Chính Quốc xin lỗi."

Rất ít khi cậu xưng danh để xin lỗi như vậy, chắc chắn là rất biết tội. Hội anh em từ nhỏ đã thân thiết tuyệt nhiên không khách sáo hay tức giận gì, còn đùa một câu.

"Không sao. Phi vụ của Lý Nguỵ với Dương Ánh hai năm trước còn gấp đôi thế này."

"Phải phải! Giao lưu một tí thôi mà. Đang thất tình lại phải xin lỗi, tội quá đi thôi!"

Ba bọn họ ầm ĩ rồi ú ớ kêu đau, làm Điền Chính Quốc cảm thấy an lòng. Nếu không có bọn họ sát cánh, Chính Quốc không dám gan hùm thế này đâu.

"Chuyện hôm qua là sao? Lý Nguỵ tỉnh táo, mau kể đi."

"Có người thấy nguy hiểm trên đường, báo cảnh sát giúp."

Dương Ánh chen vào.

"Chúc mừng Chính Quốc. Người đó là tiền bối đẹp trai."

Cậu nghe xong, đầu óc nổ đoàng đoàng. Càng ngày hình tượng của cậu trong mắt Thái Hanh càng tồi tệ. Rồi sau này còn tính theo đuổi thế nào đây?

*

Đến chiều, bọn họ chuyển về phòng riêng để tiện điều dưỡng cá nhân. Anh trai cả Điền Hi Duy nghe tin sốt sắng đặt vé máy bay trở về. Mẹ Điền ở bên phòng của Thục Giang, lão Điền về nhà lo người chuẩn bị cơm cháo.

Chính Quốc nháy mắt phải ở một mình. Trong người cảm thấy rất đau, nhất là dạ dày. Tuần nay cậu uống rượu nhiều vô kể, tự hối lỗi với ngọc thể của mình.

Cạch cửa một tiếng, Điền Chính Quốc hững hờ nhắm mắt, mệt mỏi cất tiếng:

"Chào baba."

"Ba nào?"

Giật mình, cậu nhìn về phía cửa.

M* nó.

Là Kim Thái Hanh. Mình vừa chào Thái Hanh là "baba". Tôn Ngộ Không... mau truyền cho mình phép thần thông ẩn thân chi thuật!

"Em... em chào tiền bối. Lại gặp anh rồi."

Lại gặp anh rồi, em thấy hơi nhớ anh. Vì câu nói của anh em uống rượu đến mức chí cốt của mình đều vào viện hết.

Lại gặp anh rồi, tiền bối tồi tệ xấu xa. Hoan nghênh hội ngộ, kẻ đảo lộn cuộc sống của em.

"Chính Quốc biến hoá cũng thật là đa dạng."

Trong mắt Thái Hanh, nhóc quỷ nhỏ này hiện lên đúng năm lần trong hai tuần nhộn nhịp.

Lần đầu tiên anh về trường truyền dạy kinh nghiệm, nhóc xộc xệch đến muộn, mặt dày xin phương thức liên lạc.

Lần thứ hai anh đi xem mắt, nhóc chạy qua với cặp má đào rồi vội vã biến mất.

Lần thứ ba say xỉn gọi cho anh, giọng vỡ vụ gọi anh là anh rể.

Lần thứ tư tới phá đám dự án thi công của anh, sau đó chạy về cuống cuồng xin lỗi, hỏi anh có đối tượng chưa.

Lần thứ năm gặp lại nhóc đã uống rượu đến quên trời quên đất, nhập viện bởi vì xô xát với côn đồ.

Ôi, Điền Chính Quốc đúng là một loại siêu phàm. Siêu nổi loạn, siêu phiền toái, cũng siêu đáng...ghét.

"À, cái đó... Em nghe chuyện rồi, em mang ơn anh. Cảm ơn nhiều, tiền bối."

Cậu ngoài xấu hổ ra thì không biết làm gì hơn. Lần đầu tiên vì một người mà ra nông nỗi này, Chính Quốc muốn cầm khẩu Colt 1922 của chú Lý tự bắn vào lồng ngực mình.

Thái Hanh đặt túi sữa xuống, thấy nhóc kéo chăn trùm kín đầu. Đến tận đây rồi, hắn vẫn chưa biết điều thần kì nào thúc giục mình tới thăm tên nhóc này nữa.

"Em... sao lại ra nông nỗi này? Còn muốn tôi truyền dạy kinh nghiệm cho?"

Chính Quốc không dám ho he. Cậy bụng đau nằm đắp chăn tận mũi, quay đi nhìn hướng khác.

"Hậu bối nghịch ngợm. Tôi sẽ nói lại với giáo sư nhé."

Chính Quốc mới không sợ giáo sư, sợ Thái Hanh mắt sắc lạnh hơn.

"Em sẽ chú ý."

Chính Quốc chùm chăn lên cao hơn. Cảm thấy mình vì giọng nói ôn nhu trầm ấm này bụng đau gấp ba lần cũng được.

Hồi lâu không thấy hắn trả lời, cậu nghĩ hắn rời đi rồi, cho nên ở trong chăn lí nhí nói ra một câu.

"Em nhất định sẽ chú ý xem đối tượng của anh là ai."

"Vậy à?"

Thái Hanh kéo chăn đắp trên mặt Chính Quốc xuống. Đôi mắt to tròn chứa cả ngân hà của cậu mở to, sáng bừng diễm lệ. Hai má vì quá xấu hổ cũng đỏ lên theo cấp số nhân. Đối diện với dung mạo này chỉ kẻ khờ mới không động lòng.

Thái Hanh nghĩ thầm, đột ngột mạnh bạo hỏi lại.

"Đối tượng của tôi, hậu bối quan tâm làm gì?"

Trái tim Chính Quốc thình thịch đập, cố gắng kìm nén để Thái Hanh không nghe thấy. Tiền bối đẹp trai nhìn cậu gần thật gần.

"Tại sao không ạ?"

Chính Quốc buột miệng, sau đó không cách nào thu lại lời vừa rồi. Mới gặp người ta có vài ngày đã như vậy, thật mất mặt.

Thái Hanh nhếch một bên mày, tầm mắt rơi xuống hai cái má đào của cậu.

*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net