Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù tận mắt chứng kiến Daniel biến đổi từ một chàng trai mét 9 thành một con cún con, AK vẫn mất gần một ngày để chấp nhận sự thật đó. Khi đang trong phòng làm nhạc vào buổi chiều, chẳng hiểu sao anh lại mở Dubai ra tìm kiếm về điều đó, đọc say sưa đến mức không để ý wechat có người đang nhắn đến cháy máy, đó là anh bạn giúp AK tạo dựng video trong các bài hát.

Người ở bên kia lo lắng đến mức khi Lưu Chương nhắn liền lập tức rep lại, anh thì hay rồi, để người ta chờ gần hai tiếng mới rep tin nhắn.

"Cậu không phải là đang lén lút yêu đương đấy chứ?" – Khi được rep lại, người bên kia lập tức ném cho anh một câu tra khảo.

Không, không, không! Không có tình yêu tình báo nào cả, chỉ có tình trạng 1 chú cún biến thành người thôi. Lưu Chương đọc tin nhắn xong nghĩ lại kích động làm tay run lên, vô tình chạm vào con chuột thao tác xóa mất đoạn nhạc mới sửa.

"Aaaa" Cũng may có thể quay lại thao tác, nếu không lại phải ngồi sửa lại từ đầu. Sau khi bình tĩnh lại, AK tựa lưng ra sau ghế, vắt tay lên trán nghĩ, nếu không giải quyết được nghi vấn này chắc anh sẽ phát điên lên mất.

Vì vậy sau khi nhắn tin giải thích với người bạn qua loa, anh liền tắt máy tính ra ngoài tìm Daniel: "Daniel, cậu đâu rồi? À không, cún con, em đâu rồi?"

"Gâu gâu!"

("Anh tìm em sao?") Daniel đang chơi đùa với món đồ chơi hình khúc xương, nghe Lưu Chương kêu tên mình liền nhanh chóng đứng dậy.

"A em đây rồi." Lưu Chương ngồi xổm xuống nhìn Daniel: "Anh hỏi em vài câu, chỉ cần trả lời có hoặc không, có thì gật đầu, không thì lắc đầu, có được không?"

OK thoi, Daniel nghiêng đầu chờ Lưu Chương đặt câu hỏi.

"Làm sao ... làm thế nào mà em biết mình sẽ biến hình, không, ý là trước đây em có biết rằng mình sẽ biến hình thành một con người không?"

"Gâu!"

("Tất nhiên là em đã biết trước rồi!") Daniel gật đầu.

"Vậy thì ... trước đây em đã từng biến đổi chưa?"

("Tất nhiên là không rồi! Anh đã thấy em biến hình bao giờ chưa? À trừ hôm qua") Daniel lắc đầu lia lịa.

"Ờ, vậy là điều đó chỉ xảy ra khi em đủ tuổi trưởng thành đúng không? Và hôm qua là ngày đó?"

("Đúng vậy!") Daniel cứ gật rồi lắc lia lịa cảm thấy đầu có chút choáng váng nên cúi người muốn AK xoa đầu mình.

"Có phải tất cả những con chó đều như thế không?"

("Em không biết! Em không có khả năng nhận biết điều đó.") Daniel nghiêng đầu nhìn Lưu Chương phát ra tiếng thút thít.

"Em cũng không biết... Vậy em có thể biến đổi tùy theo ý em?"

"Gâu...?"

("Thế em thử nhé?") Daniel ngồi xổm xuống khi nghe thấy anh hỏi vậy, hít một hơi thật sâu rồi cuí đầu xuống- BỤP!

"Anh không bảo em biến hình – chít tiệt -!" Lưu Chương nhìn con chó trước mặt đã biến thành anh chàng đẹp trai cao lêu nghêu của đêm qua - và đương nhiên- không mặc quần áo, trái tim anh lại muốn đình công rồi.

"Anh hỏi mà, em chỉ trả lời câu hỏi thôi mà." Daniel chớp mắt nhìn Lưu Chương đáng thương.

"... Vậy em có thể đổi lại không?" Lưu Chương cũng lười lấy quần áo cho Daniel.

"Điều đó hẳn là có thể, nhưng em không muốn đổi nữa."

Lưu Chương tức giận, rốt cuộc không thể bắt Daniel biến thành chó lần nữa, đành phải đứng dậy đi lấy quần áo cho cậu "Được, vậy em mặc quần áo vào đi."

Daniel ngoan ngoãn mặc lại bộ đồ ngủ như tối hôm qua rồi ngoan ngoãn ngồi ở mép giường "Thế anh muốn em làm gì?"

"Không, không có gì" Lưu Chương gãi gãi đầu "Anh đi sáng tác nhạc đây, cứ tùy ý làm những gì em thích là được."

"Sáng tác nhạc...? Có phải anh làm gì đó trong căn phòng nhỏ đó không?" Daniel tò mò nhìn Lưu Chương, một lúc lâu sau mới nhớ lại những lời Lưu Chương đã nói với mình trước đây 

" livehouse? "

Ui, con cún này có trí nhớ tốt thật chứ! Đến giờ vẫn còn nhớ vụ livehouse. Lưu Chương shock và chợt nghĩ về việc có nên đưa Daniel đến livehouse không, vì trong 1 hoặc 2 tháng nữa anh sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn của mình.

"À à đúng, chỉ là viết bài hát và chuẩn bị cho livehouse thôi."

"Em có thể xem thử được không?"

"Ca khúc không phải để xem mà là để nghe." Thực tế, hồi trước Daniel không thể không nghe những bài hát anh viết. Bây giờ dù đã ở trong hình hài con người nhưng sự hiểu biết về âm nhạc của cậu cũng không có...nhưng thôi, có người nghe demo cũng hay.

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh nói với Daniel- người đang nhìn mình với ánh mắt mong đợi: " Được, nếu em muốn nghe thì đi theo anh."

"Tuyệt quá, có thể nghe anh hát!" Daniel thích thú vẫy đuôi.

Ơ- cái đuôi? Daniel cũng không giấu khỏi thích thú khi thấy mình vẫn còn đuôi, vui sướng nhảy dựng vòng vòng quanh cái đuôi của chính mình.

"Em – sao lại? Cái đuôi?" Lưu Chương vừa quay đầu liền thấy chiếc đuôi dài đầy lông của Daniel và cả nửa cái mông lộ ra ngoài.

"Em không biết chuyện gì xảy ra, nó mới vừa xuất hiện thôi."

"Chờ đã, mặc quần vào!"

"Em không thể mặc được..."

À, có đuôi thì phải khoét lỗ đúng không? Lưu Chương quay vào bếp lấy kéo " Cứ mặc quần lên trước, anh sẽ cắt một lỗ cho em."

"Úi, anh sẽ không cắt đuôi em chứ?" Daniel cau mày nhìn chiếc kéo sắc bén.

Hừm, dám coi thường mình, Lưu Chương thấy Daniel càng ngày càng lớn mật, còn dám nghi ngờ tay nghề thủ công của anh, giận dỗi không nói một lời liền túm quần cậu cắt một lỗ, cái đuôi liền lọt qua ngoài "Đây, nhìn đi, chưa mất cọng lông nào."

"Được rồi, đưa em đi nghe anh hát đi." Daniel vừa vẫy đuôi vừa kéo cánh tay Lưu Chương.

Khi ngồi trong phòng thu âm, Lưu Chương nhận thấy chỉ có một chiếc nghế, không đủ chỗ ngồi, nhưng khi nhận ra điều đó, Daniel đã kịp thu mình lại và ngồi vào lòng anh- một người con trai cao hơn anh gần chục cm – đang ngồi trên đùi anh. Tầm nhìn bị chắn, anh đẩy vai Daniel để cậu đi ra.

"Sao thế... trước đây anh cho em ngồi lên đùi anh như vậy mà." Daniel bì vị ép phải đứng dậy đang cúi đầu đáng thương nhìn Lưu Chương.

Nhưng bây giờ em không phải một con chó! Lưu Chương không còn cách nào khác đành phải đứng dậy nhường chỗ cho Daniel "Vậy em ngồi đi, để anh đứng."

"Không, em muốn ôm, ôm." Daniel vươn cánh tay bất mãn sau khi bị ép ngồi trên ghế, kéo mạnh tay áo Lưu Chương.

Không phải chứ, tại sao còn ôm ... Lưu Chương khó hiểu, vừa định phản bác, liền bị Daniel kéo xuống rồi ôm vào trong lòng "Này, sao em vô lý..."

Daniel cảm thấy thoải mái, đặt cằm lên vai Lưu Chương "Không phải, em chỉ muốn ôm anh thôi, không được sao?"

"Được rồi, được rồi," Lưu Chương phải cắn răng để Daniel ôm lấy, duỗi tay đưa tai nghe cho cậu "Đeo vào đi, earphone, em biết đeo không?"

Daniel rất thông minh, cậu lấy tai nghe và đeo vào "Em không ngốc như anh nghĩ đâu. Não chó rất thông minh nha."

Vâng, vâng, là tôi ngu ngốc. Lưu Chương cảm thấy mình càng bị ôm chặt hơn, cam chịu cầm chuột bấm vào tập tin vừa lưu "Đây, để anh mở."

Bài hát mới viết là một bài hát vui tươi, không có nhiều đoạn rap nhanh hay câu từ sâu xa nên sẽ không khiến mọi người khó đoán. Nhìn Daniel thì chắc cậu cũng có thể hiểu được. Không lâu sau, Lưu Chương cảm giác được những người phía sau bắt đầu xoa mặt, dụi dụi cổ anh, hơi thở nóng ẩm phả vào da thịt, ngứa ngáy.

"Này em trai, đừng cọ tới cọ lui nữa, nói vui vẻ là được rồi."Lưu Chương bị xoa dụi khắp nơi, nói "Xong rồi, tháo tai nghe ra đi."

Đáng tiếc, Daniel vẫn còn đang đắm chìm trong tiếng nhạc, nhất thời không nghe thấy Lưu Chương nói gì, vẫn rướn người dùng mũi chạm vào má anh.

Ngay sau đó, tai nghe của Daniel bị rút ra, người trước mặt quay đầu lại dùng sức đẩy cậu ra.

"Ơ anh làm sao vậy?" Daniel bối rối nhìn Lưu Chương, lại cố gắng rướn người lên để xoa xoa.

"Là em đang làm gì thế?"

"Rất hay" Daniel chỉ vào máy tính và vẫy vẫy chiếc đuôi đằng sau "Em rất vui khi nghe nó."

Làm ơn, hay thì nói hay, đừng làm chuyện đó để tỏ ra vui vẻ - Lưu Chương quá là mệt mỏi "Em, em, em bây giờ không phải là chó, đừng tùy tiện cọ tới cọ lui anh!"

"Anh không thích em." Daniel cụp đuôi.

Trời ơi, sao cậu ta lại hiểu là mình ghét cậu ta chứ——! Lưu Chương vội vàng giải thích: "Không, không có, chỉ là, hiện tại em không thích hợp..."

"Chỉ là anh không thích," Daniel cúi đầu "Vậy để em đổi lại."

"Này, đừng," Lưu Chương vươn tay xoa xoa đầu người phía sau, bày ra vẻ mặt anh dũng chấp nhận hy sinh, "Vậy thì cứ tùy ý, muốn thì làm. "

Nghe vậy, đuôi của Daniel lại vẫy vẫy, cúi người về phía trước dùng chóp mũi của chính mình xoa xoa mũi của Lưu Chương, không chỉ mũi mà giờ cả mặt Lưu Chương đỏ như muốn phát nổ luôn rồi.

Đáng chết, mình sẽ không bao giờ chiều theo ý em ấy nữa, Lưu Chương nghĩ thầm.

"Được rồi, đủ rồi" Lưu Chương vỗ nhẹ vào lưng Daniel, cố gắng tách cậu ra khỏi mình.

"Một lát nữa thôi, hưm?" Daniel giữ người anh lại, ôm lấy mặt anh, hai người cứ vậy mặt đối mặt, Daniel lại vùi vào bả vai Lưu Chương, trên người anh luôn tỏa ra một cỗ ấm áp, như mùi của nắng vậy, cứ như vậy Daniel ôm anh chìm vào giấc ngủ.

Ngủ rồi--? Trái tim Lưu Chương như đồ thị hình sin vậy, con chó này sao có thể ngủ gật mà kẹp chặt người ta như vậy! Anh thậm chí không thể thoát ra.

Lưu Chương đành phải vỗ lưng Daniel "Daniel, dậy đi, đến giờ ăn tối rồi!"

Ừm ... Bữa tối, mình cũng thực đói bụng rồi, Daniel ngơ ngác mở mắt ra "Ăn cái gì?"

Ờ, ăn gì? Trong tủ lạnh của Lưu Chương chỉ còn lại một số nguyên liệu đơn giản, bây giờ Daniel đã thành người rồi, không thể ăn thức ăn cho chó, vậy ... có nên ra ngoài mua thức ăn không?

Lưu Chương suy nghĩ một chút rồi đứng lên "Anh đi ra ngoài mua thức ăn, em cứ ở nhà đừng đi linh tinh."

"Đưa em đi với, hôm nay em chưa được ra ngoài đi dạo."

"Không được, cái đuôi của em..."

"Em có thể cho nó biến mất." Daniel chớp mắt, cố gắng làm cho cái đuôi biến mất một cách nhanh chóng nhất.

... Thì thành công rồi nhưng cái lỗ ở mông quần vẫn còn đó. Đúng rồi, phải đi thay quần.

Lưu Chương thật sự không thể làm gì được Daniel nên cuối cùng cũng chấp nhận đưa cậu ra ngoài, nhưng cứ vậy đi thì không ổn, anh lại vào tủ quần áo tìm cho cậu bộ đồ thể thao rộng rãi nhất của mình.

Lưu Chương chuẩn bị ra khỏi cửa thi phát hiện Daniel vẫn đứng bất động ở kệ tủ giầy nhìn mình: "Anh không ôm em sao?

Ah? ? ÔM? Đương nhiên không được? Nắm tay? Hai người con trai gần bằng tuổi lại còn đẹp trai đi trên đường cứ nắm tay cũng là có vấn đề nha!

Nhưng Daniel dường như không quan tâm chút nào, bước tới định nắm tay Lưu Chương đang suy tư, anh cũng đành phải duỗi ngón út ra "Vậy nếu muốn nắm ... thì cứ nắm đi, này, nắm ngón này thôi"

"Được rồi..."

Đường đến siêu thị nói chung là suôn sẻ, không ai quá để ý đến họ - cho đến khi Daniel chạy đến quầy thịt.

Bản chất một chú cún thì luôn muốn gặm xương, nên khi nhìn thấy hàng sườn và đùi gà, Daniel không thể không lao tới, ngoáy ngoáy, cái đuôi lại thò ra.

Chết rồi! Gặp rắc rối lớn rồi! Lưu Chương xém chút nữa đã làm rơi giỏ hàng xuống đất, anh dùng tốc độ chạy nhanh nhất trong cuộc đời của mình để chạy tới che mông Daniel bằng chính cơ thể của mình.

"Khụ, cho nó biến mất đi được không? Em muốn thịt gì anh sẽ mua cho em."

Daniel lúng túng chớp chớp mắt "Nó vừa mới hiện ra, phải một lát mới làm mất được, ah, hiện tại biến thành chó cũng được."

Gì? Biến thành một con chó trước mắt hàng trăm người? Lưu Chương trợn to hai mắt, anh tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, dù sao anh cũng không muốn tên của mình xuất hiện trên bảng hot ở mục tin tức đời sống chứ không phải mục tin tức âm nhạc.

"Vậy thì, vậy thì, anh mua đủ rồi. Em muốn anh thịt gì thì chọn nhanh lên còn vào nhà vệ sinh." Lưu Chương vắt óc suy nghĩ, và có lẽ đây là cách tốt nhất. Hiện tại anh chỉ có thể lấy thân mình làm lá chắn che cho cái đuôi của Daniel. Rất may là lúc này cái đuôi chưa lộ hẳn ra ngoài, nó bị giấu trong quần nhưng lồi lên thành một hình thù quái dị.

"Cái này, cái này, cái này," Daniel chọn ba hộp thịt có xương, Lưu Chương liền nhét vào trong giỏ rồi đẩy Daniel đi.

"Em cứ đi ngay trước anh, đúng đúng, đừng đi nhanh quá ...! Anh không che được!" Lưu Chương đi về phía trước với một tư thế kỳ lạ, dựa sát vào lưng Daniel, anh cũng không quan tâm hiện tại mất mặt tới đâu.

Sau khi thanh toán đơn hàng một cách lúng túng, Lưu Chương và Daniel chen vào nhà vệ sinh, cầm một túi lớn thức ăn lớn "Khi nào thì biến lại."

"Em cũng không biết nữa, em thử lại." Daniel cau mày lầm bầm thử, thử năm sáu lần rồi cái đuôi cũng biến mất.

Phù - Cuối cùng cũng không sao, Lưu Chương nhẹ nhõm đẩy cửa toilet ra "Đi thôi, trở về nấu cơm nào."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net