Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Lâm Mặc, anh có thấy Lưu Chương đâu không?"

Châu Kha Vũ lượn qua phòng 405 nhưng chẳng có ai trong phòng. Trên đường trở về thì gặp Lâm Mặc, cậu bèn hỏi, bởi ngoài 405 thì Lâm Mặc là người thân thiết nhất nhì của Lưu Chương trong Doanh này.

"Hình như anh ấy đang tắm đấy."

Lâm Mặc rất thành thật khai báo và chưa kịp hỏi lại Châu Kha Vũ tìm Lưu Chương để làm gì thì cậu đã nghe được lời cảm ơn sau đó người kia liền rời đi.

Châu Kha Vũ rất nhanh đã tới nhà tắm của Doanh, ngoài tiếng nước róc rách đang chảy ra thì cậu không nghe thêm được tiếng nào khác. Mọi lần mỗi khi cậu đi tắm đều có một nhóm tụ tập rủ nhau tắm cùng để nói chuyện phiếm này nọ nên rất ồn. Lưu Chương là một trong những người tắm muộn ngủ muộn nhất trong Doanh, trong khi mọi người đang ăn uống hoặc tụ tập trong phòng với nhau thì Lưu Chương mới bắt đầu tắm rửa. Kha Vũ nhiều lần trách anh rằng tắm muộn vầy sẽ không tốt cho sức khoẻ, nhưng lần này cậu thầm hài lòng vì nhờ điều đó mà điều cậu sắp làm tới đây sẽ rất thuận lợi. Thật sự lúc này Châu Kha Vũ không nhịn được khi nghĩ tới cảnh Lưu Chương khoả thân một mình đứng dưới vòi hoa sen trong nhà tắm.

Châu Kha Vũ mở cửa buồng tắm duy nhất đang có tiếng nước chảy ra, hai tiếng "Lưu Chương" thành công làm người đang tắm kia phải giật mình quay lại.

"Châu Kha Vũ em làm gì vậy? Anh đang tắm mà." Dù không phải lần đầu tiên bị đứa em này nhìn thấy toàn bộ cơ thể mình nhưng Lưu Chương vẫn thật sự xấu hổ mà gắt với cậu.

Nhưng trước khi Lưu Chương có thể đẩy Châu Kha Vũ ra ngoài thì anh đã bị đối phương dồn vào tường và đưa vào nụ hôn sâu dưới dòng nước ấm từ vòi hoa sen.

Dứt khỏi nụ hôn vừa chiếm gần hết dưỡng khí của Lưu Chương, Châu Kha Vũ mới hài lòng mỉm cười:

"Em tới tắm cùng anh không được à, bảo bối?"

"Lỡ có người nhìn thấy thì sao? Em sang buồng bên cạnh cũng được mà."

Lưu Chương là con người nhan khống. Đối với em người yêu đẹp trai nhất nhì Doanh này anh cảm thấy cực kì tự hào, nhưng khi mặt đối mặt với khoảng cách gần như này, nhìn một Châu Kha Vũ đã bị nước làm cho ướt sạch mà nổi rõ cơ bụng sau chiếc áo ba lỗ trắng cùng với mái tóc được vuốt ngược làm Lưu Chương có chút thất thần. Người đâu mà đẹp trai quá đáng. Nhưng an toàn vẫn là trên hết.

"Anh sợ thân mật với em bị người khác nhìn thấy mà thân mật với Trương Gia Nguyên anh lại vui vẻ ra mặt đó hả?" Châu Kha Vũ chống một tay lên tường, tay còn lại nắm lấy cằm của Lưu Chương.

"Anh không có."

"Vậy mà anh bế cậu ta mà không thèm bế em à!?"

"Không phải, do anh không bế được em lên thôi."

"Anh chê em béo đó hả?"

"Không phải, là do em cao quá, xương chắc nữa, anh chưa muốn gãy xương." Lưu Chương hơi ghé mặt sang chỗ khác, anh quả thật không dám nhìn vào đôi mắt của Kha Vũ, vì anh sợ mình nói trúng tim đen làm cậu giận.

"Thôi được rồi. Lưu Chương nhìn em nè." Châu Kha Vũ dịu dàng trở lại, Lưu Chương liền nghe lời nhìn cậu.

"Em định bỏ qua chuyện đó và tha thứ cho anh rồi, nhưng bây giờ nhìn anh thế này, em lại không nhịn được."

Sau câu nói và ánh mắt đầy mùi nguy hiểm của Châu Kha Vũ nhìn mình một lượt từ trên xuống dưới, Lưu Chương mới nhận ra bản thân không mảnh vải che thân đang dính sát rạt vào người cậu, bên dưới hiện tại còn có thể cảm nhận được rõ ràng nơi đang gồ lên của đối phương.

"Châu Kha Vũ, em dám ở đây làm càn?" Lưu Chương trừng mắt, đánh vào vai cậu cảnh cáo.

"Sao em lại không dám? Thôi nào bảo bối, anh cũng đang cần em giúp còn gì." Nếu bàn tay đang nắm cằm Lưu Chương không chuyển xuống nắm lấy thứ đang hơi ngẩng đầu của anh thì thề với bóng đèn trên kia, Lưu Chương sẽ nghĩ lại viết cho Châu Kha Vũ một bản tình ca ngọt ngào chứ không phải một bài rap diss xinh đẹp rồi.

Sau đó, à làm gì còn sau đó...

___

Lưu Chương không chịu được sự thoải mái và sung sướng mà Kha Vũ mang lại, chẳng kìm nén gì cứ thế mà rên rỉ bên tai cậu, hai chân quấn chặt lấy hông đối phương. Cơ bụng của Châu Kha Vũ ngày càng rõ nét, Lưu Chương sờ cũng thực thích, nhưng vẫn không thể so bì được với khoái cảm mà em người yêu cao lớn đang mang lại.

Lưu Chương chuẩn bị tới đoạn cao trào, những tiếng rên rỉ không tài nào nuốt ngược vào trong, thay vào đó còn có xu hướng rên to hơn trước.

"Anh rên thoải mái như vậy, hẳn là muốn mọi người bên ngoài nghe thấy đi?"

"Châu Kha Vũ. Em tập trung đi."

Hài lòng khi thấy đôi tai của anh đỏ bừng bừng vì lời trêu chọc của mình, Châu Kha Vũ mỉm cười vui vẻ, song lại tiếp tục trở lại chuyên mục chính.

Cho tới khi tiếng ồn bên ngoài vọng lại khiến cả hai sững lại một nhịp. Cạch một tiếng, cánh cửa nhà tắm được mở ra, giọng nói quen thuộc của Phó Tư Siêu cùng Ngô Vũ Hằng vang lên. Cả hai đều không ngờ ngày hôm nay hai con người này lại tắm trễ đến vậy.

Lưu Chương lắc đầu nhìn Châu Kha Vũ, rõ ràng muốn nói em đứng im cho anh, đứng có mà động, đôi lông mày hơi nhíu lại vì lo lắng. Nhưng Châu Kha Vũ nào có ngoan ngoãn nghe lời.

"A..."

Lưu Chương không nhịn được sự trêu chọc của Châu Kha Vũ khi cậu không nhẫn nhịn mà đỉnh anh một cái thật sâu, chạm đúng điểm G của anh khiến anh vô thức kêu lên một tiếng.

Phó Tư Siêu cùng Ngô Vũ Hằng đang hăng say nói chuyện với nhau cũng phải im bặt giật mình.

"Ai thế?"

Ngô Vũ Hằng với âm lượng không to không bé hỏi Phó Tư Siêu nhưng cũng chính là đang hỏi người vừa gây ra tiếng động kia là ai.

Rất nhanh sau đó Châu Kha Vũ lên tiếng nói với Phó Tư Siêu:

"Phó Tư Siêu, anh về phòng lấy giùm em một bộ quần áo mới với, em vừa đánh rơi ướt hết rồi."

"Oke chờ một chút nha Kha Vũ, anh về lấy cho em ngay."

Phó Tư Siêu nhanh chóng kéo Ngô Vũ Hằng đang còn ngơ ngác trở về phòng sau khi đồng ý Châu Kha Vũ. Nhưng "một chút" của Phó Tư Siêu là cả nửa tiếng đồng hồ sau, vì cậu nào dám vào trong đó khi người ta đang hành sự chứ.



end.
26/08/2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net