Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay Daniel ngủ rất ngon, cái lò sưởi 37,5 độ bên cạnh lại còn đẹp trai cute nữa chứ.

Cho dù sau này Lưu Chương có lấy cũi về nhà đi chăng nữa, Daniel cũng không thích ngủ trong cũi - xét cho cùng, đã được ngủ trên chiếc giường lớn ấm áp thế này thì ai lại muốn sống trong chiếc cũi chật hẹp chứ, hứ!

Vì thế, hằng đêm Daniel vẫn tự mình lẻn qua khe cửa và nhảy lên giường ngủ cùng Lưu Chương.

Lưu Chương ngủ khá sâu giấc, Daniel để ý mỗi tối khi cậu lên giường thì anh cũng không phát hiện đuổi cậu xuống. Theo thời gian, một người một chó đã quen với việc ngủ chung một chỗ. Thỉnh thoảng khi ngủ dậy Lưu Chương còn vuốt ve và ôm cậu vào lòng.

Cuối cùng cũng đến ngày AK tới livehouse của người anh hỗ trợ, cũng may sân khấu lần này tổ chức ngay tại thành phố, anh không phải qua đêm ở ngoài. Sau khi ăn trưa, thấy đã đến giờ, anh vội vàng rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, anh không quên ngồi xuống xoa đầu cún con: "Daniel, anh đi đây, nếu khát nước thì bát nước anh để bên cạnh bát thức ăn, bát thức ăn, ôi ashi anh quên đổ vào bát cho em rồi, không kịp rồi, nếu anh về muộn quá thì.. túi thức ăn ở cạnh tủ giầy đó. Buổi tối ngủ trước đi, không cần đợi anh.

"Gâu"

("Anh về sớm nhé!")

Sau khi Lưu Chương rời đi, Daniel không quá buồn. Dù sao thì bình thường khi ở nhà anh cũng không chơi với cậu, toàn làm nhạc hoặc đánh game với bạn của mình. Thật là nhàm chán!

Daniel vừa nghĩ vừa lắc đầu, bắt đầu nhặt món đồ chơi bằng xương chó mà Lưu Chương mua cho cậu chơi lên, ném nó từ phòng khách xuống phòng bếp, xong lại chạy tới nhặt nó lên, ném từ phòng bếp ra hành lang, rồi lại ném từ hành lang trở lại phòng khách... Daniel cảm thấy cậu có thể tự chơi cả ngày.

Cậu không nhớ tới sự hiện diện của người con trai tên Lưu Chương cho lắm cho đến khi đến giờ ăn tối- cái "con vật" hai chân chít tịt này lại bắt cậu tự lấy thức ăn. Túi quá to, cậu không thể điều khiển được, sẽ làm đổ ra ngoài mất.

Lúc này, Daniel thực sự hy vọng mình lớn nhanh lên, khi trưởng thành có thể biến hình, sau khi biến hình thì ăn uống rất tiện lợi, không phải dùng miệng kéo túi thức ăn như này. Ngay như bây giờ, cậu phải chật vật một lúc mới lấy được một lượng thức ăn vừa đủ, tuy nhiên lại không thể để cái túi lại vị trí cũ.

"Gâu"- Kết quả là, túi thức ăn đã bị đổ ra ngoài mất rồi.

Nhìn xem, AK nhất định sẽ mắng cậu khi trở về nhà. Daniel cụp tai xuống, cẩn thận gấp mép túi lại rồi mới dám quay lại ăn chỗ thức ăn vương vãi trên đất.

Nhưng mà bị đổ quá nhiều, quá nhiều rồi, ăn không hết. Cả người Daniel héo rũ, ngồi xổm ở cửa đợi Lưu Chương quay về.

("Chán quá, nhẽ ra anh nên dẫn mình đi theo, hôm nay mình không thể ra ngoài, mình muốn ra ngoài chơi!!!

Nhưng mà mình làm đổ túi thức ăn rồi, AK sẽ giận, nếu thế sau này sẽ không dẫn mình đi chơi, không...không...huhu")

Daniel không khỏi thổn thức khi nghĩ đến vấn đề này, nhưng tiếc rằng Lưu Chương không có ở nhà, không có ai xoa đầu cậu an ủi, nên chỉ có thể ngồi ở đây chờ anh về.

Đợi một lúc lâu cũn không thấy Lưu Chương về, Daniel buồn ngủ đến mức không chịu được nữa nên chạy về phòng ngủ lôi chăn của anh ra và đắp lên ngủ., nhưng mà không có anh ôm ấp, lạnh quá, không ngủ được.

Lưu Chương tham gia livehouse rất vui vẻ, sau buổi biểu diễn muốn về nhà nhưng không được, bị Doggie kéo đi liên hoan, không giỏi uống rượu nên anh uống hai lon bia, không đúng, phải nói là anh chỉ có thể uống hai lon bia.

Về đến nhà, đầu hơi choáng váng, AK hoàn toàn quên mất có một chú cún con đang đợi anh ở nhà, nghe thấy tiếng mở cửa ngay lập tức lon ton chạy ra.

Lưu Chương về! Nhưng, nhưng mà anh ấy sẽ mắng mình khi nhìn thấy đống thức ăn đang vương vãi trên đất...

"Gâu gâu!"

Lưu Chương cắm chìa khóa vào ổ và lạch cạch mở cửa.

"Hả? Daniel? Sao em vẫn chưa ngủ." Trong giọng nói của anh vẫn còn chút trầm ấm do men say.

Cún con vòng quanh chân anh, cẩn thận đánh hơi anh- trai chân dài uống rượu! Hôi! Chê!

"Làm sao vậy, nhớ anh sao?" Lưu Chương thản nhiên cởi giày để bên cạnh tủ rồi đóng cửa lại, ngồi xổm xuống ôm lấy Daniel, "Hả? Ở nhà ổn chứ?"

"Gâu-" Daniel cắn một cái kéo áo trên ngực Lưu Chương tỏ vẻ chê bai. Ơ mà anh không nhìn thấy thấy ăn bị đổ ra ngoài!

Chưa bật đèn nên Lưu Chương thực sự không nhìn thấy mấy thứ trên đất, nhưng mới xỏ đôi dép đi trong nhà vào và định bước tiếp thì dẫm phải.

"Chít tịt, cái gì thế này...hả, đồ ăn cho chó?"

"Gâu gâu gâu..."

("Em không cố ý mà...")

"Anh xin lỗi... Anh nên đổ thức ăn ra cho em xong mới đi, chắc là em đói lắm rồi." Lưu Chương tuy hơi choáng váng bởi 2 lon bia nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, ôm lấy Daniel và vuốt ve bộ lông của cậu.

("A Lưu Chương không mắng mình, thậm chí còn lo mình bị đói, anh ấy tốt bụng ghê!") Daniel rên lên vài tiếng, dụi dụi chiếc mũi ướt át của mình vào cổ anh.

"Được rồi, anh mệt quá, anh đi tắm đã rồi mình đi ngủ."

"Gâu gâu..."

("Tuyệt quá! Nãy giờ anh hôi chết đi mất, mũi em sắp điếc luôn rồi.")

Lưu Chương ôm Daniel đi về phía phòng ngủ, anh phát hiện chiếc chăn buổi sáng gấp gọn gàng giờ đã bị lôi ra, rõ ràng là Daniel làm " Làm sao thế, không ngủ được à? Tại không có anh nên mới thức đợi anh ngủ cùng sao?"

(" Anh cũng biết em không thể ngủ khi không có anh mà còn về muộn thế!") Daniel bày ra vẻ mặt tủi thân, được AK đặt lên giường, chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn anh.

" Giờ anh đi tắm. Nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi."

Ngay sau đó, phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, Lưu Chương nhanh chóng tắm rửa xong, vừa ném khăn lau tóc qua một bên định ngã xuống giường thì lại bị chân của Daniel vờn lên vai.

"Em làm gì thế?" Lưu Chương có vẻ khó hiểu nhìn Daniel.

"Gâu gâu gâu"

(" Tóc anh vẫn còn ướt kìa, không thể ngủ được.")

Lưu Chương nhìn vết ướt trên gối do tóc thấm vào, gần như hiểu ý của Daniel "Ờ đi sấy tóc."

Thấy AK rời giường và lấy máy sấy tóc, Daniel cười toe toét lè lưỡi ra như để khen ngợi hành động của anh.

...Con chó nầy có khi nào hiểu được lời nói của con người. Đang ngồi sấy tóc, Lưu Chương bị suy nghĩ này của chính mình gây sốc.

Không, sao một con chó có thể hiểu được lời nói của con người chứ. Quăng mái tóc gần khô xuống giường, Lưu Chương quấn luôn mình trong chăn.

Daniel tận dụng cơ hội này ao vào vòng tay của anh.

("Tuyệt vời, cuối cùng thì em cũng có thể ngủ được rồi!")

Lưu Chương vuốt đầu Daniel, chợt nhớ ra trước khi chia tay, Doggie nói với anh rằng ngày mai anh ấy sẽ ghé qua nhà chơi "Anh nói với em chuyện này, ngày mai có một anh trai sẽ đến chơi, vậy nên..."

Lưu Chương chưa kịp nói xong, cúi xuống thì nhận ra Daniel đã ngủ say tựa vào cánh tay của mình, vì vậy nhịn nửa câu sau, trầm giọng nói: "Xem ra chắc không có việc gì đâu, ngủ thôi."

Ngày hôm sau, Daniel thức dậy rất sớm, nhìn cái "con vật" hai chân bên cạnh đang há miệng chảy nước miếng, nhưng cậu lại không hề có hành động gì để đánh thức anh như mọi khi.

Quên đi, để anh ấy ngủ thêm một lát. Daniel nhảy ra khỏi giường và chạy ra ngoài uống nước.

Khi Lưu Chương tỉnh lại đã là mười giờ sáng, theo thói quen anh duỗi tay bắt lấy một bên, ơ Daniel đâu rồi? Anh tỉnh ngủ ngay lập tức, vội vàng bước ra khỏi giường và mở cửa tìm kiếm, nhìn thấy Daniel đang tu nước từ bình uống của mình.

("Em phải uống nước cầm hơi vì không có bữa sáng nè!")

Nhìn kỹ hơn, thức ăn cho chó rơi trên mặt đất đã biến mất.

("Em không thèm! Ăn thức ăn rơi xuống đất qua đêm rồi sẽ bị tiêu chảy")

Lưu Chương ngẩn ra, chạy tới ôm lấy Daniel, vươn tay muốn cạy miệng cậu.

"Gâu!"

("Anh làm gì đấy, em đang uống nước mà!")

"Em không được ăn đồ ăn rơi xuống đất rồi!" Lưu Chương nhìn cậu với ánh mắt lo lắng.

Không, em không phải là một con chó ngu ngốc nha. Daniel lắc đầu.

"Thế thức ăn rơi trên mặt đất tối qua đâu?"

"Gâu gâu" Daniel vừa sủa vừa quay đầu hướng phía thùng rác, Lưu Chương cũng đưa mắt tới, nhìn thấy đống đồ ăn hôm qua đã được Daniel đẩy tới bên cạnh thùng rác.

"Không ngờ em thông minh vậy, đi nào, anh lấy bữa sáng cho em." Lưu Chương nói rồi đặt Daniel xuống.

("Giờ này không gọi là bữa sáng nữa, con người này lạ lùng ghê.")

Daniel thở dài chờ AK đổ thức ăn cho mình, khi bát thức ăn cho chó đã được đổ đầy, cậu lập tức tiến lên ăn ngay lập tức.

"Ăn từ ăn thôi, anh đi đánh răng rửa mặt."

Bất ngờ, khi Lưu Chương vẫn đang cầm bàn chải đánh răng trên tay, chuông cửa reo lên, vừa mở cửa đã thấy Doggie nhìn mình cười "Yo không phải rapper AK sao? Bây giờ mới ngủ dậy?"

"Không phải việc của cậu. Tôi hiếm lắm mới đi ngủ muộn như hôm qua. Hơn nữa tối qua là ai nhất quyết kéo tôi tới quán rượu?" Lưu Chương rút bàn chải đánh răng đang ngậm ra, phản bác lại với một miệng đầy bọt .

"Gâu!" Daniel đột nhiên nhảy ra từ phía sau.

("Bọt rơi tung tóe xuống đấy rồi này! Ashi cái con người này!"

"Này chó con!" Doggie nhìn thấy liền cúi xuống trêu chọc Daniel.

('Ai đây ?") Daniel nghiêng đầu nhìn người anh trai với mái tóc màu cam trước mặt.

Lưu Chương nhân cơ hội nhìn Doggie và Daniel chào hỏi, đi vào nhà vệ sinh súc miệng.

"Này Doggie, để tôi giới thiệu với cậu, đây là con chó của tôi, doggie."

"Gì???"

"Gâu ...?"

("Em là Daniel mà, em thành một con chó doggie khi nào vậy ? ")

Trước khi đợi người và con chó trước mặt kịp hồi thần, Lưu Chương nhìn Daniel đầy tự hào nói: "doggie, để anh giới thiệu với em, đây là anh trai của em, Doggie."

"À, còn anh thì là baba của 2 người."

Doggie tức giận đến mức mặt lúc này gần giống màu tóc, "AK, DMM, đừng đi quá xa."

"Ơ, tôi trêu cậu làm gì, nó thực sự được gọi là doggie mà. " Lưu Chương tiếp tục trêu chọc Doggie với nụ cười nhăn nhở trên môi.

"AK Liu Zhang, hôm nay chúng ta kết thúc đi—!"

"Gâu gâu gâuuuuuu!"

("Đừng đánh nhau! Em không phải là doggie! ") Daniel rất khó hiểu cái người tạm gọi là chủ của mình, cậu nhanh chóng tiến tới dùng miệng kéo hai con người đang "ẩu đả" với nhau ra.

"Gâu gâu!"

("Dừng đánh nhau đi! ")

"Này, con chó của cậu có phải đang tức giận không ? " Doggie tạm thời dừng chiến và chọc vào cánh tay AK khi nghe thấy tiếng chó sủa.

"Con chó gì, nó là doggie- Á Á này, tôi sai rồi! Tôi sai rồi anh trai! Đừng đánh tôi—! Ầm!" Lưu Chương mất cảnh giác, và hậu quả là anh phải hét lên cầu xin sau câu nói ngứa đòn của mình.

"AK, cậu nên ngoan như thế ngay từ đầu mới phải!" Doggie nghiến răng và buông Lưu Chương.

("Eo ôi thua à, thấy xấu hổ thay anh luôn á"). Daniel nhìn Lưu Chương mặt đang đỏ bừng, lắc đầu, quay đuôi lon ton chạy vào phòng ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net